Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yến Mei

«»

Chương 1: Anh chỉ biết đôi môi mềm mịn kia cùng thạch trái cây rất giống nhau, từ trước đến bây giờ anh chỉ nếm qua một lần.

Đào Hiểu Tích nhìn đồng hồ không đến bốn giờ, đã bị mẹ cô túm lên từ trong ổ chăn ấm áp, cô mơ mơ màng màng nhìn một chút thời gian, xoa xoa tóc, lại lần nữa nằm trở về.

Mạnh Thanh vừa đi ra khỏi cửa lại không nghe thấy được tiếng động đậy của con gái.

Bà tiến vào phòng ngủ lần nữa vừa thấy, cô lại tiếp tục ngủ, trong lòng lửa giận nhất thời dâng lên, bất quá cố kỵ hôm nay là ngày gặp mặt, cũng không gào cô nữa, chỉ là một phen xốc chăn, bắt lấy cô, lực đạo không lớn, nhưng âm thanh thực sự rất to.

"Mau đứng lên, chờ lát nữa người trang điểm tới rồi, con còn chưa rửa mặt, mẹ xem cái tính trẻ con này của con chừng nào thay đổi được đây"

Đào Hiểu Tích tưởng rằng chuyên viên trang điểm 5 giờ rưỡi mới đến, hiện tại còn chưa tới bốn giờ rưỡi, cô lại xuống giường, rửa mặt cũng không tới một giờ.

Bất quá cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, nhìn đến sắc mặt mẹ cô đã trầm xuống, thành thành thật thật xuống giường đi toilet.

Đào Văn Vĩnh ở phòng khách nghe được động tĩnh bên trong, thấy Mạnh Thanh ra ngoài, liền đi tới:" Bây giờ cũng không thịnh hành con gái là phải khuê nữ như lúc trước, Tiểu Tích ngày hôm qua đã khuya mới ngủ, chuyên viên trang điểm còn trong chốc lát mới có thể đến, cho Tiểu Tích ngủ tiếp mười phút cũng không có gì."

Mạnh Thanh trừng mắt liếc ba Tích một cái, đem lửa giận ở chỗ Đào Hiểu Tích tất cả đều rải cho ba cô," Anh cũng biết hôm nay là ngày nào, ngủ tiếp mười phút, con gái còn có muốn ăn hay không, hôm nay cả ngày tiểu Tích đều không được ăn bữa cơm, toàn dựa sáng sớm này mà ăn mấy miếng, muốn ngủ thì qua hôm nay lúc nào ngủ cũng được. Em lười cùng anh nói vô nghĩa, tránh ra, em phải đi chuẩn bị."

Đào Văn Vĩnh bị Mạnh Thanh đổ ập xuống một tràng lời nói cũng không tức giận, đây là thái độ bình thường của nhà bọn họ, ông đi theo Mạnh Thanh phía sau vào phòng bếp, biểu tình có chút thẫn thờ: "Đây là trước khi con gái xuất giá, ở nhà ăn một bữa cơm cuối cùng."

.

Mạnh Thanh mày nhăn đến càng sâu, hôm nay kiêng kị nhất nói cái gì"Cuối cùng", lời nói tới bên miệng, nhìn đến Đào Văn Vĩnh khoé mắt đỏ lên, lại nhanh chóng nuốt trở vào, nghĩ lại, bà đời này chính là thiếu cha con hai người.

Bà thêm chút nước lạnh vào trong nồi đang sôi trào, ngữ khí cũng có hơi chút mềm xuống: "Cho nên, chờ lát nữa người một nhà chúng ta ngồi cùng nhau, chỉnh chỉnh tề tề mà ăn chén mì."

.

"Đúng vậy, chúng ta chỉnh chỉnh tề tề." Đào Văn Vĩnh giọng nói đều mang ra âm thanh rung, mắt thấy sắp khóc đến nơi.

Mạnh Thanh thật vất vả vừa mới áp xuống lưa giận lại bắt đầu hướng lên trên mặt:" Anh mau dừng lại, em còn một đống chuyện, tối hôm qua em đã dặn dò, hôm nay không được khóc, không khí vui mừng như thế này không thể xuất hiện nước mắt được."

Hôm nay là ngày con gái Đào gia Đào Hiểu Tích xuất giá, mùa đông này chuyện ở Đào gia là chuyện lớn duy nhất trong thôn

Đào Hiểu Tích năm nay hai mươi tám, tốt nghiệp đại học hàng Top, ở thủ đô làm việc 6 năm sau lại trở về quê. Ở huyện thành, 28 còn chưa kết hôn, đã xem như gái lỡ thì, cho nên ngày hôm sau, sau khi cô về đến nhà, đã bị đề xuất đi xem mắt.

Mạnh Thanh là Trưởng y tá bệnh viện huyện, Đào Văn Vĩnh là thầy giáo dạy học cao trung ở huyện thành, cho nên khi cô xem mắt đối tượng đại khái chia làm hai loại, Thầy giáo cùng Bác sĩ.

Đào Hiểu Tích thật ra bài xích việc xem mắt này,, nhưng cho dù bài xích đến đâu thì cũng không dám phản kháng việc mà mẹ cô đã an bài. Ở Đào gia, Mạnh Thanh là người có tiếng nói cao nhất trong gia đình, lớn đến mức Đào Hiểu Tích học đại học muốn chọn ngành nghề nào cũng đều phải nghe theo mẹ cô. Đào Văn Vĩnh chưa từng nghi ngờ quyết định của Mạnh Thanh, Đào Hiểu Tích thời điểm tuổi dậy thì có khởi nghĩa một lần, nhưng không khởi nghĩa thành công, sau liền nhận mệnh, một lần nữa trở về làm cô gái Đào gia ngoan ngoãn.

Đào Hiểu Tích tính cách, dựa theo cách nói của Mạnh Thanh, là nửa điểm cũng không có di truyền giống bà, hoàn toàn di truyền từ lão Đào gia, tính tình mềm yếu, làm việc không có chủ kiến còn kéo dài.

Mấu chốt nhất chính là có sự tình gì không cao hứng nghẹn ở trong lòng liền thể hiện ra ngoài, nói thô tục một chút chính là một cái tát đều đánh không ra ba cái, cũng một khuôn mặt chắp vá hợp lại còn có thể nhìn.

Cho nên, tìm đối tượng là đến tìm một người thành thật, không có tâm địa gian giảo, nếu mà tìm 800 cái nhãn hiệu loại này, cô sớm hay muộn có một ngày bị người ta bán đi mất.

Mạnh Thanh lúc ấy sớm đã an bài đối tượng xem mắt cho Đào Hiểu Tích đều là những người trong văn nhã, thành thật. Một bữa cơm từ bắt đầu đến lúc kết thúc, cũng không dám nhìn đôi mắt cô một lần nào.

Có rất nhiều người giả thành thật, đồ ăn còn chưa bắt đầu, liền hỏi cô đã quen bao nhiêu bạn trai rồi, đều đã tiến hành đến bước nào, có hay không lên giường ngủ cùng nhau chưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang