Đào Hiểu Tích khóe miệng ngập ngừng, nói không nên lời, càng nói không nên lời là.
Trần Phóng từ túi văn kiện lấy ra một cái chứng màu đỏ, trường chỉ mở ra bìa mặt:
"Này mặt trên viết, tên gọi của vợ anh"
Anh kéo âm cuối, gằn từng chữ một mà hô lên tên cô:
,"Đào Hiểu Tích, em không phải Đào Hiểu Tích?"
"Không phải."
Đào Hiểu Tích trợn mắt nói dối, mặt đỏ thành phấn giòn đào, đem đồ vật sở hửu trong tay anh bao gồm giấy hôn thú toàn bộ đưa trở về túi văn kiện, nhét vào trong lòng ngực anh:
"Mau đi tìm vợ anh đi, đừng chậm trễ em ngủ."
Trần Phóng hết sức vui mừng mà ngã xuống trên giường.
Đào Hiểu Tích phát bực, nhấc lên chăn một góc, che tới trên mặt anh.
Trần Phóng nhào vào cô không chú ý, cánh tay dài bao quát, người cùng chăn một khối bọc tới trong lòng ngực anh.
Cô ở dưới, anh ở trên.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí an tĩnh xuống dươi, thập phần ái muội
Đào Hiểu Tích tiếng tim đập cùng cái loại phun khí xe lửa kiểu củ giống nhau, đè nặng đường ray, toé ra nhiệt, ầm ầm vang, vang đến một nửa, trong óc cô rốt cuộc toát ra một vấn đề, có thể dùng để giảm bớt cục diện trước mắt.
"Anh rốt cuộc có thể uống nhiều ít rượu sao"
Cô bày ra ánh mắt thập phần tò mò.
Cô vốn tưởng rằng anh về đến nhà trực tiếp ngủ luôn hoặc là đến ôm bồn cầu phun đến trời đất tối tăm. Kết quả, như vậy một lát người khác nhìn một chút cũng không giống uống qua rượu.
Trần Phóng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô:
"Rượu trắng nói một lọ, rượu vang đỏ nói sẽ nhiều một chút"
Đào Hiểu Tích không tin, vừa rồi Nghiêm Thành Sóng cùng Phương Bân một người trong tay cầm một lọ rượu trắng, đến cuối cùng đều không, cái này cũng chưa tính đến Triệu Dĩ Giang như vậy đơn độc rót rượu cho anh. Cô có thể xác định anh uống chính là rượu, bởi vì trên đường còn có một người chuyên môn kiểm tra chén rượu anh uống.
"Muốn biết anh vì cái gì nhanh như vậy liền không có việc gì?"
Đào Hiểu Tích gật đầu.
"Rất đơn giản, Nghiêm Thành Sóng lấy chính là rượu, Phương Bân lấy chính là nước, kính đến người dễ nói chuyện, anh liền uống bên Phương Bân, kính đến người khó đối phó lại dễ dàng ồn ào, anh liền uống rượu do Nghiêm thành Sóng đưa."
Anh một bên giải thích một bên dùng ánh mắt hư hư mà miêu tả môi cô, nguyên lai không liên quan son môi, môi sắc cô vốn dĩ cứ như vậy hồng hào, cùng nụ hoa kiều nhuỵ giống nhau.
Đào Hiểu Tích ngẩn ngơ:
"Anh có khi dễ người thành thật hiềm nghi."
Còn có như vậy khác nhau đối đãi, còn không bằng cô một giả rốt cuộc tới thật sự, toàn bộ hành trình cô đều là dùng trà thay bia."
Trần Phóng cười:
"Uống rượu loại sự tình này, phải thật thật giả giả mà làm, bằng không anh chính là có mười cái dạ dày cũng không đủ bọn họ rót, anh dù sao cũng phải lưu vài phần tinh thần tới làm đêm nay chính sự nữa chứ."
Đêm nay chính sự là cái gì, đêm nay có thể có cái gì chính sự?
Đêm nay chính sự làm cô nghĩ đến việc hôm nay khi cô gửi ảnh chụp hỏi anh son môi nhan sắc đẹp hay không, anh sẽ không dễ dàng buông tha cô, chẳng sợ cô lại nghĩ ra mười cái vấn đề tới ngắt lời.
Trần Phóng cúi thân xuống, muốn nếm thử đôi môi mềm mại hồng nhuận kia, có phải hay không vẫn là trong trí nhớ của anh kiều nộn và ướt át.
Đào Hiểu Tích có rất nhỏ giãy giụa.
Trần Phóng ngừng ở phía trên môi, mũi chống chóp mũi cô:
"Em nếu không chuẩn bị tốt nói anh, anh cũng không vội ở đêm nay."
.Mũi tên đã lên cung, lời này nói được nhiều ít có chút trái lương tâm, bất quá anh đem lựa chọn quyền quyết định giao cho cô.
Đào Hiểu Tích nuốt nuốt nước miếng:
"Không có, em chỉ là có hơi chút khẩn trương."
Cô kỳ thật không phải hơi có chút khẩn trương, cô là thực rất khẩn trương, hôm nay là cô "Ăn thịt heo" lần đầu tiên.
Cô ở thời điểm đại học không có nói qua chuyện tình cảm, Mạnh Thanh đối cô giáo dục là khi nào làm chuyện gì, ở trường học nên nghiêm túc học tập đọc sách, cho dù là tới đại học cũng như vậy.
Tiến vào xã hội lúc sau, trước hai năm là chức trường tiểu bạch, mệt mỏi công tác. Sau lại Cố Tử Sơ đuổi theo cô đã hơn một năm, hai người ở bên nhau đã hơn một năm.
Mạnh Thanh biết cô yêu đương, trong tối ngoài sáng nhắc nhở cô, phải chú ý đúng mực, không tới kết hôn kia một bước, không cần dễ dàng đem chính mình hết thảy đều giao ra đi.
Cô lúc ấy cảm thấy mẹ cô so với chuyện yêu đương giống tư tưởng của cha cô đều là phái bảo thủ. Bất quá cô nhiều ít cũng đã chịu ảnh hưởng từ Mạnh Thanh. Cảm thấy cô cùng Cố Tử Sơ còn chưa tới thời cơ thuận theo tự nhiên, cho nên vẫn luôn không cùng anh ta lưu lại qua đêm. Cố Tử Sơ nói hoàn toàn tôn trọng ý nguyện cô. Sẽ không ép cô làm loại sự tình này, cô còn tưởng rằng Cố Tử Sơ có bao nhiêu yêu thương mình. Sau lại mới biết được người này là buổi tối muốn đi địa phương kia, cô nếu là để lại anh ta, không chuẩn còn sẽ làm hỏng chuyện tốt nữa ấy chớ.
Editor: Chương sau hai anh chị làm gì mọi người đoán xem 🫣