Chủ nhiệm Trần đứng cạnh chào hỏi qua cửa sổ:
– Lão Trương…
Cửa mở ra, một người phụ nữ mập mạp tò mò nhìn bọn họ, nghiêng người qua nhường đường:
– Đây là giáo viên mới tới hả? Đẹp trai thật đấy.
Bùi Chước nhoẻn miệng cười, theo chủ nhiệm Trần vào trong.
– Qua đây làm quen trước đi. – Chủ nhiệm Trần gọi mọi người – Đây là giáo viên tiếng Anh mới của lớp A và B, sau này chúng ta sẽ thành đồng nghiệp của nhau rồi.
Mấy giáo viên khác ngồi ở chỗ mình cũng lục tục đứng dậy chào hỏi, gương mặt ai nấy đều tươi cười.
Cô Hồng phụ trách vị trí này lúc trước là một người khá nóng nảy, nhưng sắp sinh em bé rồi, không thể tiếp tục dẫn dắt học sinh lớp 11 nữa, đồng nghiệp mới tới ngày hôm nay nhìn qua thì có vẻ khá dễ gần.
– Mọi người nói chuyện với nhau trước đi nhé, lát nữa Tiểu Bùi theo tôi đến phòng Giáo vụ làm thủ tục.
– Vâng ạ, cảm ơn chủ nhiệm Trần.
Bàn làm việc trống nằm ở bên trái hàng ghế đầu tiên, giá sách và bàn đều chưa được dọn dẹp, còn tỏa ra mùi bụi phấn.
Bùi Chước chào hỏi mấy câu với đồng nghiệp mới, sau đó xách cặp tới chỗ của mình, rút một tờ giấy, cúi người lau bụi trên bàn.
Báo tiếng Anh và những tờ đề thi trắng vương vãi dưới đất, bên trên còn in dấu giày.
Anh thầm thở dài một tiếng, cúi người nhặt từng thứ dưới đất lên.
Có một tờ xa quá, ngón tay anh không với tới được.
Bất chợt một bàn tay khác xuất hiện bên cạnh bàn, ngón tay mảnh khảnh, móng tay được cắt rất sạch.
Advertisement
Đầu ngón tay của đối phương ấn trên đề thi tháng, đẩy về phía anh.
Bùi Chước cầm lấy tờ đề thi, ngẩng đầu lên, phát hiện trong văn phòng lại có thêm một người mới.
Người đàn ông mặc áo măng tô màu xám, đôi mày lưỡi mác, mắt sâu, vô cùng tuấn tú.
Mặc dù diện mạo tuấn tú là vậy, nhưng đôi môi mỏng mím chặt, mang cảm giác ý nhị và xa cách.
– Tiểu Bùi vẫn chưa gặp thầy Lục đâu nhỉ? – Chị Trương chào hỏi – Đây là thầy Lục, chủ nhiệm lớp A, sau này hai người phải làm việc với nhau nhiều, phải quan tâm lẫn nhau đấy nhé!
Tầm mắt Bùi Chước dừng trên khuy áo đầu tiên cài chặt trên cổ người đó một giây rồi rời mắt đi.
– Chào thầy Lục. – Anh vươn tay ra, hàng mi dài khẽ cụp xuống.
– Chào thầy Bùi. – Người đàn ông nắm hờ tay Bùi Chước, ngồi xuống vị trí sau lưng anh, cầm bút đỏ lên bắt đầu chữa bài tập.
Khoảng cách chỉ gần hơn một chút thôi, Lục Lẫm có thể ngửi được mùi nước hoa như có như không trên người Bùi Chước.
Nốt hương đầu là hoa cam Neroli hòa cùng cam đường, nốt hương giữa là rong biển.
Gió bên ngoài cửa sổ thổi vào trong lại biến thành mùi gỗ hổ phách.
Rất thơm.
Bùi Chước dọn dẹp xong giá sách trên bàn, mượn một cây bút điền vào bảng thông tin, sau đó đi ra ngoài, lúc đi qua còn liếc nhìn tấm ảnh chụp chung trên ngăn tủ trưng bày.
Lục Lẫm đứng ngoài cùng bên phải, giữa những gương mặt tươi cười chỉ mình anh mím đôi môi mỏng, ánh mắt rất sáng.
Nổi bật vừa đủ, rất phù hợp với khẩu vị của anh.
Thầy Bùi vừa đi, văn phòng yên ắng tức thì trở nên ồn ào.
Tiểu Hoàng dạy hóa là người thích buôn chuyện nhất, anh ta cầm cái bánh bao nhân thịt xúm lại gần cô Hàn:
– Cô nhìn thầy Tiểu Bùi mà xem, trên người không vương bụi trần, vừa rồi tôi còn thấy cậu ấy dùng xịt sát khuẩn xịt lên bàn, sạch sẽ thật.
– Cũng đâu phải do cậu ấy. – Chị Trương xì một tiếng – Đây là đâu? Đây là trường học đấy. Phụ huynh thúc giục, học sinh ồn ào, mấy ngày nữa là có thể đánh cho cậu ấy về nguyên hình.
– Đúng vậy, ai vừa mới vào đây mà chẳng giống như cô dâu mới về nhà chồng, xinh xắn, dễ thương, sạch sẽ – Cô Hàn cười khổ – Sau này biến thành bà cô già, bây giờ về đến nhà em còn chẳng hơi đâu mà tẩy trang nữa.
Tiểu Hoàng ừ một tiếng, không khỏi cảm thán một câu:
– Người thầy Bùi thơm thật đấy, em sống xuề xòa hơn cậu ấy nhiều.
Lục Lẫm vừa sửa xong một xấp bài, ngòi bút dừng lại trên không một lát, tiếp tục sửa thêm bài nữa.
Bùi Chước qua mấy phòng ban mới làm xong thủ tục, về văn phòng ngồi một lát đã chuẩn bị phải lên lớp rồi.
Anh ôm một kẹp tài liệu đi về thì chạm mặt Lục Lẫm ở bên trong.
– Thầy Bùi. – Người đàn ông nói với giọng đều đều, nhưng từng chữ nói ra đều rất cuốn hút – Có mang giáo án theo không?
– Ừ.
– Vậy lên dạy luôn đi, tôi giới thiệu qua một tiếng.
– Được.
Lục Lẫm dẫn Bùi Chước đi về phía trước, bước chân mạnh mẽ vững vàng.
Bùi Chước từ tốn không nhanh không chậm bước theo chân anh.
Áo măng tô của người đàn ông rất tôn dáng, anh vừa đi nhanh một chút, vạt áo đã bay lên để lộ vòng eo xinh đẹp.
Một vài học sinh nhoài người, ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thấy giáo mới cao ráo đẹp trai đi sau lưng chủ nhiệm lớp, tiếng hoan hô và huýt sáo dậy lên.
Lục Lẫm ngước mắt lên nhìn, những học sinh áp mặt lên cửa sổ thành vết đều hoảng hốt lùi về sau, ba chân bốn cẳng chạy về chỗ ngồi yên.
Chờ khi Lục Lẫm dẫn Bùi Chước bước vào phòng lớp A, đám học sinh ngồi im thin thít, nhưng ánh mắt đều tập trung nhìn vào người giáo viên mới tới.
– Đây là thầy Bùi. – Lục Lẫm giới thiệu ngắn gọn – Chào mừng thầy đi.
Tiếng vỗ tay vang lên rào rào, có nam sinh hoan hô một tiếng:
– Thầy còn đẹp trai hơn cả trưởng quan Lục.
Bùi Chước mỉm cười cúi đầu, viết tên mình lên trên bảng đen.
[Bùi Chước Seth]
– Rất vui khi được gặp các em.
Lục Lẫm ngẩng đầu nhìn nét chữ thanh tú, khẽ gật đầu:
– Thầy dạy đi nhé.
Chờ thầy Lục đi rồi, đám học sinh lại bắt đầu nhao nhao.
– Thầy Bùi có bạn gái chưa ạ!
– Thầy Bùi hát tiếng Anh cho bọn em nghe đi ạ!
Bùi Chước chớp chớp mắt, cắm USB vào máy tính.
– Nói với các em một bí mật nhé.
– Tiết học của thầy còn hay hơn bài hát tiếng Anh nhiều.
Lục Lẫm đứng bên cửa xem một lát, thấy học sinh đều bắt đầu chuyên chú nghe giảng mới xoay người đi về văn phòng.
Bình thường trên đường đi anh sẽ chỉ nghĩ đến giáo án và bài thi, đi được ba bốn bước, anh chợt nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Nhìn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự của thầy giáo ban nãy, sợ rằng không trấn áp được đám học sinh kia mất.
***
Bùi Chước chuyển từ trường Trung học Thực nghiệm tới đây, lúc trước dạy lớp chọn, tới đây cũng hòa nhập rất nhanh.
Tiết hôm nay anh giảng về The Million Pound Bank Note của Mark Twain, kịch bản ngắn nhưng đặc sắc, đọc lên cũng có sức hút.
Học sinh được điểm danh đọc không tốt lắm, anh đứng bên cạnh cô nhóc, dẫn dắt cô nhóc đọc lưu loát ba đoạn kia, sau đó lại giảng chi tiết ngữ pháp và cấu tạo câu.
Từ tốn, không nóng vội.
Kết thúc một tiết học, những kiến thức trọng tâm và ví dụ mở rộng đều rất rõ ràng, không khô khan chút nào.
– Thầy ơi, thầy cho ít bài tập thôi nhé! – Nhóm học sinh nhìn anh với ánh mắt chờ mong.
Bùi Chước buông giáo án xuống, mỉm cười nhìn lũ trẻ.
Anh cười lên trông rất đẹp.
Đôi mắt trong veo, đôi mày thanh tú.
Thầy Bùi vừa cười lên, đám học sinh lập tức cảm thấy ngại ngùng.
– Thầy muốn giao thế nào cũng được ạ…
– Trước đây cô Hồng giao bài tập thế nào?
– Chép từ mới sáu lần, cụm từ bốn lần, sau đó còn phải học bài khóa và luyện tập viết.
Bùi Chước suy nghĩ:
– Nếu lần sau tỉ lệ qua phần chính tả của các em đạt 80% sẽ được giảm một nửa bài tập về nhà.
– Vâng ạ!!! – Bọn trẻ vô cùng phấn khởi – Nói được làm được!
Bùi Chước ra khỏi phòng học, xoay người trở về văn phòng.
Trường trung học số 1 rất rộng, công tác xanh hóa rất tốt.
Cành ngô đồng trong sân sum suê tựa tầng mây, xanh mướt cả một góc, những cây trầu bà đặt bên cạnh lan can ướt át, tươi non mơn mởn.
Anh nhìn qua khuôn viên ngôi trường mới, dường như đã buông được thứ gì trong lòng.
… Quá khứ, đều đã qua đi rồi.
Anh bước vào trong văn phòng, một vài giáo viên nữ đã ngồi đợi ở đó từ lâu.
– Đây chính là thầy Bùi hả?
– Chào thầy Bùi, tôi ở lớp C…
Hoắc Lộc ghé qua, cười híp mắt đưa cho anh một que kẹo mút vị táo.
– Anh Bùi tới trường Trung học số 1 đã quen chưa?
– Ừ. – Bùi Chước mở ngăn kéo, lấy chocolate mình đặt gọn trong đó ra ngoài, mỉm cười chia cho bọn họ.
– Chút thành ý của tôi.
Lục Lẫm ngồi phía sau anh, cúi đầu mở bài làm văn của học sinh nộp lên ra xem, tai vẫn nghe tiếng cười nói của những giáo viên khác.
– Tôi cũng có phần hả?
– Hì hì, Tiểu Bùi này, tôi đã gần sáu chục tuổi rồi hạn chế ăn đồ ngọt thôi, hôm nay nể mặt cậu lắm tôi mới ăn đấy.
Trong lòng bàn tay mỗi người đều có một viên chocolate hình giọt nước màu bạc, có người đã bóc ra ăn luôn, còn cười hì hì xin anh thêm viên nữa.
Lục Lẫm chữa xong bài làm văn cuối cùng, im lặng bắt đầu viết giáo án, lặng lẽ như một góc tảng đá giữa núi rừng xôn xao.
Bùi Chước phát kẹo xong, cười nói với bọn họ một lát, chưa được bao lâu lại bị chủ nhiệm Trần gọi ra ngoài.
Một ngày trôi qua rất nhanh, dạy hai ba tiết, chữa xong xấp bài kiểm tra là đã tới giờ tan tầm rồi.
Tối nay có tiết tự học môn Toán, Lục Lẫm đi qua lớp một chuyến xem học sinh có nghiêm túc hay không rồi về văn phòng thu dọn cặp sách, chuẩn bị tan làm về nhà.
Anh vừa mở cửa ra đã thấy thầy Bùi cầm hộp cơm.
Người đàn ông vừa hay đứng tại nửa góc trời chiều, hàng mi dài nhuốm màu vàng nhạt.
– Đúng rồi, tôi còn chưa cho thầy Lục. – Bùi Chước bật cười, xoay người cầm thứ gì đó qua.
Lục Lẫm vô thức vươn tay ra, một viên Kisses màu vàng rơi vào lòng bàn tay anh.
Hóa ra anh cũng có một phần.
Bùi Chước đứng đó, ngẩng đầu nhìn anh cười.
– Thầy Lục, xin chỉ bảo nhiều hơn.