Vị hàng xóm này tên là Hoa Thất, vừa tốt nghiệp đại học, hàng ngày không đi làm, chỉ ở nhà vẽ truyện tranh, thu nhập tàm tạm cũng đủ sống.
Trịnh Lĩnh cảm thấy cậu nhóc này trông thật nhỏ nhắn, chẳng khác nào học sinh trung học. Lịch sự tiếp chuyện đôi câu rồi im lặng.
“Còn anh? ”
Cậu nhóc hỏi.
“Tôi á? ”
“Anh làm nghề gì? ”
Trịnh Lĩnh làm ở công ty xây dựng, hôm nào cũng đi sớm về khuya, hai người hiếm khi chạm mặt.
Ngày nọ Trịnh Lĩnh hoàn thành công trình nên về nhà sớm hơn thường lệ.
Vừa bước tới cửa, mùi thịt thơm xông vào mũi khiến váng đầu hoa mắt, không khỏi thở dài một tiếng: “Thơm vậy ta! ”
Đúng lúc hàng xóm nhỏ ra ngoài đổ rác, hai người bối rối nhìn nhau.
Hàng xóm nhỏ cứ định nói nhưng lại thôi, sau cùng vẫn lên tiếng: “Tôi hầm thịt bò. ”
“Hầm rất nhiều. ”
“Một mình không ăn hết. ”
“Mà ăn không hết thì phải đổ đi, cực kì lãng phí. ”
“Nè! ”
“Hở? ” Trịnh Lĩnh có chút mơ màng.
“Anh có muốn qua nhà tôi ăn chung không! “