“Ra rồi, ra rồi, là long phượng thai!” Bà đỡ bận rộn nửa ngày, tuy có chút mệt mỏi, giọng báo tin vui vẫn mang theo sức lực khá lớn, “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng thiếu gia, thiếu phu nhân vừa nãy là sinh một vị thiên kim. Mẫu tử đều bình an, vừa sinh long, lại sinh phượng, long phượng trình tường, hợp lại thành chữ “Hảo” (tốt) rồi, thiếu phu nhân quả là có phúc khí nha!”
Ngoài phòng sinh lúc này Hạ Niên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thanh âm hơi cao hỏi bà đỡ: “Tinh thần thiếu phu nhân thế nào, có khỏe không?”
“Thiếu gia thật yêu thương thiếu phu nhân!” Bà đỡ liền cười nói: “Thiếu phu nhân thân thể khỏe mạnh, mặc dù sinh một lúc hai đứa trẻ, nên có chút suy yếu, nhưng không trở ngại gì.”
Hạ Niên nghe bà đỡ nói như vậy, lúc này mới thoáng yên lòng, cười nói với Hạ phu nhân: “Nương, ta đã nói ngài chờ tay trái ôm tôn tử, tay phải ôm tôn nữ, lúc này đã tin chưa?”
Hạ phu nhân nghe là long phượng thai, vui mừng chắp hai tay thành chữ thập niệm Phật, bỗng nghe được lời nói của Hạ Niên..., cười mãi không khép, xoay người đi dâng hương khấu đầu cảm tạ lão thiên đã chiếu cố đi.
Hạ Niên vốn là người Kinh thành, tổ phụ Hạ Giam Chính hiện đang là quan Khâm Thiên Giám, mặc dù chức quan chỉ là ngũ phẩm, thanh danh lại vô cùng tốt. Từ nhỏ Hạ Niên đã yêu thích Huyền học (học những thứ về siêu nhiên, kỳ lạ), sở trường về tính toán xem tướng gì gì đó...., ở kinh thành riêng về chuyện bói toán tài tình cũng được bách tính xưng tụng là thần tiên. Chỉ vì tân đế đăng cơ, Hạ Giam Chính sợ Hạ Niên bói toán xem tướng, dễ bị các Vương gia lợi dụng trộm biết tân đế vị, để hắn tạm tránh ở nơi khác một thời gian, chờ triều đình ổn định mới hồi kinh. Vốn nương tử (vợ) Quý Thư là người thôn Điềm Tuyền, Hạ Niên cứ thế dứt khoát mang theo Quý Thư và mẫu thân tạm thời ở lại Điềm Tuyền thôn. Lúc này thành thân đã hơn một năm, Quý Thư vì hắn sinh long phượng thai, tất nhiên vui mừng khôn tả.
Hạ Niên mặc dù nghe lớn nhỏ đều bình an, nhưng tiếng khóc tiểu hài tử đã vang lên, nhưng Quý Thư lại chẳng có thanh âm, cuối cùng nhịn không được vọt vào phòng sinh.
Bà đỡ nhìn thấy Hạ Niên đi vào, vội la lên: “Thiếu gia, sao người lại đi vào đây? Vẫn chưa cho ca nhi thư tắm rửa a, người đi vào càng phiền thêm.”
“Oa oa...” Hạ Viên đầu óc mê mang nghe được giọng nói ồn ào, hé miệng muốn nói, ai ngờ há miệng nhưng là một chuỗi tiếng khóc trẻ sơ sinh. Đây là chuyện gì vậy? Ngay sau đó, lại cảm giác mình bị người ta dùng vải bao bọc, nắm bàn tay khẽ dỗ dành: “Tiểu Quai Quai (bé ngoan), đừng khóc, trước tắm rửa nha, tắm xong liền được uống sữa rồi!”
Hạ Viên giãy giụa, thân mình mềm nhũn thật sự không động đậy được gì, lại mở đôi mắt to, cũng không mở ra được, cảm thấy mồ hôi lạnh dần dần túa ra, lạnh cả người. lại nghe bên cạnh có một thanh âm nam nhân ôn nhuận dễ nghe mang theo chút thương tiếc nói: “Nương tử sinh một mạch hai đứa, thật là vất vả rồi!”
“Ừm!” Một nữ nhân ừ khẽ, hình như rất suy yếu nói không ra lời.
Hạ Viên rối loạn phân tích mình đang nằm mộng à, sao mình có thể trở thành bé gái của đôi sơ sinh long phượng thai chứ? Hạ Viên vừa oa oa khóc lớn vừa thầm kêu khổ sao giấc mộng này vừa chân thật vừa kỳ dị như vậy, lại nghe người có thanh âm ôn nhuận kia nói: “Ma ma, hai đứa trẻ này sao khóc lợi hại như vậy, này phải làm sao bây giờ?”
“Thiếu gia, trẻ nhỏ vừa sinh ra thì phải khóc, không quan trọng. Phòng sinh nặng mùi, quan trọng bây giờ phải tắm rửa cho ca nhi thư nhi một chút, người đi ra ngoài trước đi!”
Hạ Viên nghe nam nhân có thanh âm dễ nghe đi ra ngoài, sau đó vải trên người bị tháo xuống, có người dùng vải ướt mềm nhẹ lau rửa cho mình. Thanh âm đứa trẻ sơ sinh bên kia cũng vang lên. Lần này mí mắt mở ra, mở ra bên trái, chỉ là nhìn thấy trắng trắng mờ mờ, căn bản nhìn không rõ lắm, ánh mắt bị ánh sáng mạnh bắn vào, lập tức đóng lại, miệng lại không tự chủ lại bắt đầu “Oa oa” khóc. Trong lòng cực kỳ kinh ngạc, sao giấc mộng lại chân thật đến vậy? Cảm giác vải ướt xoa lên người rất thật.
Đợi tắm rửa xong, mặc đồ lót vào, Hạ Viên cảm giác trên người sảng khoái rất nhiều, bụng lại rất đói, muốn nói chuyện, ai ngờ miệng vừa hé ra lập tức có người bón thứ gì đó vào miệng, chép chép miệng, a..., ngọt, mùi vị không tệ. Người cho ăn cười nói: “Thiếu phu nhân vẫn chưa có sữa, đành cho người uống chè (trà) trước vậy. Chậc chậc, tiểu thư lại uống chút nào!”
Lại nghe nữ nhân trên giường nghỉ ngơi một lúc, lúc này mới chậm chạp đến đây, lại bế một đứa trẻ khác nhỏ giọng cười nói: “Đầu ca nhi có phần nhỏ nhắn, đáng thương, cái mông nhỏ lại gầy không chút thịt, toàn xương thôi. Bụng lại tròn tròn. Con trẻ có hai đầu nhỏ nhắn, ở giữa lại tròn tròn, đặt tên gì tốt nhỉ? Đúng rồi, sau này gọi con là Tiểu Cảm Lãm!” (Tiểu Cảm Lãm: quả trám nhỏ, ô liu nhỏ)
Tiểu Cảm Lãm? Hạ Viên âm thầm đáng thương cho vị ca ca kia của mình, vừa mới sinh ra, đã bị đặt cho một cái ngoại hiệu rồi! Hơn nữa, người đặt tên cái ngoại hiệu này thật có lòng nghĩ tên này gọi cũng rất đáng yêu, gọi lên có bao nhiêu yêu thương trìu mến!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên diễn `` đàn `` Lê ~ Quý ~ Đôn
Hạ Viên “chậc” một tiếng, cảm giác miệng vẫn còn vị ngọt của chè, đang muốn chép chép miệng, lại nghe nữ nhân kia lại nói: “Ôm Tiểu Cảm Lãm mang vào phòng trong đi, để ta ôm nữ nhi bảo bối của ta cái nào.” Thanh âm tuy trầm thấp, lại mang theo một cỗ hàm xúc động lòng người.
Hở, đến phiên đặt ngoại hiệu cho mình rồi sao? Hạ Viên cảm giác mình bị ôm vào trong một lô sưởi ấm, một bàn tay mềm nhẹ vòng quanh chính mình, tay kia thì vỗ về cái mông nhỏ, nữ nhân lúc này cất tiếng: “Nữ nhi so với Tiểu Cảm Lãm nhẹ hơn chút, chính là đầu và mông đều tròn tròn. So ca ca và nàng, như thế nào sờ vào mềm mại nhiều hơn?”
“Long phượng thai cho dù dáng vẻ giống nhau, nhưng cũng có chút khác nhau.” Một bà tử cất tiếng cười nói: “Huống chi nữ hài so với nam hài cũng thanh tú hơn chút.”
Tay của nữ nhân này vẫn còn đặt trên cái mông nhỏ của mình, Hạ Viên âm thầm bất mãn, thôi vậy. Cúc hoa khó giữ được, vẫn còn bị sờ soạng nhiều nữa, ngay cả hình dáng cũng bị đánh giá cả rồi. Lại nghe nữ nhân dịu dàng nói: “Tiểu Quai Quai, con có cái mông nhỏ tròn căng, sau này sẽ gọi con là Tiểu Viên Cầu nha!”
Không muốn, Tiểu Viên Cầu bình thường đều dùng để hình dung bé gái mập mạp, ta không muốn hình dung như vậy đâu! Mặc dù là mộng, ta cũng muốn làm một người yểu điệu thục nữ, mà không phải bé gái béo ú Tiểu Viên Cầu đâu. Hạ Viên cảm thấy tên Tiểu Viên Cầu còn khó nghe hơn cái tên Tiểu Cảm Lãm nữa, quyết định lên tiếng kháng nghị, “Oa oa...”
“Ồ, thích tên ngoại hiệu này à? Vừa nghe liền cao hứng cất tiếng oa oa tỏ vẻ tán thành sao?” Nữ nhân cười hì hì nói: “Con cho rằng ta đặt cái ngoại hiệu này dễ nghe, thì ta nhất trí thông qua luôn! Tiểu Viên Cầu, bé ngoan Tiểu Viên Cầu của ta!”
Đặt ngoại hiệu loạn như thế, thật sự quá khi dễ trẻ con rồi! Hạ Viên bị nữ nhân ôm vào lòng nói chuyện, lúc này buồn bực hơi ngoẹo đầu, nghĩ muốn tránh xa một chút, lại nghe có người vui mừng nói: “Chỉ là ca nhi thư nhi (bé trai, bé gái) mới vừa sinh ra, còn hơi yếu ớt, lúc này chỉ sợ cũng không bú được sữa. Phải lấy khăn nóng tới cho thiếu phu nhân, sau đó xoa bóp xung quanh, xoa nhẹ nhàng một chút, thế là có thể ra sữa. Dường như phải có người bú của thiếu nãi nãi trước, sau đó để cho ca nhi thư nhi bú, vậy mới tốt.”
Hạ Viên nghe bà tử nói chuyện to nhỏ, đánh ngáp một cái, ý thức dần dần mơ hồ, sau một lúc liền chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Thấy cặp long phượng thai đã ngủ thiếp đi, Quý Thư cũng nhanh chóng ngủ một lúc. Không lâu sau, đám người Đổng thị và thẩm Trương Hắc Đào lại đến đây, mới vào cửa đã cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng, cả đời cũng không nghĩ tới đây là một đôi long phượng thai đấy! Không phải nói thỉnh bà vú sao, sao lại không thấy vậy? Bây giờ lại muốn chính mình nuôi nấng sao?”
Đổng thị là đại cữu mẫu của Quý Thư, vốn dưới gối có năm nhi tử, lại không có nữ nhi, thuận tiện nhận Quý Thư làm nghĩa nữ, cực kỳ yêu thương. Phụ thân Quý Thư là Trịnh Minh Phát là tiến sĩ, cùng mẫu thân Xảo Nương đến huyện Quảng Xung nhậm chức làm quan, làm chưa đủ ba năm, nên không thể hồi hương. Vì mẫu thân không ở bên người, nghĩa mẫu Đổng thị đương nhiên phải năng đến chăm sóc, quan tâm đầy đủ.
Nghe Đổng thị hỏi vậy, Quý Thư cười nói: “Tất nhiên con muốn tự mình nuôi nấng, chỉ là nghĩ sinh ra đến hai đứa, nhất thời sợ sữa không đủ, mới muốn thỉnh bà vú đến nhà phòng hờ. Rốt cuộc đến trấn trên thỉnh được hai bà vú sạch sẽ tới đây, ai biết các nàng sạch sẽ trước sau, nhưng mà tràng vị (ruột) không tốt, có mấy thức ăn không ăn được, giờ không biết ăn phải cái gì, lại kéo cả bao tử vào. Không nói các nàng không có sức lực đi qua, cho dù là có sức đi qua, cũng không dám để các nàng cho hài tử bú rồi. Có điều chính thân con còn không ra được sữa, cũng biết làm sao được.”
“Tự mình có sữa thì tự mình cho ăn, việc gì phải thỉnh bà vú?” Trương Hắc Đào cười nói: “Con cũng đừng sợ không đủ cho bú, oa nhi (trẻ nhỏ) bú nhiều, sữa cũng sẽ ra nhiều, đừng bỏ đói oa nhi. Con không cho oa nhi bú, qua thời điểm ra sữa thì cũng không có nữa. Bằng không thì, thường uống nhiều chút nước nóng cũng được. Oa nhi chính mình nuôi nấng mới thân thiết với con, nếu thỉnh bà vú, vậy sẽ thân với bà vú. Đây gọi là có sữa thì là nương, là nói sữa cho oa nhi đấy.”
“Thím nói phải!” Quý Thư nghe xong gật đầu, quay đầu đã thấy ba vị tẩu tử đang ở bên kia nhìn đôi long phượng thai chậc chậc tán thưởng nói: “Ca nhi tuấn tú, thư nhi thanh tú. Nhìn cái dáng vẻ nhỏ bé này, này cái mũi, này cái miệng nhỏ, đây, thực là giống phụ thân tiểu thần tiên bọn nó quá đi. Bộ dáng này mà trưởng thành là muốn mê chết người đây. Ta nói tiểu cô, ngươi phải bảo người ta làm cánh cửa nhà thật rắn chắc vào, tránh tương lai bị người ta đến cầu thân giẫm lên bậc cửa lún luôn đấy.”
Edit by diendanlequydon.com....
Đổng thị cũng đi qua nhìn hai hài tử, bế Hạ Viên lên, cười nói: “Thư nhi tuy nói bộ dáng giống tiểu thần tiên, nhưng thần thái này mười phần lại giống với Quý Thư, nhìn cái tư thế ngủ này này, cùng với Quý Thư trước đây giống y như đúc vậy.”
Hạ Viên đang lúc ngủ mê bị sờ sờ tay, cảm thấy bị quấy rầy, không kiên nhẫn chu chu miệng, kết quả làm một đám nữ nhân càng khen ngợi đáng yêu.
Trương Hắc Đào nghe Quý Thư còn chưa ra được sữa, cởi xiêm y nàng ra, nhìn nhìn nói: “Lấy khăn nóng tới xoa bóp đi, ta sẽ giúp con xoa bóp. Lúc này vẫn còn sưng nhức lắm, ấn thông rồi, tự nhiên sẽ ra sữa thôi.” Nói xong lấy tay vừa ấn vừa vò vừa xoa, lại sai bảo người đưa tới khăn nóng cho bà xoa bóp.
Cởi xiêm y ra ngay trước mặt mọi người, lộ ra cặp ngực để cho Trương Hắc Đào làm như vậy, như thế như thế, dù là Quý Thư xưa nay có gan lớn, lúc này cũng đỏ mặt. Mọi người nhìn thấy không khỏi trêu ghẹo: “Trong phòng tất cả đều là nữ nhân, ngươi còn e lệ cái gì chứ?”
Quý Thư xấu hổ không thôi, đang định nói chuyện, lại cảm giác ngực đang sưng đau cũng không còn khó chịu như trước, hình như mềm hơn chút rồi, lại nghe Trương Hắc Đào nói: “A, ra sữa, sữa này cực kỳ đậm đặc, mau mau ôm oa nhi đến bú! Trước ôm ca nhi đến, tóm lại nam hài khí lực lớn hơn chút.”
Khi Tiểu Cảm Lãm bị ôm đến đặt trong lòng Quý Thư, đầu cuộn lại, miệng nhỏ nhón lên, chỉ một phen liền chuẩn xác dừng trên *, dùng lực hút vang lên tiếng chụt chụt.
“Bú ra, bú ra rồi!” Mấy người phụ nhân nói: “Ca nhi nhìn yếu thế, không nghĩ khí lực lại lớn vậy, mới hút khẽ đã ra được rồi.”
Quý Thư thấy mình ra sữa, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vạn phần thương yêu vỗ về Tiểu Cảm Lãm.
Hạ Viên trong lúc mơ màng nghe được âm thanh, bấy giờ ngược lại mở mắt, lờ mờ nhìn thấy mấy gương mặt đặt sát nhìn vào mình, không khỏi hét ầm lên, vừa mở miệng lại là tiếng khóc “Oa oa“. Vốn ngủ cũng được một lúc, tinh thần sức lực cũng lớn hơn chút, miệng khóc oa oa, trong lòng lại loáng thoáng cảm thấy không đúng, ngủ một giấc tỉnh lại, như thế nào vẫn còn là cảnh này? Chẳng lẽ chuyện này không phải là mộng ư?
“Mau ôm đi qua bú sữa, ca nhi bú một bên cũng đã no rồi, bên kia vừa hay để cho thư nhi bú đi.” Trong tiếng nói chuyện bàn tán, Hạ Viên bị ôm đến đặt trong lòng Quý Thư.
“Tiểu Quai Quai, đói bụng hả? Tới uống sữa nào!” Quý Thư vén xiêm y bên kia, nhét đầu sữa vào miệng Hạ Viên.
Miệng Hạ Viên bị nhét đầy, lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, cảm thấy miệng bị nhét vào cái gì đó lại cảm giác cực kỳ an toàn, không khỏi mút mút một chút, chất lỏng âm ấm nóng nóng ngòn ngọt từng giọt từng giọt tuôn vào trong miệng. Cảm giác lúc này, xúc cảm, toàn bộ đều đã hoạt động. Không, không, đây không phải là nằm mơ, đây là sự thật? Sao lại có thể như vậy?
“Oa oa...” Hạ Viên buông đầu sữa ra bắt đầu khóc, ta không muốn xuyên không làm trẻ sơ sinh đâu!
“Tiểu Viên Cầu, bú không đủ sao?” Quý Thư thấy Hạ Viên khóc rống, xoa bóp ngực mình, thấy vẫn còn sữa, lại đưa đầu sữa nhét vào miệng Hạ Viên, chặn lại tiếng khóc của nàng. Hạ Viên phản xạ có điều kiện hút xuống, bụng ăn no, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Vì thấy Quý Thư có phần mệt mỏi, đám người Đổng thị vội bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đều cáo từ đi về.
Đến chiều, Hạ Niên đã vào được, vẫy vẫy tay để bọn nha đầu đi xuống, nghe Quý Thư đặt hai ngoại hiệu cho hai hài tử, một đứa tên là Tiểu Cảm Lãm, một đứa tên là Tiểu Viên Cầu, nhất thời sợ run nói: “Nương tử văn tài rất tốt, đặt ngoại hiệu thật hay, không phục không được a!”
“Phi!” Quý Thư thấy Hạ Niên trêu chọc, không khỏi mở miệng “Phi” hắn một cái, lại thuần thục ôm Tiểu Cảm Lãm cho bú sữa. Hạ Niên lại gần tò mò nhìn một chút, bình luận: “Lớn hơn rất nhiều!”
Quý Thư bị hắn nhìn chằm chằm vào bầu ngực, cũng có chút xấu hổ, nhất thời không hiểu được ý, cho rằng hắn nói Tiểu Cảm Lãm lớn hơn rất nhiều, cười trừng mắt nhìn hắn nói: “Tiểu Cảm Lãm mới sinh có một ngày, làm sao nhìn ra lớn hơn rất nhiều?”
Hạ Niên cười quỷ dị, nhìn bốn bề xung quanh vắng lặng, vươn tay mò mẫm trước ngực Quý Thư. Tiểu Cảm Lãm đang bú sữa, đột nhiên cảm giác ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại, có một vật chắn lại ánh sáng, theo phản ứng bản năng của chú heo con, thật sâu cảm thấy là có người tới muốn tranh thức ăn với mình, không khỏi hút mạnh mấy cái, nghĩ phải tranh thủ ăn no nhanh nhanh, tránh bị người ta tranh đoạt mất.
Tay Hạ Niên còn chưa đụng tới ngực Quý Thư, liền nhìn thấy Tiểu Cảm Lãm đột nhiên nổi lên hứng khởi mút mạnh hơn, nhất thời rút tay về, khó hiểu nói: “Như thế nào đột nhiên lại mút hung mãnh như vậy?”
Chẳng lẽ đây là bản năng bú sữa của trẻ con, sợ người khác tranh thức ăn? Qusy Thư bỗng bật cười.
Chờ Tiểu Cảm Lãm ăn no, liền đến phiên Hạ Viên ăn. Hạ Niên lại thấy Hạ Viên không giống với Tiểu Cảm Lãm, thời gian bú sữa chậm rì rì, cảm thấy thật kỳ quái, dài cổ ghé qua nhìn kỹ, càng lúc càng gần, thiếu chút nữa dán vào trước ngực Quý Thư.
Lão cha, chẳng lẽ người muốn tranh thực? Aizz, tặng cho người đi! Hạ Viên phát hiện trên đỉnh đầu có bóng mờ mờ, đơn giản buông lỏng đầu sữa. Miệng lại không tự chủ cất tiếng khóc “oa oa“.
“Tiểu Viên Cầu, đừng khóc, đừng khóc, phụ thân con chỉ đùa con thôi, không phải thật muốn giành phần với con đâu!” Quý Thư đau lòng, trừng mắt liếc Hạ Niên một cái, vội vàng dỗ dành Hạ Viên, lại bỏ đầu sữa vào trong miệng nàng (Hạ Viên), thế này mới dừng được tiếng khóc của nàng.
Hạ Viên nghe mùi sữa thơm ngon, phản xạ theo điều kiện lại hút vào vài hơi, thiếu chút nữa mắc nghẹn, lại không tự chủ mà nghẹn ngào, chính mình cứ như vậy lưu lạc thành trẻ con bú sữa rồi!