Tư Hoa Niên từ nhỏ đến lớn đều là một học sinh kém. Trong cuộc đời cô, từ lúc chào đời cho đến nay, đây là lần đầu tiên Tư Hoa Niên ở lại thư viện học bài đến 4 giờ sáng.
Trước khi rời đi, cô muốn chào hỏi cô cô gái khi nãy mượn bút, nhưng lại phát hiện người ta đang ngủ gật trên bàn, cau mày.
Ngày hôm sau, 8 giờ sáng đã Tư Hoa Niên bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại. Lục tìm điện thoại, từ trong máy truyền ra giọng nói của Hạ Dương.
"Ngũ muội, buổi sáng vui vẻ nha!"
"Vẫn còn sớm như vậy" Tư Hoa Niên lẩm bẩm oán giận câu:" Cậu gọi để làm gì?"
Hạ Dương hiển nhiên cũng không có chút hối lỗi khi làm phiền giấc ngủ của người khác,còn cười thành tiếng: "Hôm nay có cuộc đua trong trường đua, có tới hay không?"
Qua vài giây, Tư Hoa Niên mới phản ứng lại đây, "trường đua"mà Hạ Dương nói qua kỳ thật là bãi đua xe.
Gần sơn biên, nghe nói ở đây thời Trung cổ quý tộc cùng chủ các trang viên thường đến để đua ngựa. Sau lại bởi vì địa hình ưu thế nên bị cải tạo thành bãi đua xe, vẫn luôn làm bãi đua xe từ đó tới giờ.
"Chơi cái gì cơ chứ?" Tư Hoa Niên chẳng chút hứng thú:"Tôi ngủ tiếp một lát, sau đó còn đi thư viện ôn tập nữa."
Điện thoại bên kia im lặng một hồi sau đó vang lên tiếng cười gượng: "Vậy con gái học hành chăm chỉ nha, cố gắng làm vui lòng baaaaaaaa~"
bị hắn làm ầm ĩ như vậy, Tư Hoa Niên đầu óc thanh tỉnh không ít.
Nhớ tới thư viện, ngay sau đó liền nhớ tới sách giáo khoa dày như thiên thư cùng vị cà phê làm đau đầu người kia. Cô có chút do dự.
" Trò gì? Có thú vị không?"
"Bắt gian thú vị nha!" Hạ Dương giọng điệu phấn khích, như thể xem kịch vui "Vừa nãy, ở đây có một cô gái bắt đấy. Trong lúc đi cùng đi chơi cùng bạn trai, lại vô tình gặp người bạn trai khác của bản thân. Hai bên chạm mặt nhau không biết phải thế nào."
Hạ Dương vì chuyện này mà vốn dĩ ban đầu đi đua ngựa thay đổi thành đua xe. Tư Hoa Niên muốn cười lại cảm thấy không nói nên lời:" Còn không phải chỉ vì một cô gái sao? Đến nỗi gì cơ chứ!"
"Cô sao hiểu được chứ?" Hạ Dương xuy thanh, "Quan trọng không phải là cô gái, mà là mặt mũi."
" Được rồi." Tư Hoa Niên chậm rì rì từ trên giường bò dậy:" Lát nữa tôi sẽ đi xem náo nhiệt một chút vậy."
Trường đua ở đây có đôi khi sẽ tổ chức một vài trận đấu không nhỏ nên sức chứa của khán đài có khi lên đến mấy ngàn người. Nhưng vì thời tiết hôm nay rất lạnh nên không thấy bóng ai.
Tư Hoa Niên tới hầm để xe, Hạ Dương ra đón cô, hai người cùng nhau đến căn phòng kính bên cạnh đường đua. Đây là dành riêng cho khách VIP, người bình thường khó mà vào được. Ở đây vừa có thể thoải mái phơi nắng vừa có thể nhìn rõ tình hình trên đường đua.
Trên ghế sô pha chật ních người, khi thấy Tư Hoa Niên tới đều chào hỏi rất sôi nổi: "Ngũ muội, tới rồi."
Vòng du học sinh ở thành phố này không lớn,những đại gia thường xuyên qua lại với nhau nên đều biết nhau. Tư Hoa Niên còn nhỏ tuổi,vì vậy mọi người rất thích kêu cô một tiếng " ngũ muội".
Ở đây có nhiều người Tư Hoa Niên không nhận ra được, nhưng mặc kệ có nhớ hay không, cô đều mỉm cười chào hỏi.
"Ngũ muội, mau tới đây ngồi."
Ban đầu ngồi ở bên người Hạ Dương là một cậu con trai. Sau đó đã nhiệt tình nhường chỗ ngồi cho cô; còn cậu ấy thì ngồi vào chỗ trống của ghế sopha phía đối diện.Nữ sinh tóc xoăn dài bên cạnh ngẩng đầu nhìn cô một chút rồi cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Tư Hoa Niên nói cảm ơn rồi đi qua ngồi xuống.Một đám người nhiều tiền ngồi tán gẫu qua lại, sau một lúc bắt đầu chú ý đến bên ngoài cửa kính.
Tới gần khởi điểm đánh dấu tuyến vị trí ngừng hai chiếc xe, sàn xe sửa đến cơ hồ gần sát mặt đất, từ cửa sổ xe nhìn vào trong có thể thấy xe đã dỡ đi hàng ghế phía sau. Tư Hoa Niên không khỏi ngạc nhiên:"Thực sự nghiêm túc à."
"Cũng không phải" phía góc có người đâp lời " Là do họ định chạy hết cả đường đua."
Nghe lời này, cuối cùng Tư Hoa Niên cũng có vài phần hứng thú.
Đường đua hoàn chỉnh ở trường đua ngựa này dài 4km, 28 góc cua được thiết kể rất tỉ mỉ, đường đua nhấp nhô với những ngọn núi, đỉnh núi cao nhất so với đỉnh núi thấp nhất chênh lệch ước chừng 30 mét.
Đường đua được chia làm 2 nửa, có thể độc lập sử dụng, thường ngày các đại gia đua với nhau, cũng chỉ sử dụng nửa đường đua dài 2km
Chạy hết cả một đường đua, cũng không ít khó khăn. Mắt thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, Hạ Dương vỗ vai Tư Hoa Niên:" Tôi đi toilet một chút."
Hạ Dương vừa đi, cô gái tóc xoăn ngồi bên cạnh Tư Hoa Niên liền ghé lại, nhỏ giọng hỏi: " Anh ấy, là bạn trai của cô hả?"
Cô nàng xích gần một chút, mùi nước hoa cùng mùi mĩ phẩm trộn lẫn với nhau, Tư Hoa Niên ngửi thấy liền nín thở, không lộ ra phản ứng gì khác thường: " Không phải "
Cô gái tóc xoăn nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt khẽ chớp đổi đề tài: " Ban nãy khi cô đến, hầu như mọi người đều biết cô. Đây không phải là lần đầu tiên cô đến đây nhỉ?"
"Không phải."
"Khó trách," Cô gái thở dài:" Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đua xe, thật giống trên phim."
Tư Hoa Niên gật đầu: "Đúng vậy."
Cô nàng tóc xoăn lại sát vào chút, ngữ khí thần bí: "Cô gái trong câu chuyện kia, cô có biết không? Cái chuyện ngoại tình đấy?"
Lúc này không đợi Tư Hoa Niên trả lời, cô liền nói tiếp: " Để tôi nói qua cho cô, cô gái kia thực ra cũng rất lợi hại đấy chứ. Tìm cùng lúc hai người bạn trai khác trường,một người mua túi, quần áo cho cô ấy. Người còn lại đưa cô ấy vào vòng tròn quan hệ. Ai ngờ vòng vòng giao lưu mấy người phú nhị đại ở thành phố này nhỏ như vậy, không cẩn thận đã đụng phải người bạn trai còn lại."Nói tới đây, cô gái nở nụ cười khúc khích.
Tư Hoa Niên nhẹ nhàng cong cong khóe môi, xinh đẹp ánh mắt hiện lên một tia dở khóc dở cười.
Một vòng lưu học sinh ở thành phố này vốn dĩ không lớn, mà những người cùng sở thích đua xe lại càng ít. Bên ngoài thông thường sẽ gọi bọn họ là "phú nhị đại" hoặc coi là "ăn chơi trác táng", có khi là gọi cả hai. Mà bên ngoài, lại có không ít người muốn gia nhập.
Cô gái tóc xoăn quay lại nghịch nghịch điện thoại di động vài cái, sau khi cảm thấy nhàm chán liền tiếp tục cùng Thư Hoa Niên nói chuyện: " Em gái nhỏ, chị thấy bạn trai em đã nguyện ý đưa em tới đây, chứng tỏ bình thường đối với em chắc chắn tốt. Nhưng sao lại không cho em chi phí để mua chút đồ hiệu chứ?"
"Ngoại hình của em thực sự xinh đẹp, chính là.... " Chính là này logo không ai biết đến.
Cô gái này còn trẻ,lời nói không tính là khéo léo, cũng may tính tình Tư Hoa Niên trước nay luôn ôn hòa với mọi người. Cô hơi hơi nâng cổ tay áo lên, mắt nhìn hình thêu tinh xảo, là một con thỏ đang nhảy dù.
" Người vừa đi ra ngoài kia là bạn học cấp 2 của tôi. Quần áo này là do cậu ấy thiết kế, tôi là người mẫu."Ngữ khí cô ôn hòa mà dịu dàng, bình đạm trả lời.
Cô gái rốt cuộc ý thức được chính mình thất lễ, ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, thay đổi đề tài: "Cô thử nói xem hôm nay chiếc xe nào sẽ thắng?"
Tư Hoa Niên ngước mắt ra bên ngoài nhìn mắt, vừa lúc thấy hai chiếc xe đang khởi động động cơ chuẩn bị chạy ấm thai vòng. Bèn thuận miệng đáp: "Toyota đi."
"A?" Cô gái ngạc nhiên không kìm được hỏi một tiếng:" Chiếc còn lại chính là bảo mã BMW đấy!"Tư Hoa Niên chưa kịp trả lời lại, đối diện liền có người cười rộ lên:" Cho nên mới nói ngũ muội hiểu xe, còn em thì không hiểu."
Cô gái tóc xoăn dài nhìn về phía người nọ, ngữ khí chợt mềm mấy cái độ, hờn dỗi nói:" Còn không phải do ai đó không dạy em sao."
Tư Hoa Niên ngước mắt nhìn, hóa ra là bạn trai của người ta, cũng chính là người khi nãy nhường chỗ ngồi cho cô.
" Được, nhưng mà dạy em rồi mà em vẫn học không được." Đối phương cũng không thèm để ý bạn gái sẽ dỗi mình, còn quay sang bên cạnh trêu ghẹo một câu."
" BMW, trừ đẹp ra thì có ích gì đâu chứ, chả có cái gì."
- Hạ Dương đi xong toilet trở về, vừa lúc hai chiếc xe đang khởi động, làm nóng lốp để nhanh chóng lái về vạch xuất phát.
Lá cờ được hạ xuống, chiếc xe lao ra với tiếng động cơ gầm rú, nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn. Trong phòng an tĩnh lại, mọi người đều dán mắt lên hình ảnh được ghi lại từ máy nay không người lái.
Tăng tốc, trôi dạt, vào cua,...Từng màn mạo hiểm kịch tính kích thích người xem, khiến người ta cảm nhận giống như bản thân trải qua cuộc đua vậy.
Tư Hoa Niên hơi hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn trong chốc lát, sau đó dựa hẳn lưng vào ghế sô pha, cúi đầu chơi điện thoại. Hạ Dương quay đầu nhìn thoáng qua, cũng bắt đầu chơi điện thoại.
"Hai người đang làm gì đấy?" Người ở góc sô pha đối diện cười hỏi:" Cuộc đua không hấp dẫn sao?"
Hạ Dương gãi tóc rối bời, trên mặt viết hai cái chữ to, không kính: "Liền này thành tích, ta năm muội không hủy đi ghế sau ghế cùng điều hòa âm hưởng cũng có thể chạy ra."
Bị hắn như vậy vừa nói, người khác cũng cảm thấy có điểm nhàm chán: "Đúng thật."
Đại gia nghe vậy cười hi hi ha ha:"Cũng đúng, có người còn vì một trà xanh mà từ bỏ trận đua cơ mà, thôi ý tứ chút là được."
Xe Toyota quả nhiên dẫn đầu,vượt qua vạch đích xếp hàng đầu tiên. Bạn bè của tay lái chạy ra phía ngoài, đem người từ trong xe kéo ra phun hắn một mặt đầy champagne.
Tư Hoa Niên cong cong đôi mắt, khẽ cười lên. Hóa ra, cô lại trở về những ngày như thế này,, cùng bạn bè phung phí tuổi trẻ, vừa tốt đẹp lại xa xỉ.
Cười cười, trong đầu bỗng nhiên tưởng tượng ra gương mặt của Tư Tấn.Tư Tấn lái xe không nhanh, rất nghiêm túc giống một lão cán bộ nề nếp.
" Ngũ muội"Hạ Dương vỗ vỗ bả vai cô.
" Không phải mấy ngày nữa cô thi cuối kì sao, có muốn trở về sớm chút không?"
Tư Hoa Niên nghĩ nghĩ, đứng lên:" Vậy tôi về trước đây."
"Ai, hôm nay lão tử đều bao trọn rồi, ngũ muội,hai người không định ở lại uống vài ly rồi hãy đi chứ? Lát nữa còn hát nữa mà."
Đại gia đương nhiên là muốn giữ Tư Hoa Niên ở lại,nhưng vì Tư Hoa Niên mỉm cười từ chối nên cũng đành thức thời mà cười:" Được rồi, ngũ muội học tập tốt nhé!Cô phải giúp anh em chúng ta tranh đua chút mặt mũi."
"Đi, đưa cô trở về."
Tư Hoa Niên gật gật đầu, đi theo Hạ Dương đi ra ngoài. Ra khỏi phòng, một trận gió lạnh mang theo buốt giá thổi vào mặt.
Tư Hoa Niên một bên duỗi tay kéo áo khoác mũ mang lên, một bên hỏi Hạ Dương:" Kì nghỉ đông sắp tới cậu định làm gì?"
Nói là nghỉ đông, kỳ thật chỉ là trường cho nghỉ 2 tuần nhân lễ Giáng Sinh. Hạ Dương vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Dành thời gian thiết kế đồ họa. Cô định đi đâu à?"
"Ừ, tôi phải về Long Thành" Khóe môi Tư Hoa Niên nhịn không được cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh lộ ra vài phần vui sướng, "Gặp anh trai tôi một lần."
Hạ Dương kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, lại vùi đầu tiếp tục đi phía trước đi: "Ý kiến không tồi."
Tư Hoa Niên do dự một chút, vẫn là hỏi: "Cậu không trở về nhìn xem "
"Xem gì, nếu không tốt liền không quay lại đây được." Hạ Dương duỗi tay chỉnh tóc mái, giọng điệu bất cần.
"Chắc cô không tin, nhưng ba mẹ tôi vì để tôi tiến vào công ty, chuyện gì cũng có thể làm."
Tư Hoa Niên ừ một tiếng, không nói chuyện, dùng mũi chân đá văng hòn đá nhỏ trước mặt.
Nhìn qua, Hạ Dương cứ ngỡ vô tâm vô phổi, nhưng phải kế thừa gia nghiệp, so với ai khác thì áp lực đều lớn hơn nhiều.
Trong mắt người khác, Hạ Dương là một thiếu niên với mái tóc đen xám được nhuộm rất cẩn thận, ngây ngốc không phân rõ các lòng người, nhưng Tư Hoa Niên biết hắn thực sự rất để tâm.
"Hạ Dương, cậu thấy tôi có xấu không?"
"...... Đầu óc cô không có vấn đề gì chứ."
"Vậy đồ cậu thiết kế cũng không xấu."
Tư Hoa Niên cúi đầu, chần chờ một chút, "Vì lí do gì mà mãi không nổi tiếng? Nếu không...... Cậu đổi người mẫu đi."
Mỗi một lần đều quay chụp rất tỉ mỉ sau đó đăng lên Instagram, đều chỉ có ít ỏi mấy trăm fan tương tác. Đời trước, mãi đến khi Tư Hoa Niên chết,vẫn chẳng thể nổi lên được.
"Không nổi được là do quần áo tôi thiết kế xấu, cô bận tâm làm cái gì." Hạ Dương thấy Tư Hoa Niên kéo cửa xe ra bèn tiện tay vỗ vỗ xe: "Lái xe cẩn thận. A, đúng rồi, thi thật tốt."
Thi cử, tất nhiên phải thi tốt rồi.
Tư Hoa Niên lại một lần ngồi ở cái bàn bên cạnh ở thư viện. Vẫn là vị trí ngày hôm qua, trừ bỏ không tránh khỏi phải ngửi mùi cà phê dày đặc trong không khí, không gian thật sự rất yên tĩnh, ánh sáng cũng tốt.
Bạn học nữ ngày hôm qua mượn bút cô vẫn ngồi ở vị trí cũ, chống cằm ngủ gật, không rõ là người ta tới sớm hay vốn dĩ chưa từng rời đi.
Tư Hoa Niên nghiêm túc đánh giá cô nàng một chút. Tóc ngắn được kẹp gọn gàng phía sau tai, mặt để mặt mộc,phía dưới đôi mắt còn thấy rõ hai quầng thâm.Đây, đúng là một ví dụ tiêu chuẩn về hình ảnh người sinh viên ôn thi cuối kì.
Tư Hoa Niên trong lòng xúc động, thuận tay đem áo khoác ở ghế bên cạnh đắp lên cho cô nàng, rồi quay lại mở sách giáo khoa ra, đối với một trang toàn chữ là chữ, gian nan gặm nhấm.
Trước đây, cô đối với việc học luôn mang thái độ không cố gắng. Nhưng, sau khi trọng sinh, khó tránh khỏi tâm tư muốn thay đổi 1 sự việc nào đó, để chứng minh bản thân đã sống lại 1 lần. Nếu không, sẽ cảm thấy lo âu, áy náy, cảm giác như cô phụ,lãng phí điều gì đó.
Cô liệt kê ra toàn bộ phần đại cương cỉa chương trình đại học, ôn tập xong phần nào liền đánh dấu phần đó Mãi cho đến khi trời rạng sáng, đầu váng mắt hoa, danh sách dài ban đầu chỉ còn lại vài trang.
Tư Hoa Niên nhắm mắt lại rồi mở ra, cảm thấy hơi lao lực. Đại não cứng đờ, hơi giống gỉ sắt, vừa động liền bị kẹt.
Cô uể oải nằm gục trên bàn, không biết có phải do nhìn sách lâu quá không mà đôi mắt cảm thấy hơi nhức. Chớp mắt vài lần, một giọt nước mắt liền lăn ra. Ở những thời điểm bản thân khó khăn như vậy, cô liền không kiêm được mà nhớ đến Tư Tấn.
" Bạn học, cô không sao chứ?"
Có người vỗ vỗ bả vai Tư Hoa Niên, cô quay đầu lại thấy nữ sinh tóc ngắn.
Tư Hoa Niên khóe miệng cong lên nhìn cô mỉm cười: "Không có việc gì."
"Vậy là tốt rồi," Nữ sinh tóc ngắn cũng mỉm cười: " Cô tên gì? Tôi tên San San."
"Siniyah." Tư Hoa Niên trả lời, khi còn nhỏ cô từng học ở nhà trẻ song ngữ nhà trẻ, cô giáo dạy ngoại ngữ khi đó đã đặt tên này cho cô, trùng mấy ấm tiết cùng với tên tiếng Trung, lại dễ nghe nên cô vẫn luôn dùng không đổi.
"Tên nghe thật hay." San San thuận miệng khen một câu, tầm mắt dừng ở
trên bàn,bị đống vở lộn xộn dọa cho:"Như thế nào, cô ôn tập không xong hả?"
Tư Hoa Niên một tay nâng má, cụp mắt xuống, nhỏ giọng trả lời:" Đúng vậy."
San San nhìn xung quanh một lượt rồi hạ giọng nói:" Tôi có một loại thuốc hữu ích, cô muốn không?"
***Sắp thi nên hơi bận, sau thời guan này tui sẽ bù đắp nha!!!!***