Cơm hộp được đưa đến nên chị Lý sang phòng ăn, Trịnh Lĩnh đã ngồi ở đó.
Có một cậu nhóc mang cơm cho hắn.
“Em trai chú à? “
“Không phải. ”
“Thế con trai à? ”
“Chị biến ra chỗ khác đi. ”
Trịnh Lĩnh mở hộp cơm, màu sắc bên trong cực kì phong phú, trông cứ phải gọi là thèm nhỏ dãi. Hắn hỏi Hoa Thất: “Em đã ăn chưa? ”
“Ở nhà em ăn rồi. ”
“Lần sau đem thẳng qua công ty anh rồi cùng ăn, chẳng phải em bảo ăn một mình cũng buồn sao. ”
“Biết rồi nha! ” chị Lý bảo: “Cô dâu nhỏ mới cưới tên gì thế? Nói chị biết đi nào? ”
“Dạ, tên là Hoa Thất cô ạ! ” Hoa Thất ngồi đối diện Trịnh Lĩnh.
Thức ăn từ suất cơm gọi về đắng nghoét trong miệng chị Lý, còn Trịnh Lĩnh đằng kia thấy ngon miệng lắm nha!
Trịnh Lĩnh giải thích: “Hàng xóm của em, coi như góp gạo thổi cơm chung! Mỗi tội cơm toàn nhờ cậu ấy nấu. Chị nếm thử coi, cũng ngon lắm. ” nói rồi đẩy hộp cơm về phía chị Lý.
Chị Lý chăm chú quan sát hộp cơm của Hoa Thất, trông thèm thuồng kinh dị, thế nên chị gắp miếng thịt to nhất, vừa nhai vừa nói: “Ngon thật! ”
“Vậy chị ăn thêm nữa đi. ”
Gương mặt nhỏ nhắn của Hoa Thất ửng đỏ, chị Lý không trêu cậu nữa, lại quay về với hộp cơm mua ngoài.
Ăn xong bắt đầu làm việc, Trịnh Lĩnh đưa Hoa Thất dạo một vòng quanh công ty, sau đó tiễn cậu về.
Trước khi đi còn dặn: “Buổi tối cùng ăn nhé.