Luận tuổi. Chu Khuông Chính lớn hơn Thẩm Nguyện Chi mười mấy tuổi, nhưng từ sau khi Nam Xương quốc và Bắc Thành quốc ký kết minh ước, hai nước qua lại với nhau, Chu Khuông Chính đến Nam Xương quốc thì đã có hai lần là Thẩm Nguyện Chi tiếp đãi, hai người đều vui mừng gặp nhau lúc bang giao hai nước vững chắc, vì trò chuyện với nhau thật vui, nên cũng nói chuyện ngang hàng với nhau. Chu Khuông Chính vừa chuyển bái thiếp tới, không bao lâu sau Thẩm Nguyện Chi đã tới phủ. Lúc này cũng không bàn chính sự, trước làm ván cờ. Chu Khuông Chính nhặt quân cờ chậm chạp không thể đặt xuống, lại ngẩng đầu cười nói: “Theo Thẩm đại nhân nhìn, bang giao hai nước Bắc Thành quốc và Nam Xương quốc còn có thể tiếp tục được bao năm?”
“Từ khi hai nước ký kết minh ước, biên giới tuy có chiến tranh nho nhỏ, mỗi lần đều theo điều lệ minh ước giải quyết vấn đề, nhiều năm ngăn lại can qua, lại thông thương với nhau, đúng là một cảnh tượng phồn hoa, người có kiến thức đều thấy cần nên gia cố minh ước, tất nhiên là an ổn. Có điều Thái tử hai nước cuối cùng sẽ có ngày phải kế vị, đến khi đó thật không biết minh ước này có duy trì được không.” Thẩm Nguyện Chi cũng ngẩng đầu nhìn Chu Khuông Chính, nghiêm trang nói: “Quốc cữu đại nhân nếu hỏi như thế, nói vậy có kế sách tuyệt diệu khác rồi.”
Chu Khuông Chính không dấu vết thở dài một hơi, Thái tử thích lập công lớn, tương lai nếu đăng vị, chỉ sợ muốn áp Nam Xương quốc một đầu, đến lúc đó chỉ sợ bang giao giữa hai nước có biến. Nếu có thể tạo bang giao giữa hai nước vững chắc, đến lúc đó cho dù có hơi phân tranh, cũng không thể hủy bỏ minh ước.
“Nếu muốn hai nước tương giao tốt, hiện nay cũng có một cách, đương nhiên là hai nước thông hôn.” Chu Khuông Chính nắm giữ quân cờ trong tay, nhẹ nhàng nói: “Thái tử và Nhị hoàng tử đã lập phi, hiện giờ Tam hoàng tử đã mười ba tuổi, đã muốn cầu thân, nếu có thể cầu được cô nương nước Nam Xương làm phi, việc bang giao hai nước tất nhiên sẽ ổn thỏa. Nghe nói công chúa Nam Xương quốc một người đã chiêu Phò mã, một người rất được Hoàng thượng Hoàng hậu sủng ái, tất nhiên không muốn lấy chồng xa. Hiện giờ nghe nói nghĩa nữ Trưởng công chúa chính là tằng tôn nữ (cháu cố gái) Hạ Giam Chính - Hạ Viên, tâm tư nhanh nhẹn, cũng là một trong mười vị tú nữ lần này, đã tới Bắc Thành quốc. Vì lúc trước Tam hoàng tử và Hạ Viên cô nương có vài lần duyên phận, nhớ mãi không quên. Nếu có thể cầu được Hạ Viên cô nương làm Tam hoàng tử phi, lấy thân phận Tam triều nguyên lão của Hạ Giam Chính với bản sự tiêu tai giải họa, tằng tôn nữ này, việc hai nước tất nhiên không còn biến cố.”
Thẩm Nguyện Chi nhặt quân cờ lên, đặt vào một chỗ, trước quân Chu Khuông Chính, không chút để ý nói: “Lúc Nhị hoàng tử quốc gia ta lập nữ nhi Thẩm thị làm phi, vị nữ nhi Thẩm thị kia chính là đường muội nhà tại hạ. Trái lại Thái tử lại chưa lập phi, nghe được Tụy công chúa Bắc Thành quốc hoạt bát lanh lợi, sao không phối cùng Thái tử chúng ta làm phi. Như thế, chẳng phải càng tốt hơn với Tam hoàng tử cầu hôn nữ nhi Hạ thị sao?”
Chu Khuông Chính há miệng nói không ra lời: “Hoàng thượng và Hoàng hậu rất sủng ái Tụy công chúa, cũng sẽ không cho nàng lấy chồng xa. Cũng không giống với việc Tam hoàng tử cầu hôn nữ nhi Hạ thị dễ dàng như vậy.”
Thẩm Nguyện Chi cười nói: “Chỉ bằng Tam hoàng tử hai lần ghép thất xảo đồ đều thua dưới tay nữ nhi Hạ thị, thì nên biết mọi người Hạ gia cũng không giống quốc cữu đại nhân cho là dễ dàng như thế. Đích nữ nhi nhà Hoàng đế không muốn lấy chồng xa, Hạ gia luôn trân quý cô nương nhà mình, tất cũng không nguyện ý lấy chồng xa. Nếu dùng một cái thánh chỉ cường ép xuống, Hạ gia tâm không cam lòng không tình nguyện, cũng không phải chuyện tốt.” Thẩm Nguyện Chi không muốn nói ra, cũng là vì Thẩm phu nhân và Tướng quân phu nhân có chút thù cũ, lúc này rõ ràng nghe được Tướng quân phu nhân đã chuẩn bị đến Hạ phủ cầu thân, nếu buổi nói chuyện giữa mình và Chu Khuông Chính, khiến Hạ Viên đi lấy chồng xa, tất sẽ làm phủ Tướng quân và Thẩm phủ càng oán hận thêm, sẽ càng sâu sắc, không thể hàn gắn.
Chu Khuông Chính nghe Thẩm Nguyện Chi nói như vậy, nên cười nói: “Nếu Tam hoàng tử và Hạ Viên cô nương tình đầu ý hợp, khiến Hạ phủ mặc dù không muốn đi lấy chồng xa, chắc sẽ không đến nỗi chia rẽ uyên ương chứ? Cho nên nói, việc này mấu chốt ở trên người Tam hoàng tử và Hạ Viên cô nương.”
“Quốc cữu đại nhân suy nghĩ như thế mặc dù hay, thế nhưng Hạ Viên cô nương cũng chỉ mới mười một tuổi, chỉ sợ không hiểu tình là vật chi, làm sao sẽ tình đầu ý hợp đây?” Thẩm Nguyện Chi không muốn thảo luận chuyện này, nên đứng lên cáo từ. Tuy Thẩm phu nhân và Tướng quân phu nhân bất hòa, hắn và Tưởng Hoa An lại có chút quan hệ cá nhân, vừa ra khỏi cửa phủ quốc cữu, liền đi về dịch quán tìm Tưởng Hoa An. [email protected]
“Trước đây sớm nghe nói Tướng quân phu nhân vội đến Hạ phủ cầu thân, mặc dù chuyện hôn nhân chưa định, lại có thể nào nhìn vị hôn thê của Tưởng thiếu tướng trở thành Tam hoàng tử phi Bắc Thành quốc?” Thẩm Nguyện Chi nhìn thấy Tưởng Hoa An, nói ra đơn giản một lần mình và Chu Khuông Chính nói chuyện với nhau, nửa chừng nói: “Mặc dù thẩm ta và Tướng quân phu nhân luôn luôn đối đầu với nhau, nhưng đại nhân hai phủ ở trong triều cũng có chút trọng lượng, ta không muốn nhìn thấy Tưởng thiếu tướng và ta đều phải chịu trì hoãn hôn sự. Viên cô nương tuy tuổi nhỏ, nghe nói rất thông minh lanh lợi, cùng Tưởng thiếu tướng đúng là một đôi bích nhân. Nếu vì lần đi Bắc Thành này, sinh ra chia rẽ, ta thật không nguyện ý.”
Tưởng Hoa An nghe Bắc Thành quốc có ý định thông hôn, mà đối tượng chính là Hạ Viên đầu tiên là cả kinh, chết rồi, lão nương mình đã chuẩn bị đến Hạ phủ cầu hôn, huống chi Hoa Cái và Hạ Viên đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cũng coi như thanh mai trúc mã, làm sao có thể để Hạ Viên đi lấy chồng xa tận Bắc Thành quốc? Đang âm thầm nhíu mày, nghe được Thẩm Nguyện Chi nói ra một câu “Viên cô nương và Tưởng thiếu tướng một đôi bích nhân”, trong lòng “đùng” một tiếng, đang muốn biện bạch nói lão nương nhà mình là vì nói thân hôn cho Hoa Cái, chưa kịp nói, đã nghe Thẩm Nguyện Chi nói: “Mặc dù An Bình Hầu phu nhân và Thượng Thư phu nhân cũng có ý định đến Hạ phủ cầu thân, nhưng theo tin tức từ Nhị hoàng tử phi lấy từ chỗ Trưởng công chúa, nói là Trưởng công chúa và Phò mã đều xem trọng Tưởng thiếu tướng, việc này đã có bảy tám phần. Chuyện hôn sự này không nên lầm lỡ ở trong tay danh thủ Bắc Thành quốc được.”
Tưởng Hoa An đầu tiên là nghe một mảnh mở mịt, bỗng nhiên tỉnh ngộ, lão nương luôn miệng nói mang Hạ Viên đến phủ Tướng quân làm nàng dâu, nhưng lại không đề cập qua là tìm hôn nhân cho Hoa Cái. Ai cũng nghĩ thật sự là nói vì chính mình? Lão nương và phụ thân hơn kém nhau mười tuổi, thúc thúc và thẩm hơn kém chín tuổi, lúc trước tổ mẫu cũng kém tổ phụ mười tuổi, vừa hay mình và Hạ Viên lại kém mười tuổi,...
Tưởng Hoa An vốn là một người thông minh, lúc này phân tích ra, sau lưng một mảnh mồ hôi lạnh. Đợi đưa Thẩm Nguyện Chi đi rồi, hắn vội vàng gọi Tưởng Hoa Khoan vào, định thần trực tiếp hỏi: “Đám người tổ mẫu vẫn nói muốn đến Hạ phủ cầu hôn, chỉ sáu huynh đệ chúng ta, rốt cuộc là nói cho ai?”
“Tất nhiên là nói cho Đại ca rồi.” Tưởng Hoa Khoan nhìn Tưởng Hoa An như quái vật vậy, miệng há to nói: “Chẳng lẽ cho tới bây giờ huynh còn không biết nói cho ai sao?”
Đôi mày kiếm Tưởng Hoa An nhíu thành một đường, trừng mắt nói với Tưởng Hoa Khoan: “Ta vẫn cho là nói cho Cái nhi. Nghĩ nó và Viên tuổi gần nhau, nên là một đôi.” Made by....
“Nè, việc cầu hôn từ trước tới giờ, đều là nhắc lão đại trước, nào có nói người nhỏ trước đâu?” Tưởng Hoa Khoan nhìn Tưởng Hoa An mày kiếm nhướng lên, đang dựng thẳng đứng, dường như sắp nổi giận, lặng lẽ lui lại gần cửa, chuẩn bị thấy không đúng có thể nhảy chạy ra. Miệng vẫn cười nói: “Dù sao bây giờ biết vẫn chưa muộn.”
Tưởng Hoa An thấy hắn cười gian tà quá, tiến lên một bước, ngăn chặn cửa, đóng cửa lại, vươn tay đặt lên khung cửa, thản nhiên nói: “Đem chuyện ta không biết nói ra một lần, ví dụ như lúc trước lão nương dặn dò đệ những gì, lại ví dụ như từ khi nào thì đã định ta với Viên nhi.”
Mặc dù võ công Tưởng Hoa Khoan không kém gì Tưởng Hoa An, nhưng về phương diện mưu lược lại kém hắn một bậc, khi xưa hai người tỷ thí, ăn không ít đau khổ, hơn nữa Tưởng Hoa An là đại ca uy tín áp đầu, cũng không dám chạy trốn, đành cười làm lành nói: “Chuyện này không liên quan đến ta. Chỉ vì chính huynh ngu ngốc không nhận ra được mà thôi.”
Lúc này Tưởng Hoa An chỉ cảm thấy ngực trướng đau, không biết là tức giận hay vì cái gì. Hung tợn trừng Tưởng Hoa Khoan nói: “Viên nhi mới mười một tuổi, làm sao thành?”
“Này có được hay không cũng không phải do đệ nói!” Tưởng Hoa Khoan giận thế yếu càng thêm yếu, co đầu rụt cổ thối lui đến trên ghế ngồi xuống, than thở một tiếng nói: “Đại ca, có phải huynh ngại Viên nhi quá nhỏ không muốn, nếu là như vậy hãy nói với nương một tiếng, để nương không cần đến Hạ phủ nữa, dù sao cũng không phải lần đầu tiên huynh cự tuyệt đính hôn.”
Ngại nàng quá nhỏ không muốn? Trước mắt Tưởng Hoa An bỗng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hạ Viên, muốn nói ra lời ghét bỏ mà nói..., đúng là nói không nên lời, cảm giác ngực trướng trướng bỗng chốc biến thành im lặng kì diệu, bỗng chốc không phân rõ ý nghĩ chính mình. Nàng quả thật quá nhỏ, nhưng mà.... Vừa nghĩ vừa đi thong thả đến bên ghế ngồi xuống, chuyện phủ Tướng quân muốn đến Hạ phủ cầu thân đã truyền khắp mọi người đều biết, nếu mình lập tức nói chính mình không muốn, có thể làm giá trị bản thân Hạ Viên bị giảm mạnh, hoàn toàn không có mặt mũi? Có thể hại hôn sự nàng sau này gặp bất lợi? Nếu phủ mình đến Hạ phủ cầu thân, dựa vào uy tín phủ Tướng quân, cho dù là Hoàng thượng muốn ban thưởng ý chỉ để Hạ Viên gả đến Bắc Thành quốc, cũng phải cân nhắc một phen. Có thể nếu mình từ bỏ, những người khác cạnh tranh không lại, ngược lại hại nàng phải đến Bắc Thành quốc lấy chồng xa?
Thấy Tưởng Hoa An trầm tư nửa ngày, Tưởng Hoa Khoan lặng lẽ chạy tới cửa khoang, mở cửa liền chạy đi mất.
Tưởng Hoa An trầm tư nửa ngày, lại kêu Hạ Từ và Hạ Viên đến nói: “Ba ngày sau hoàng cung đãi yến, Từ nhi cùng chúng ta tiến cung, Viên nhi mượn cớ đau đầu ở lại không cần đi vào.”
“Vì sao vậy? Chuyện dịch trang không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao?” Hạ Từ không hiểu, nhìn Tưởng Hoa An nói: “An ca ca đừng nói là còn sợ Đường Chí Lễ làm khó xử muội muội?”
Tưởng Hoa An lắc lắc đầu nói: “Thẩm Nguyện Chi nói rằng, Bắc Thành quốc và Nam Xương quốc muốn bang giao vững chắc, sợ lần này nương nương mượn cơ hội các tú nữ đến tham gia yến hội, xem có tú nữ nào khéo tay, tương lai chuẩn bị cầu cho Tam hoàng tử Đường Chí Lễ. Bởi vậy nói trước với ta một tiếng, nếu tú nữ có hôn ước, tốt nhất mượn cơ hội không cho vào cung, tránh sau này phiền phức.”
“Ta đã biết, dù muội muội chưa có hôn ước, vốn dĩ với tướng mạo muội muội, chỉ sợ sẽ bị Hoàng hậu coi trọng, lần này mượn cơ hội không cho vào cung, cũng giảm thiểu phiền toái.” Hạ Từ gật gật đầu, kéo Hạ Viên nói: “Muội muội yên tâm, ta nhìn cảnh sắc trong cung thế nào, về sẽ nói cho muội biết tỉ mỉ....”
Hạ Từ đang nói, lại thấy Tưởng Hoa Khoan ở ngoài cửa ngoắc ngoắc: “Từ nhi ra đây, có chuyện muốn nói với riêng với đệ.”
Thấy Hạ Từ muốn đi ra ngoài, Hạ Viên cũng vội vàng đứng dậy nói: “An ca ca, muội cũng trở về phòng đây.”
“Muội ở lại đi, có chuyện muốn hỏi muội.” Tưởng Hoa An thấy Hạ Từ đã tới cửa khoang, tự mình bưng trà uống một ngụm, sau một lúc lâu không nghĩ ra mình muốn nói cái gì, đành rũ mắt nói: “Hạ ngày nay ban đêm khá lạnh, nhớ phải đắp kín chăn.” Nói xong giương mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen lúng liếng của Hạ Viên, trong lòng “” vang lên, thầm mắng mình một tiếng, nàng chỉ là tiểu cô nương mười một tuổi, mày chột chọt dạ gì chứ?
Hạ Viên thấy thần sắc Tưởng Hoa An không giống thường ngày, nói lời cũng êm ái nhẹ nhàng, có chút không hiểu, đợi một lúc lâu, thấy Tưởng Hoa An không nhắc gì nữa, nên cáo từ đi ra ngoài, có điều trong lòng lại cảm thấy hắn có điểm kỳ quái.