Một ngày mùa đông bình thường, cũng là ngày thứ ba Tư Hoa Niên trọng
sinh trở về.
Trong một căn chung cư cao tầng ở trung tâm thành phố, Tư Hoa Niên ngồi trên bệ cửa sổ, dựa vào cửa kính trong suốt, nhìn ra bên ngoài đến phát ngốc.
Đến cô cũng không ngờ, bản thân cứ như vậy mà đã trọng sinh được hai ngày. Bất quá, đến hiện tại có những thời điểm, Tư Hoa Niên vẫn không dám tin chuyện trọng sinh này.
Thẳng đến khi thình lình nghe thấy tiếng gõ cửa phía bên ngoài, cô mới
từ trạng thái nửa mộng nửa tỉnh hoàn toàn tỉnh hẳn.
"Tư Hoa Niên! Ngũ muội!! Cô có ở đây không?" Âm lượng lớn đến kinh người, may mắn thay, tầng này chỉ có một mình Tư Hoa Niên ở. Bằng không, chỉ sợ người ở bên cạnh đã gọi ngay 911 rồi.
Tư Hoa Niên động tác chậm chạp, cô từ cửa sổ nhảy xuống, chân trần đi ra mở cửa. Vừa mở cửa ra, một người chen vào,trên người cậu ta còn mang theo khí lạnh ở bên ngoài.
Còn chưa kịp nhìn người, lời giáo huấn đã vang lên bên tai:" Hai ngày vừa rồi cô đã đi đâu? Làm gì mà điện thoại cũng không nghe nổi thế?"
"......"
Nghe lời cằn nhằn này, bên môi Tư Hoa Niên không tự giác nở một nụ cười, người này mười năm không gặp, nhưng vẫn luôn táo bạo như vậy. Cô cúi đầu ngoan ngoãn, tỏ vẻ đang cam chịu nghe lời giáo huấn:" Di động của tôi không mở. "
" Hạ Dương, làm thế nào mà cậu lại tới đây? "
Cô vẫn đang cúi đầu, tầm mắt liền rơi trên hai cái nắp ngăn phía trên của hộp lớn. Loại này là loại bình thường ở đâu cũng có, hình lập phương, phía bên có hai móc treo, còn có mấy chữ cái to: cơm hộp mèo lười.
"Đây là cái gì?"
"Cơm hộp của một nhà hàng người Hoa mở." Hạ Dương tháo mũ trên đầu xuống, sau đó ngồi thật mạnh xuống sô pha bên cạnh.
"Cô sống hay chết tôi đều không liên hệ được, sao tôi có thể yên tâm. Chưa kể, cái chung cư này quản mẹ nó quá nghiêm, miệng tôi nói đến toạc ra rồi vẫn chẳng cho tiến vào. Không có biện pháp nào, đành phải đi cầu nhà hàng cho tôi làm một ngày, hộ chiếu và thẻ sinh viên đều đem cho người ta cọc để làm chứng rồi."
Lúc này trong lòng Tư Hoa Niên không khỏi có điểm áy náy: "Thực xin lỗi."
Lời xin lỗi nói còn chưa xong, hậu tri hậu giác cô thấy rõ quần áo trên người Hạ Dương, cô lại nhịn không được nhẹ nhàng cười rộ lên.
Bộ đồng phục của người giao cơm hộp: hồng hồng, vàng vàng, ở giữa là chiếc áo lông vũ màu đen giá trị vài vạn, nhìn qua như là một con tảo tía được bao bởi cà chua xào trứng.
Hạ tiểu thiếu gia này, là người luôn luôn đặc biệt để ý tạo hình. Đầu có thể loạn nhưng kiểu tóc lại không thể loạn. Nhưng người để ý như vậy, bây giờ đến nước này cũng là làm khó xử hắn quá rồi.
Bị Hạ Dương hung hăng trừng mắt nhìn, Tư Hoa Niên ngoan ngoãn đi đến một bên ngăn tủ bên cạnh, mở khóa tủ
lấy ra di động, ấn vài giây để điện thoại lên nguồn: "Đây, cậu nhìn đi, mở rồi. Về sau tôi sẽ nghe điện thoại."
Hạ Dương lúc này mới miễn cưỡng vừa lòng mà hừ một tiếng: "Biết là tốt, bằng không nếu cô chết, tôi cũng chẳng thèm nhặt xác cho cô. "
Thời điểm Tư Hoa Niên chết, Hạ Dương đúng là không ở cạnh cô, cũng chẳng thể đuổi kịp để nhặt xác cho cô.Nghĩ đến đây, Tư Hoa Niên chỉ biết cười tủm tỉm mà không phản bác.
Hạ Dương thở phì phì, hắn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là nụ cười của ngũ muội Tư Hoa Niên, nụ cười dịu dàng, bên má còn ẩn hiện má lúm. Cái tính khí tiểu thiếu gia cũng bị hắn áp xuống.
"Được, tha thứ cho cô. Nhưng cô tới đây nói cho tôi biết, hai ngày này ở đây làm gì? Di động vì sao lại khóa?"
Cũng không thể nói bản thân mình ngồi bên cửa sổ phát ngốc hai ngày. Tư Hoa Niên nghĩ, bèn nói: "Đang bận suy nghĩ vài chuyện."
"......" Cũng chẳng biết cô nàng cân nhắc điều gì, Hạ Dương cười nhạo một tiếng:" Định lý lớn Fermat vẫn là Goldbach phỏng đoán?"
Tư Hoa Niên thành thành thật thật nói:
"Nghĩ lí do để gọi điện cho anh trai."
"Gì" Hạ Dương từ sô pha đứng lên, lưng duỗi hơi thẳng, ánh mắt không giấu được tia khinh bỉ, liếc cô một cái:" Cô không đủ tiền tiêu hả? "
"......" Nghe được lời này, Tư Hoa Niên vốn nên cảm thấy không cao hứng, nhưng trên sự thật, cô lại chẳng có tư cách này. Bởi vì, đời trước đó đều là những chuyện Tư Hoa Niên từng làm.
Anh trai Tư Tấn, là tổng giám đốc quản lí xí nghiệp lớn. Đối với cô, tất cả mọi thứ đều tốt, chỉ là keo kiệt. Nói thật cũng không keo kiệt, có điều, anh sẽ không giống mấy tổng tài trong tiểu thuyết mà cấp cho cô một thẻ đen không hạn mức.
Mỗi tháng Tư Tấn đều gửi tiền tiêu vặt cho cô, mà số tiền anh gửi cũng ngang ngửa tiền sinh hoạt phí cả năm của một lưu học sinh bình thường.
Có một lần nhắc đến việc này, Tư Tấn nói là do hắn lo lắng cô ở nước ngoài, nhiễm thói quen không tốt. Vì vậy cô đã phải xin anh rất nhiều tiền.
Dù là đời trước hay đời này, Tư Hoa Niên cũng không ý kiến với cách hành xử này của Tư Tấn. Rốt cuộc tiền này đều là của Tư Tấn. Hơn nữa, hắn thật sự hào phóng, chỉ cần cô đề nghị hắn một câu, ngàn vạn hay xe đua, nói mua liền mua.
Tư Hoa Niên khẽ lắc đầu, cũng không nghĩ tới hồi ức trong quá khứ nữa. Cô nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tôi không thiếu tiền. Nhưng tôi đang nghĩ xem cùng anh ấy nói chuyện thì sẽ nói chủ đề gì."
Hạ Dương dùng ánh mắt khó có thể miêu tả để nhìn cô hồi lâu,biểu cảm như một người cha vui mừng cười.
"Ngũ muội, từ khi nào cô trở nên hiểu chuyện như vậy. Tôi còn tưởng rằng...... Tính, em không lộn xộn là tốt rồi."
"Cho rằng cái gì?"
"Khụ," Hạ Dương sờ sờ cái mũi:"Không phải mấy ngày hôm trước, cô vừa quen một người bạn trai sao..."
Tư Hoa Niên ngẩn người, hơi hơi chần chờ: "Tôi, tôi có bạn trai?"
Hạ Dương vô ngữ: "Cô còn giả bộ với tôi."
Tư Hoa Niên cúi đầu, nỗ lực nhớ lại.
Không lâu trước đây, cô vẫn là một linh hồn.Loại này sinh vật...... Không, có sinh mệnh mới có thể được xưng là sinh vật, Tư Hoa Niên cũng không biết tên khoa học của chính mình là cái gì, nhưng quỷ hồn thật sự không dễ nghe cho lắm.Cho nên cô đành gọi chính mình là a phiêu.
Đơn giản mà nói, chính là một loại có ý thức, vô thực chất hình thái du đãng ở Tư Tấn chung quanh.
Có mấy lần cô có ý đồ bay tới nơi khác xem, nhìn xem bạn tốt Hạ Dương quá đến như thế nào. Nhưng chưa kịp bay ra xa mấy mét, đã bị một cổ lực thật lớn hấp dẫn kéo về bên người Tư Tấn.
Tư Hoa Niên là người này luôn có tâm thái cực tốt, thích ứng trong mọi tình cảnh. Dù sao Tư Tấn cũng nhìn không thấy cô,có thể tồn tại trên cõi đời này nhiều thêm một ngày, cô cứ liền thanh thản ổn định mà tồn tại. Làm một a phiêu, liền làm luôn mười năm.
Thẳng đến khi ngày đó Tư Tấn chết,cô lại về tới 18 tuổi.
"Thật sự tôi không nhớ rõ gì cả."
Giống như học sinh tiểu học đã làm sai chuyện gì, thanh âm Tư Hoa Niên vừa nhẹ vừa mềm, cô còn cúi thấp đầu xuống.
Nhìn dáng vẻ này, Hạ Dương cũng chẳng biết dùng biện pháp gì với cô,chỉ có thể bất đắc dĩ mà cho một câu coi như nhắc nhở: "Cô yêu đương tôi quản
không được, nhưng cho đến cùng, cô cũng nên nói với anh trai cô một tiếng, biết không?"
Là một người ngoài, Hạ Dương cảm thấy tuy rằng Tư Tấn không phải anh trai ruột của Tư Hoa Niên.Nhưng hắn đối tốt với cô chẳng còn lời gì để nói. Thậm chí vì cô, cam tâm tình nguyện vào ngục giam.
Nhưng cuối cùng chẳng biết vì cái gì, ngũ muội thấy Tư Tấn liền giống như chuột thấy mèo vậy.
Tư Hoa Niên giật giật ngón tay, hoa khai bình bảo đồ án, từ thông tin lục nhảy ra cái kia điện thoại, mờ mịt mà chớp chớp xinh đẹp ánh mắt: "Tôi không biết cùng anh ấy nói chuyện thì nên nói cái gì."
"...... Cô cũng thật có tiền đồ, đường đường mười mấy năm sống chung một mái nhà, giờ lại không biết nên nói cái gì," Hạ Dương từ trên sô pha đứng
lên, hướng tới ngoài cửa sổ, một đốn quơ chân múa tay khoa tay
múa chân,
"Chim bay trên trời, cá bơi trong nước, gì không thể nói? A?"
Sau một lúc, hắn lại nói tiếp: "Cô xem, Bá Vương Long năm nay lại tiến trận chung kết."
Tư Hoa Niên nhìn ra cửa sổ theo hướng hắn chỉ. Mấy con chim bồ câu quạt cánh từ tầng trời thấp bay qua. Hồ Thành Tâm đã sớm đóng băng từ lâu, mấy đứa trẻ kết bè kết đám chơi trượt băng trên mặt hồ.
"Bá vương long-TRex-" mà Hạ Dương nói là đội khúc côn cầu trên băng của thành phố.
Nhà thi đấu của đội nằm ngay bên hồ; cạnh mấy tòa nhà nổi tiếng,cao ốc văn phòng và phố thương mại của một số công ty, hợp thành trung tâm của một thành phố phồn hoa.
Vài tiếng trước khi trận chung kết bắt đầu, trên quảng trường đã chật kín người mê bóng,mang theo cái lạnh giá âm 20, logo áo đấu ở áo khoác ngoài lộ ra ngoài. Mỗi năm đều sẽ như vậy, một nhóm cổ động viên tụ tập lại, xem trận đấu được phát trên màn hình lớn ở quảng trường, hò hét đến khản cả cổ.
" Anh tôi không xem bóng."
" Cô thật đúng là cái đồ óc heo, trò chuyện mấy câu thì có sao mấy câu chứ!"
Hạ Dương bất đắc dĩ mà mắng nàng một câu, đi qua thấy hộp cơm còn trên mặt đất mới nhắc: "Cơm đang nóng cô ăn đi, tôi còn phải đi giao tiếp."
"Cảm ơn Hạ Dương, cậu đối tôi thật tốt."
Tư Hoa Niên băn khoăn:" Cậu tới đây như thế nào,nếu không để tôi lái xe đưa cậu đi."
"Không cần, tôi có xe," Hạ Dương duỗi tay liêu liêu tóc, "Maserati mới của tôi, độ bám của lốp xe rất đáng kinh ngạc."
Tư Hoa Niên nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nếu không tôi lại cho cậu thêm 500 vạncho nhãn hiệu quần áo đó thì sao?
"Cái EQ này của cô, thật có thể đem một người tức chết," Hạ Dương nghẹn trong chốc lát, quăng ngã môn đi ra ngoài, "Cũng may lão tử đây đã quen."
Hạ Dương đi, Tư Hoa Niên ngồi xổm trên mặt đất, mở hộp ra. Là một phần thức ăn nhanh bình thường gồm thịt nướng và cơm. Nhìn qua, như là Hạ Dương thuận tiện lấy cơm rồi mang qua cho cô vậy.
Vài miếng thịt, mấy cây cải ngồng, một
phần cơm phía trên còn xối ít nước sốt màu nâu. Đây chính là bữa cơm ngon nhất kể từ khi Tư Hoa Niên trọng sinh sinh tới nay.
Tư Hoa Niên đưa hai tay nâng hộp cơm bằng nhựa trong suốt plastic, đi đến bàn ăn bằng đá cẩm thạch bên cạnh ngồi xuống.
Lòng bàn tay truyền đến ấm áp, mũi ngửi được hương thơm nồng đậm đồ ăn, hết thảy đều chân thật đến không thể chân thật hơn.
"Cảm ơn Hạ Dương," Tư Hoa Niên nghiêm túc nói, "Cảm ơn chú đầu bếp. Cảm ơn anh heo, anh đồ ăn, anh lúa nước."
Dừng một chút, thanh âm trở nên nghẹn ngào: "Cảm ơn thượng đế, Thánh A La, Như Lai Phật Tổ, còn...... còn có Khổng thánh nhân, con có thể lại gặp lại anh trai rồi."
Đói bụng hai ngày, ngược lại Tư Hoa Niên chỉ ăn một chút liền cảm thấy no. Tư Hoa Niên hơi chút suy tư, cô đem nửa hộp cơm còn dư bỏ vào tủ lạnh. Vứt đôi đũa đã dùng một lần đi dùng, dùng khăn giấy ướt lau qua mặt bàn.
Sau khi ngồi xuống một lúc, cô lại đứng dậy đi vào nhà tắm, đánh răng bằng bàn chải điện rồi rửa mặt cẩn thận.
Trong gương, cô gái có khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt hạnh nhân sáng lấp lánh, chỉ cần nhẹ nhàng nhấp môi liền sẽ lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào trên má.
Rất xinh đẹp.
Tư Hoa Niên bỗng nhiên có điểm không xác định được.Cô nghĩ ngoài khuôn mặt xinh đẹp này ra, chính bản thân cô cũng không có thêm ưu điểm gì khác.
Chẳng lẽ thật là gương mặt này, khiến cho anh yêu cô cả đời, lúc sắp chết còn gắt gao cầm bức ảnh của cô?
Tư Hoa Niên đã làm tất cả những gì có thể làm, việc cô gọi cho Tư Tấn cũng là việc không thể né tránh.
Trong nhân loại, con người chính là loài động vật kì quái nhất. Đối với một số việc khi chờ mong tới cực hạn, sẽ sinh ra sợ hãi. Cô cảm thấy bản thân có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói cho Tư Tấn nghe. Xong cuối cùng,cái gì cũng không thể nói nên lời.
Thời tiết ngoài cửa sổ vẫn chưa rõ ràng, Tư Hoa Niên do dự một chút, cầm lấy di động ngồi trở lại bệ cửa sổ. Mở màn hình khóa, điện thoại còn để giao diện mà trước đấy cô đã mở ra.
Cô trực tiếp quay số. Đáp lại ở đầu dây bên kia, là tiếng trả lời tự động của hệ thống đã được ghi âm lại "Hoan nghênh bạn đến với nhà tù Long Thành thăm người thân. Đường dây nóng phục vụ từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối từ thứ hai đến thứ sáu; từ giữa trưa 12 giờ đến 7 giờ tối thứ 7 chủ nhật. Vui lòng gọi trong thời gian quy định.Cám ơn sự hợp tác của bạn."
Cắt đứt điện thoại, Tư Hoa Niên theo bản năng nhẹ nhàng thở ra. Ngay sau đó lại khe khẽ thở dài.
Đồng hồ treo tường chỉ hiện tại là hơn 5 giờ chiều. Tháng này đang là mùa đông, chênh lệch múi giờ là 13 tiếng đồng hồ.Như vậy 7 giờ tối là cô có thể gọi rồi.
Vô ý thức mở album ảnh trong điện thoại, ánh mắt cô dừng ở một bức ảnh selfieba người chụp cách đây ba ngày trước.
Tư Hoa Niên rốt cuộc nhớ tới Hạ Dương nói "Bạn trai" là chuyện như thế nào. Nhân lúc còn chưa kịp nói chuyện với Tư Tấn, cô muốn đem người "bạn trai" này giải quyết trước.
Tìm ra số điện thoại trong địa chỉ, Tư Hoa Niên bắt đầu nghiêm túc soạn tin nhắn.
"Gabriel thân mến, trải qua 48 giờ suy nghĩ nghiêm túc, tôi cho rằng chúng ta nên kết thúc mối quan hệ không mất tuyệt vời này đoạn này. Sau hai tháng anh nỗ lực theo đuổi làm tôi cảm động, nhưng tôi muốn thành thật mà nói cho anh biết. Nguyên nhân tôi đồng ý ở bên anh, phần lớn là do có cơ hội luyện tiếng Pháp, ứng phó môn khảo thí cuối kì.
"Chuyện này đối với anh cũng không công bằng, nhưng mong anh đáp ứng tôi một yêu cầu quá đáng. Chúng ta thậm chí chưa từng ôm hay hôn, cho nên mong anh quên cái chuyện nhỏ này. Để sau nay chúng ta có thể đem những điều tuyệt nhất của mối tình đầu cho người chính xác. Xin lỗi anh, chúc anh một ngày tốt lành, Siniyah."
Viết một đoạn, rồi kiểm tra một lần không có ngữ pháp gì sai.Tư Hoa Niên liền đem tin nhắn gửi đi. Phím gửi là icon hình máy bay giấy, ấn một chút liền phát ra " Ting" một tiếng, giống như người nào đó đem toàn bộ gánh nặng trên người Tư Hoa Niên đỡ xuống.
Giờ khắc này cô cảm thấy thật sự cực kỳ nhẹ nhàng.