Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Mười năm sau

Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát.

Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán.

Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng.

“Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.”

Ông lão nói.

“Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?”

Lâm Phong lạnh lùng đáp.

Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!”

Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời.

“Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?”

Ông lão đột nhiên hỏi.

“Lúc trước rất hận!”

“Giờ thì sao?”

“Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…”

“Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.”

Ông lão thở dài một hơi.

Ông ta khó khăn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía xa xăm.

Lúc này mặt trời đang lặn ở hướng tây, hoàng hôn buông xuống.

Ánh hoàng hôn giao nhau với mây trời rọi xuống núi rừng bao la, phản chiếu ánh sáng tuyệt đẹp.

“Hoàng hôn đẹp vô cùng, nhưng cũng đã sắp chạng vạng.”

Ông lão cảm thán một tiếng, lại hỏi:

“Lâm Phong, cậu có thể gọi tôi một tiếng thầy không?”

Lâm Phong cúi đầu, trên khoé miệng vẫn giữ nụ cười mỉa mai không hề thay đổi.

“Lâm Phong, cậu nghĩ Tiên giới trông như thế nào?”

“Lâm Phong, tôi muốn ăn sủi cảo.”

“Lâm Phong…”

Xung quanh dần trở nên yên tĩnh.

“Vù vù.”

Gió đêm chậm rãi thổi qua mang lại cảm giác mát mẻ.

Hồi lâu sau.

Lâm Phong nhận ra có gì đó sai sai, bèn ngẩng đầu nhìn về phía ông lão.

Nhưng anh lại phát hiện ông ta đã nhắm nghiền hai mắt, ngừng thở từ lúc nào chẳng hay.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Phong đi tới nhấc thi thể của ông lão lên một cách thật thô lỗ, lạnh giọng nói:

“Ông muốn lừa tôi xuống núi, sau đó tìm lý do để đánh tôi cơ mà? Đâu đến mức phải làm ra chuyện buồn cười như giả chết chứ?”

Nhưng…

Dù Lâm Phong có nói gì đi chăng nữa, ông lão vẫn không có bất cứ phản ứng nào, mặt ông ta đang dần chuyển sang màu tím, nhiệt độ cơ thể cũng đang dần lạnh đi.

Cơ thể gầy gò chỉ nặng chưa tới bốn mươi cân, không còn dáng vẻ thần tiên như xưa nữa.



Ký ức dần hiện về trong tâm trí.

Mười năm trước.

Lâm Phong mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.

Để thực hiện lời hứa với bạn gái, anh lái xe đi một mình tới nhà bạn gái, định công khai với cha mẹ của bạn gái.

Ai ngờ trên đường đi gặp được ông lão thần bí này.

Ông ta nói anh là linh thể trời sinh, có thể thành tiên trong thời đại Mạt Pháp.

Sau đó ông ta không màng tới sự phản đối của anh, tự ý đưa anh lên ngọn núi ít người lui tới này.

Và rồi ở đấy suốt mười năm!

Trong mười năm qua, ông lão đã bắt đầu một cuộc huấn luyện khắc nghiệt nhất thế gian dành cho anh.

Mỗi ngày anh phải thức dậy tu luyện khi trời chưa sáng.

Bảy giờ tập quyền.

Mười giờ tập chân.

Mười hai giờ tập kiếm.

Mười bốn giờ học thuật đồng tử.

Mười tám giờ học trận pháp.

Hai mươi mốt giờ học thuật chế thuốc.

Từ không giờ trở đi bắt đầu tập hít thở.

Thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày chưa tới ba tiếng đồng hồ!

Trong mười năm qua, anh đã vô số lần muốn chạy trốn, trốn khỏi đây rồi về nhà.

Nhưng lần nào cũng bị ông lão dễ dàng bắt được và đánh một trận!

Lần nặng nhất thậm chí còn suýt mất nửa cái mạng.

Mặc dù tu tiên là một cơ hội lớn, nhưng Lâm Phong lại không hề quan tâm.

Bạn gái còn đang đợi anh cầu hôn, cha mẹ già và em gái nhỏ tuổi ở nhà còn đang đợi anh kiếm tiền nuôi cả gia đình.

Sao anh có thể ở lại đây được?

Nhưng dù anh có van xin thế nào đi nữa, ông lão vẫn không nhúc nhích.

Anh từng nói khéo muốn được báo tin cho gia đình, thậm chí còn quỳ xuống van xin, nhưng ông lão vẫn không đồng ý.

Mà sau khi đánh anh một trận nhừ tử, ông ta lạnh lùng bảo:

“Tu đạo nghĩa là đi ngược với ý trời, cần phải cắt đứt nhân quả hồng trần!”

“Lâm Phong, trừ phi ta chết, nếu không thì cậu đừng hòng xuống núi!”



Kể từ lúc đó, Lâm Phong đã hận ông lão trước mặt này thấu xương tận tuỷ!

Mỗi ngày anh chịu khó tu luyện, hi vọng có thể sớm ngày tăng tiến tu vi và vượt mặt ông lão, sau đó chém ông ta ra thành từng mảnh để xoá bỏ mối hận trong lòng mình.

Và thế là mười năm đã trôi qua!

Anh khổ tu mười năm, không đợi được đến ngày vượt mặt ông lão mà lại chờ tới cảnh tượng này đây.

Vào thời khắc này trong lòng Lâm Phong trống rỗng.

Không vui mà cũng chẳng phẫn nộ như trong tưởng tưởng của anh, chỉ có mỗi sự bình tĩnh không chút dao động nào thôi.

Hoặc nói là chết lặng sẽ thích hợp hơn.

Anh chỉ cảm thấy sự kiên trì trong mười năm qua của mình có vẻ thật nực cười.

Gió đêm thổi nhanh hơn, nhiệt độ trên núi cứ như thể đột ngột giảm xuống dưới mức đóng băng vậy.

Lâm Phong không nói lời nào, yên lặng chôn cất ông lão.

Sau đó anh đứng dậy xoay người lại, đôi mắt u buồn nhìn dãy núi xanh ngắt phía xa xa.

Không ai có thể hiểu được cảm giác của anh lúc này.

Cứ như vậy.

Một lúc rất lâu, rất lâu sau...

“Không ngờ lần này ông lại chết thật!”

“Cơ thể của ông sẽ từ từ tiêu tan rồi biến thành vĩnh hằng, tựa như sỏi đá trong sa mạc vậy. Nói cách khác, đây cũng có thể là một loại vĩnh sinh.”

“Lần này từ biệt sẽ không bao giờ gặp lại!”

Cuối cùng Lâm Phong vẫn không thể gọi một tiếng “thầy”.

Anh lấy trường kiếm ra, hoá thành một tia sáng rồi biến mất ở phía chân trời.

Nếu như lúc này có người tu đạo ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.

Khó có thể tưởng tượng được rằng, trong thời đại Mạt Pháp này lại có người có thể ngự kiếm phi hành!



Nửa tiếng sau, Lâm Phong trở về quê hương trong ký ức.

Quê anh ở vùng ngoại ô thành phố Kim Lăng, tỉnh Giang Nam.

Và ngôi nhà mà anh không bao giờ quên cũng chỉ là một căn nhà trệt đơn sơ thôi.

Trước nhà có một cái ao nhỏ.

Bên cạnh ao có một vườn rau xanh được bao quanh bởi hàng rào.

Ngoài các loại rau xanh đa dạng, trong vườn còn có một cây mơ héo rũ xiêu vẹo.

“Thì ra… chẳng có gì thay đổi cả!”

Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, đôi mắt sâu thẳm của Lâm Phong cũng trở nên ươn ướt.

Mười năm xa cách, trở về cố hương.

Cảm xúc của anh lúc này chỉ có chua xót và muốn khóc.

Lúc ở trên núi đã từng có biết bao nhiêu ngày đêm anh mơ thấy cảnh tượng như vậy…

Nằm mơ thấy mình bơi trong ao khi còn nhỏ.

Nằm mơ thấy cha mẹ ngồi trên phiến đá xanh trước cửa nhà, mỉm cười nhìn anh và em gái cầm sào tre hái mơ ăn.

Nằm mơ thấy khói lửa nhân gian.

Nằm mơ thấy thanh xuân… vẫn còn đó.

“Mình biến mất suốt mười năm, chắc cha mẹ nghĩ mình đã chết rồi nhỉ?”

“Cả em gái nữa, lúc mình đi con bé mới chín tuổi, không biết bây giờ đã lên đại học chưa!”

“Ông lão nói tu đạo là một con đường trường sinh, cần phải cắt đứt nhân quả hồng trần, nhưng nếu phải cắt đứt quan hệ với những người thân nhất này, mục đích tu đạo còn là gì nữa?”

“Cho dù độ kiếp phi thăng, lột xác thành tiên, trường sinh bất lão, không có họ thì có ý nghĩa gì.”

Lâm Phong thở ra một hơi thật dài, ổn định lại cảm xúc rối bời.

Đây chẳng phải là khoảnh khắc mà anh đã chờ đợi bấy nhiêu năm sao?

Mười năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Chỉ mong mọi thứ vẫn còn kịp!

Lâm Phong chuẩn bị vào nhà để chào đón khung cảnh đoàn tụ ấm áp của gia đình.

Kết quả, anh vừa nhấc chân bước đi.

Thì cửa nhà được mở ra từ bên trong.

Ngay sau đó.

Hai gã đàn ông đầu trọc xăm hình rồng trói một cô gái xinh xắn, cười hì hì đi từ trong nhà ra.

Cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc váy hoa nhí dài, tóc đen dài đến eo, làn da mịn màng trắng hơn cả tuyết, cao chừng một mét bảy.

Lúc này cô ấy đang bị bịt miệng bằng một miếng vải trắng, nức nở không nói nên lời, dù vậy vẫn không thể che lấp được gương mặt xinh xắn của cô ấy.

Lông mày như lá liễu, đôi mắt tựa làn nước thu.

Dịu dàng thanh thoát, trong sáng yếu mềm.

Rõ ràng đang để mặt mộc nhưng mỗi một centimet đều vừa phải, hệt như bước ra từ trong tranh.

Nhưng một cô gái như thế bây giờ lại đang khóc nức nở, vẻ sợ hãi và bất lực hiện rõ trên khuôn mặt hình trứng ngỗng trắng nõn.

Cảnh tượng bất ngờ này khiến Lâm Phong sững sờ.

Mặc dù mười năm trước em gái anh mới chín tuổi, vẫn còn là một cô nhóc, nhưng anh vẫn nhận ra cô gái này chính là em gái Lâm Vân Dao của mình!

Anh không ngờ sau mười năm, cô nhóc ấy lại trở nên xinh đẹp đến vậy!

Cũng như không ngờ mình vừa về đến nhà đã bắt gặp kẻ khác đang bắt cóc em gái mình?

Cùng lúc đó.

Hai gã đàn ông ở đối diện cũng sững sờ.

Trời đã tối thế này rồi!

Mà sao vẫn có người đến khu phá bỏ di dời đã bị trưng thu này chứ?

Thằng nhóc này để tóc dài, quần áo còn là kiểu của mười năm trước sắp bạc màu vì giặt, nhìn thôi cũng biết là một đứa nghèo rớt mùng tơi!

Lẽ nào là người nhặt ve chai xung quanh đây?

Mẹ nó!

Có khi nào là tới đây đi đại tiện không?


Chương 2: Lâm Phong, tôi hận anh chết đi được

Hai gã đàn ông thầm mắng mình xui xẻo, đồng thời cũng từ từ thả lỏng.

Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thôi, cho dù nhìn thấy thì có sao?

Hai người họ chỉ cần hù doạ một chút là chắc thằng nhóc này sẽ sợ tới mức run rẩy luôn chứ gì?

Thôi được!

Nếu thằng nhóc này đã xui xẻo như thế, vậy chúng tôi sẽ dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời!

Không phải muốn đi đại tiện ở đâu là cũng được!

Hai gã đàn ông nhìn nhau, trong mắt đều thoáng qua vẻ hung ác.

“Hu hu hu…”

“Hu hu hu…”

Đúng lúc này Lâm Vân Dao giãy mạnh lên, trong miệng phát ra tiếng khóc nức nở.

Vẻ ngoài của cô ấy trông rất xinh xắn, cô ấy nhìn Lâm Phong chằm chằm với ánh mắt cầu xin và van nài.

Cô ấy biết rất rõ, đây có thể là hi vọng trốn thoát duy nhất của mình.

Nếu không lát nữa bị đưa lên xe van, sau này sẽ hoàn toàn trở thành món đồ chơi của mấy tên nhà giàu, sống không bằng chết…

“Mẹ nó! Mày giãy cái gì đó hả? Lúc nãy ăn đánh chưa đủ đúng không?”

Thấy Lâm Vân Dao chưa chịu từ bỏ ý định giãy giụa, một gã đàn ông giơ tay lên định tát cô ấy.

Nhưng cái tát còn chưa giáng xuống thì đã bị một bàn tay đầy vết chai sạn giữ chặt lấy.

Gã đàn ông ngẩn ra, sau khi nhìn thấy là Lâm Phong ngăn cản mình, nét mặt của gã lập tức trở nên dữ tợn, gã gằn giọng quát:

“Thằng ranh chết tiệt này, đừng có làm những việc ngu ngốc như anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không thì bố mày sẽ khiến mày không nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai, tin không hả?”

“Rắc!”

Một âm thanh giòn giã vang lên.

Cánh tay vạm vỡ của gã đàn ông bị Lâm Phong không cảm xúc bẻ gãy chín mươi độ.

“Á! Đau, bà nội nó đau quá! Đau chết mất!”

Cảm giác đau dữ dội khiến gã đàn ông buông Lâm Vân Dao ra, ôm cánh tay bị gãy, nằm trên đất la hét thảm thiết.

“Rầm!”

Lâm Phong lại đá một cú, gã đàn ông bị đá văng ra xa bốn năm mét, cuối cùng ngã mạnh xuống đất, cũng không biết gãy mất bao nhiêu xương.

“Mẹ mày, muốn chết à!”

Thấy tình hình không ổn, gã đàn ông còn lại hạ quyết tâm, trở tay lấy con dao nhọn bên hông ra rồi đâm về phía tim của Lâm Phong.

Nhìn là biết rõ ràng gã ta muốn dồn Lâm Phong vào chỗ chết!

“Hu hu…”

Mặt Lâm Vân Dao lập tức trở nên trắng bệch như thể đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Phong bị đâm trúng tim.

Nhưng nào ngờ Lâm Phong lại không thay đổi sắc mặt, kẹp lấy con dao chỉ bằng hai ngón tay.

Sau đó anh dùng lực mạnh hơn, con dao bằng thép kia cứ thế đã gãy thành hai nửa.

“Chơi có vui không?”

Lâm Phong bình thản hỏi.

Nhưng sát ý trên người anh lại làm cho nhiệt độ xung quanh cứ như thể hạ thấp xuống dưới mức không độ!

“Mày…”

Gã đàn ông đờ ra, cơ thể cường tráng run bần bật.

Mẹ kiếp…

Đêm nay gặp phải con ma gì thế này?

Bẻ gãy dao găm thép bằng hai ngón tay?

Mẹ nó đang đóng phim hay gì?

“Mày… Mày là người hay ma đấy?”

Gã đàn ông nơm nớp lo sợ hỏi.

“Nói theo một nghĩa khác thì tao là thần tiên.”

Nét mặt của Lâm Phong vẫn không chút cảm xúc.

Vãi chưởng!

Cậu ta nói cái quái gì thế hả?

Gã đàn ông ném Lâm Vân Dao ra không chút do dự, sau đó khiêng gã đồng bọn đang nằm dưới đất lên rồi nhanh chân bỏ chạy.

Lâm Phong chỉ lạnh lùng đứng nhìn chứ không đuổi theo.

Trong cuộc đối đầu ngắn ngủi vừa rồi, anh đã cắt đứt mạch máu của hai gã đàn ông bằng linh khí.

Trong vòng chưa tới ba tiếng nữa, hai người họ sẽ tự nhiên mà chết.

Đương nhiên ai cũng biết cụm “tự nhiên mà chết” này chỉ mang tính chất tương đối, chết trong đau đớn cùng cực cũng là một kiểu chết tự nhiên.

Khi thấy cảnh này.

Lâm Vân Dao khiếp sợ nhìn Lâm Phong.

Người đàn ông có vẻ ngoài bình thường không có gì nổi bật, thậm chí còn trông rất thiếu sức sống, không ngờ lại lợi hại đến vậy!

Đánh hai gã đàn ông bỏ chạy dễ như ăn bánh!

“Hu hu hu…”

“Đừng vội, để anh cởi dây thừng giúp em.”

Lâm Phong nói một câu rồi bắt đầu cởi dây thừng trói trên người em gái mình ra.

Giờ phút này trong lòng anh cảm thấy hơi phức tạp.

Từ phản ứng vừa rồi của cô ấy, rõ ràng em gái không nhận ra anh!

Nhưng điều này cũng bình thường thôi!

Mười năm trước em gái anh mới chín tuổi, vẫn còn ở độ tuổi thơ ngây non nớt.

Với cả trong mười năm qua, tóc anh đã dài hơn rất nhiều, bất kể khuôn mặt hay khí chất cũng đã thay đổi rất khác so với ngày xưa.

Nếu như nói ngày xưa anh là một chàng thanh niên đẹp trai ngời ngời, thì giờ anh là một người đàn ông với ánh mắt u buồn, gương mặt có phần chán chường và lạnh nhạt.

“Em không sao chứ?”

Sau khi cởi dây thừng, Lâm Phong thử nở một nụ cười.

Nhưng lại nhận ra sau mười năm không cười, dường như anh đã quên mất cách cười, trông có vẻ rất cứng đờ.

“Cảm ơn… Cảm ơn anh!”

Rõ ràng Lâm Vân Dao vẫn chưa định thần lại.

Nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp, hai tay khoanh chặt vào nhau, giọng nói cũng run rẩy.

Có lẽ vì nụ cười của Lâm Phong hơi kỳ lạ nên sau khi được thả ra, cô ấy lập tức lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn với Lâm Phong.

Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng này của em gái, Lâm Phong chỉ cảm thấy tim mình đau nhói.

Khó có thể tượng tượng trong những năm không có anh, em gái anh đã sống như thế nào!

Còn cha mẹ đâu?

Họ đi đâu mất rồi?

“Tiểu Dao? Em không nhận ra anh sao?”

Lâm Phong cố giữ cho mình bình tĩnh.

“Anh là?”

Lâm Vân Dao nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong.

Gương mặt này có vẻ tiều tuỵ u buồn, tuy không được đẹp trai lắm, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện người đàn ông trước mặt này có một loại khí chất đặc biệt.

Ngoài ra cô ấy còn cảm thấy người đàn ông này khá quen.

Hình như đã từng gặp ở đâu đó!

“Anh là anh trai của em đây!”

Lâm Phong nói giọng khàn khàn.

“Anh trai?”

Lâm Vân Dao sửng sốt.

Sau đó, khuôn mặt nằm sâu trong ký ức và khuôn mặt trước mắt này dần dần hoà vào nhau.

Giống nhau đến tận bảy phần, ba phần không chắc chắn.

Cả người cô ấy run lên rõ thấy, đôi mắt cũng nhanh chóng trở nên đỏ hoe, ở khoé mắt rõ ràng có nước mắt long lanh sắp chảy xuống.

“Đúng vậy! Anh là anh trai của em, anh về rồi đây! Tiểu Dao… Anh về rồi đây! Sau này anh sẽ không để ai ăn hiếp em nữa!”

Cuối cùng giọng Lâm Phong cũng trở nên nghẹn ngào!

Thật sự rất khó để ổn định cảm xúc vào lúc này.

Anh dè dặt đưa tay ra định lau nước mắt trên khoé mắt cho em gái, nhưng ai ngờ cô ấy lại đẩy tay anh ra.

Lâm Vân Dao che miệng, mở to mắt nhìn Lâm Phong chằm chằm, cơ thể xinh đẹp hơi run rẩy.

“Anh trai?”

“Tôi có anh trai à?”

Lâm Vân Dao cứ như biến thành một người khác.

Cô ấy dụi đôi mắt đỏ hoe, lạnh lùng nói:

“Xin lỗi nhé, tôi không có anh trai! Hôm nay không có, sau này cũng sẽ không có! Anh đã cứu tôi, tôi rất biết ơn anh, nhưng anh đừng hòng nghĩ tới những cái khác!”

“Tiểu Dao, em…”

Lâm Phong đứng đực ra tại chỗ như thể bị sét đánh.

Khó có thể tưởng tượng em gái sẽ nói ra những lời như vậy.

Anh cứ tưởng sau khi nghe anh trở về, em gái sẽ hào hứng nhào vào lòng anh như hồi còn nhỏ.

Nhưng không ngờ em gái lại tỏ ra lạnh lùng đến vậy, thậm chí có thể nói là chán ghét!

“Đừng gọi tôi là Tiểu Dao, anh không xứng!”

“Lúc cha mẹ qua đời, anh không có mặt. Bây giờ nhà sắp bị phá bỏ di dời, anh lại nhớ đường về chia gia sản à?”

Câu sau… Lâm Phong không còn nghe thấy nữa, trong đầu chỉ có bốn từ “cha mẹ qua đời”.

Anh khó khăn hỏi ra từng câu từng chữ:

“Cha… mẹ qua… qua đời rồi?”

“Phải! Năm đó anh một đi không trở lại, vì tìm anh mà cha mẹ đã tiêu hết tiền bạc trong nhà, cuối cùng bị xe chở đất tông trên đường, cứ thế đã qua đời.”

“Nghe được câu trả lời này anh hài lòng, vui vẻ lắm đúng không?”

Giọng Lâm Vân Dao nghe có vẻ nghẹn ngào.

“Chuyện… Chuyện này xảy ra khi nào?”

“Lâu lắm rồi, vào năm thứ hai sau khi anh bỏ đi, năm tôi mười một tuổi ấy!”

Cô ấy cố gắng kiềm chế cảm xúc kích động của mình, sau đó nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới, vẻ mỉa mai trong mắt càng rõ hơn.

“Ha ha… Long nhong ở ngoài mười năm mà sao lại thành ra thế này vậy? Lẽ nào anh bị con ả diêm dúa kia đá rồi ư? Bây giờ không có nhà để về nên mới nhớ về đây?”

“Lâm Phong, anh không phải con người!”

Dứt lời, Lâm Vân Dao thở ra một hơi, quay lưng định đi vào nhà.

Lâm Phong vội vàng đi tới một bước kéo tay Lâm Vân Dao lại.

“Tiểu Dao, em nghe anh giải thích cái đã. Anh cũng bất đắc dĩ thôi, anh…”

“Buông tôi ra! Tôi không muốn nghe những lời thừa thãi này của anh!”

“Không buông! Anh sẽ không buông em ra đâu, em là em gái của anh…”

“Lâm Phong, anh đừng có ép tôi, anh muốn ép tôi đi chết mới bằng lòng chứ gì? Như vậy trên thế giới này sẽ không còn ai có thể tranh giành tiền phá bỏ di dời với anh nữa đúng không?”

Giọng Lâm Vân Dao có vẻ cuồng loạn, cảm xúc cứ như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

“Lâm Phong, tôi sẽ không tha thứ cho anh! Không bao giờ! Kể từ giây phút cha mẹ qua đời, tôi đã không còn người thân nào trên thế giới này nữa!”

“Lâm Phong, tôi hận anh chết đi được!”

Trái tim Lâm Phong bỗng thắt lại, bàn tay đang kéo tay em gái cũng thả lỏng.

Lâm Vân Dao nhân cơ hội này chạy vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.


Chương 3: Cửu Thiên Tiên diễn pháp

"Tiểu...Tiểu Dao."

Lâm Phong ngơ ngác nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, trong lòng đau đớn vô cùng.

Đúng như dự đoán, khung cảnh gia đình sum vầy tuyệt đẹp không hề xuất hiện, mà lại là cảnh tượng thê lương thế này.

Nói cách khác, kể từ khoảnh khắc anh bị lão già kia đưa về núi mười năm trước thì anh đã được định sẵn rằng sẽ kết thúc trong bi kịch.

Lâm Phong đứng trước cửa thở dốc hồi lâu, tâm trạng mới dần dần bình tĩnh lại.

Không thể phủ nhận rằng quá trình luyện tập khắc nghiệt của lão già kia thật sự ảnh hưởng đến anh, anh cảm thấy máu mình cũng trở nên lạnh hơn, như thể cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì anh vẫn có thể tự điều chỉnh tâm trạng rất nhanh,

Huống chi...

Chuyện đã tới nước này, anh còn có thể làm được gì nữa?

Việc có thể làm lúc này chính là bảo vệ em gái thật cẩn thận, để em gái có thể sống cuộc sống giàu có, để em gái không bị bất cứ một ai bắt nạt!

Chỉ có thế thôi!

Nghĩ đến đây, Lâm Phong thở ra một hơi, từ tốn giải thích:

"Tiểu Dao, năm đó anh cũng gặp chuyện ngoài ý muốn, bị nhốt mười mấy năm! Hôm nay mới có thể ra ngoài..."

Thế nhưng trong ngôi nhà một tầng ấy lại chẳng có một tí phản ứng nào.

"Tiểu Dao, cho dù có thế nào thì anh cũng đã quay về rồi, vậy nên anh cũng sẽ không đi nữa! Mấy cái tiền phá dỡ gì đó anh cũng không quan tâm, em là em gái anh, anh có nghĩa vụ bảo vệ em chu toàn!:

"Từ nay về sau, sẽ chỉ còn lại hai anh em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em."

"Cạch..."

Cánh cửa được mở ra.

Lân Vân Dao lạnh lùng nhìn Lâm Phong.

Đương nhiên cô ấy không hề tin chuyện Lâm Phong bị nhốt mười năm.

"Anh có thấy phiền không hả? Cách ra xa chút được không? Anh không ngủ được nhưng tôi thì muốn đi ngủ đó."

"Tiểu Dao, ba mẹ qua đời rồi, hẳn là mấy năm nay em khổ sở lắm?"

Lâm Phong đau lòng nói.

"Không liên quan gì tới anh hết."

Lâm Vân Dao lại đóng sầm cánh cửa chính lại.

Sau đó, cô ấy dựa lưng vào cánh cửa, hai tay che kín miệng, trên gương mặt tinh xảo đã ướt đẫm nước mắt.

Cô ấy rất khổ, rất khổ!

Năm ba mẹ qua đời, cô ấy chỉ mới mười một tuổi!

Một cô bé mười một tuổi, không có ai hay những năm nay cô ấy đã sống thế nào, đã ngậm đắng nuốt cay biết bao nhiêu.

Cô ấy cũng rất muốn, thật sự rất muốn được nhào vào lòng anh trai như hồi còn bé mà khóc gào lên, tìm kiếm sự an ủi.

Nhưng vừa nghĩ tới sau khi anh trai tốt nghiệp đại học xong thì rời đi suốt mười năm chỉ vì một người phụ nữ, khiến cả ba mẹ đều qua đời là cô ấy lại không thể nào cho phép bản thân tha thứ cho anh trai được.

Nhất là bây giờ anh trai lại xuất hiện trong thời điểm nhạy cảm thế này, khiến người ta rất khó mà không nghĩ tới giả thuyết mục đích thật sự khi anh trở về.

"Tiểu Dao, em cứ ngủ một giấc trước đi đã. Anh trai đứng canh ngoài cửa, có chuyện gì thì cứ gọi anh."

Lâm Phong lặng lẽ nói một câu.

Sau đó anh tìm một chỗ bằng phẳng trước cửa rồi khoanh chân ngồi xuống.

Bây giờ trong lòng anh rất hỗn loạn, cần phải suy nghĩ cẩn thận lại một chút.

Vì đi tìm anh, mà ba mẹ bị tông xe qua đời.

Em gái lẻ loi sống cô độc một mình suốt nhiều năm như thế.

Nếu không phải vì lần này anh quay về kịp thời thì hậu quả lại càng thảm khốc khó ngờ hơn.

"Không biết hai người đàn ông vạm vỡ đó là ai mà lại dám cưỡng ép bắt cóc một cô bé ngay ở một quốc gia pháp chế như Đại Hạ nữa."

Lâm Phong nghĩ lại cảnh vừa nãy, sắc mặt anh lạnh lùng.

"Là do mình suy tính không kỹ càng, lẽ ra lúc nãy nên gặng hỏi vài câu, không nên để chúng nó chết vô ích như thế."

"Nhưng mà cũng không quan trọng, dù sao mình cũng quay về rồi, sau này có kẻ nào mà dám bắt nạt Tiểu Dao thì mình diệt cả nhà kẻ đó!"

Nghĩ đến đây, Lâm Phong ổn định lại tâm trạng.

Ba mẹ đã qua đời rồi, vậy nên việc chăm sóc em gái và vấn đạo thành tiên chính là việc duy nhất mà anh phải làm lúc này.

"Còn về phần Y Nặc..."

Lâm Phong lại thở dài một hơi.

Trần Y Nặc chính là người bạn gái năm ấy của anh.

Hai người ở bên nhau bảy năm.

Ba năm cấp ba, bốn năm đại học.

Mặc dù tâm đầu ý hợp, nhưng đến cuối cùng vẫn hữu duyên vô phận.

Mười năm trôi qua, Trần Y Nặc cũng đã ba mươi hai tuổi, có khi con cái cũng đã biết đi mua nước tương rồi!

"Thôi, bây giờ nghĩ những chuyện này thì có ý nghĩa gì nữa? Chung quy vẫn là mình phụ lòng người ta."

Lâm Phong không nghĩ nhiều nữa.

Anh bắt đầu luân chuyển tâm pháp, thở ra hít vào.

Phương pháp hô hấp mà anh tập luyện chính là "Cửu Thiên Tiên diễn pháp."

Theo như lão già kia nói thì đây là một tiên pháp tối thượng mà ông ta liều mạng lấy được từ một di tích thời thượng cổ!

Đáng tiếc là người bình thường không thể nào tu được pháp này, chỉ có người có linh thể trời sinh mới tu luyện được, cho nên ban đầu khi lão già nhìn thấy Lâm Phong mới tỏ ra xúc động như thế...

Mà chuyện cho tới bây giờ, Lâm Phong cũng có thể đoán được vì sao lão già kia lại hà khắc nhẫn tâm với mình như thế.

Lão già đó có tài đáng kinh ngạc, đã đạt được tới cảnh giới Độ kiếp trong thời Mạt Pháp, đáng tiếc cuối cùng vẫn không vượt qua được sự cằn cỗi của đất trời nơi đây, khi tuổi thọ cạn kiệt cũng không thể vấn đạo tiên ban.

Vấn đạo tiên ban, là chấp niệm cả đời của lão già.

Cho nên, trong mười năm cuối đời, ông ta tìm thấy Lâm Phong, mới dạy tất cả những gì học được trong cả đời cho Lâm Phong, hy vọng Lâm Phong có thể phá vỡ xiềng xích của đất trời thay ông ta, phá vỡ ma chú hậu thế không thể thành tiên.

Mà dưới sự luyện tập như ma như quỷ của ông già, Lâm Phong cũng không chịu thua.

Chỉ trong vòng mười năm anh đã tở thành một nhà tu ở đỉnh Kim Đan kỳ.

Tu bất cứ một đạo nào cũng được chia thành:

Mười cảnh giới bao gồm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Nguyên Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.

Mỗi một cảnh giới lại được phân thành nhiều cảnh giới nhỏ.

Ví dụ như Kim Đan kỳ có thể chia thành ba cấp độ nhỏ: Tụ Đan, Kết Đan, Đan Biến, mà Nguyên Anh kỳ có thể chia thành ba cấp độ nhỏ là: Tụ Anh, Kết Anh, Anh Biến.

Mỗi một lần vượt qua một cấp độ nhỏ, với người tu mà nói thì đều là một bước đột phá lớn, thực lực lại tăng lên theo cấp số nhân.

Có thể nói trong thời đại Mạt Pháp này, với tu vi đỉnh Kim Đan kỳ của Lâm Phong thì dường như có thể quét ngang thiên hạ!

Tất nhiên, đây cũng chỉ là những gì lão già đã nói với anh trước khi ông ta chết,

Cụ thể thế nào thì Lâm Phong cũng không biết rõ, bởi vì tới giờ anh cũng chưa từng gặp được những người tu hành nào khác.

...

Một đêm trôi qua nhanh chóng.

Lâm Phong mở mắt ra sau khi tu luyện, thở ra một hơi khí đục.

Sau khi đột phá Kim Đan kỳ, anh muốn tiến thêm bước nữa cũng không dễ dàng gì.

Bị linh khí mỏng manh đất trời nơi này làm phiền, muốn ngưng tụ Nguyên Anh, nếu chỉ ngồi thiền tu luyện thôi thì sẽ mất rất lâu, muốn đột phá nhanh thì chỉ có thể tìm cách khác.

Đúng lúc này.

Cửa căn nhà được mở ra.

Lâm Vân Dao bưng một chậu quần áo đi ra ngoài, chuẩn bị giặt quần áo trong hồ nước nhỏ trước cửa.

Lâm Phong lập tức đi tới bên cạnh em gái.

"Tiểu Dao, giặt đồ à? Anh giặt giúp em."

"Không cần."

Lâm Vân Dao lạnh lùng đáp.

Tối hôm qua, Lâm Phong ngồi thiền ở ngoài suốt một đêm, cô ấy đều nhìn thấy cả.

Thế nhưng ngay cả như thế cũng không thể nào làm tan biến hết những hận thù trong cô ấy.

Cô ấy vẫn cảm thấy lần này anh trai quay về thì tám chín mươi phần trăm là vì chuyện phá dỡ.

"Đừng khách sáo với anh."

Lâm Phong giành lấy chậu rửa luôn, rồi đi đến bên hồ nước.

Nhưng vừa mới ngồi xuống, anh đã nhận ra có gì đó không ổn, vì trong chậu toàn là mấy món đồ lót của con gái...

Lúc nãy chỉ lo thể hiện bản thân, nên không để ý tới cái này.

Giặt... Hay không giặt đây?

Lâm Phong thật sự có chút bối rối.

Mặc dù đây là em gái của mình, nhưng dù sao thì nam nữ cũng khác nhau.

Hơn nữa lại còn là đồ lót thế này...

Anh giặt giũ bằng tay, đúng là có hơi không ổn.

Nhưng sau đó nhìn lại mấy bộ đồ lót đã được giặt tới nỗi bạc màu, trong lòng Lâm Phong lại hơi khó chịu.

Với một cô gái mà nói thì mấy món đồ lót này cần phải mua mới thường xuyên, thế nhưng chẳng biết em gái đã mặc mấy món đồ này được mấy năm rồi.

"Sao vậy? Loại người như anh mà cũng biết ngại sao?"

Lâm Vân Dao đứng trên bờ sông lạnh lùng nói.

Thật ra, thấy anh trai giặt đồ giúp mình trong lòng cô ấy cũng rất vui, nhưng không hiểu vì sao cô ấy lại chỉ muốn nói mấy lời châm chọc.

"Mấy món đồ này cũ quá rồi, vứt đi, anh mua cho em cái mới."

Lâm Phong nói xong thì vứt thẳng cả chậu đồ lót bẩn xuống sông.

"Anh... Anh làm gì đấy!"

Lâm Vân Dao lo lắng vội vàng lấy một cây tre để vớt đồ lót của mình ra, nhưng nội y dính nước nên chìm xuống rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi mặt sông.

Lâm Vân Dao ngơ ngác nhìn cảnh đó, đôi mắt dần dần đỏ hoe, còn long lanh nước mắt.

Cô ấy nhớ tới những gì bản thân từng trải trong mấy năm qua.

Không nỡ mua quần áo, không có tiền thi lên đại học.

Đến cả ăn cơm cũng phải dè xẻn, đi chợ nhặt những lá rau mà người khác không thèm lấy.

Tết nhất, nhà người ta ai cũng đoàn tụ gia đình, cả một bàn thịt cả, mà cô ấy chỉ có thể nằm trơ trọi co quắp trên giường trong căn nhà trệt, cầu nguyện đêm lại sớm qua đi.

Bây giờ những thứ đồ lót này đã bị vứt đi, giống như một cọng rơm cuối cùng đè nén hàng phòng ngự của cô ấy.

Cô ấy không biết một người như mình sống trên thế giới này thì có ý nghĩa gì?

Có lẽ ngay từ tám năm trước, khi ba mẹ qua đời, cô ấy cũng nên rời khỏi thế gian này cùng họ?

Nếu thế thì cô ấy cũng sẽ không mệt mỏi thế này.

"Tiểu Dao, em sao vậy? Anh trai mua đồ mới cho em, em đừng khóc mà!"

Lâm Phong thấy dáng vẻ em gái mất hồn như thế thì cũng bừng tỉnh.

Hành động ném đồ lót của mình khi nãy đúng là có hơi không ổn!

"Tùy anh."

Lâm Vân Dao đờ đẫn đáp một câu, sau đó hồn bay phách lạc đi vào trong phòng.

Lâm Phong muốn lao tới ôm em gái vào lòng, nhưng nghĩ đến cảnh tối qua, anh chỉ đành đứng yên tại chỗ, nắm tay lại thật chặt.
Chương 4: Lý Tiểu Khả

Mãi cho tới trưa.

Hai anh em vẫn không nói bất cứ một lời nào.

Lâm Phong vốn định ra ngoài kiếm ít tiền về.

Với khả năng hiện tại của anh thì có rất nhiều cách để kiếm tiền, nhưng thấy em gái mình trong trạng thái này anh cũng không dám rời đi, chỉ sợ em gái sẽ làm việc gì ngu ngốc.

Anh từng băn khoăn có phải trong số những bộ đồ lót mà anh vứt lúc sáng có cái mà em gái thích nhất hay không?

Hồi còn học đại học, anh từng nghe nói có vài cô gái cực kỳ hoài niệm, ví dụ như một con búp bê đã mục nát không ra dạng gì nữa mà vẫn không nỡ vứt đi.

Có lẽ đồ lót, người ta cũng có thể dùng để hoài niệm.

Lâm Phong không biết vào lúc này em gái mình đã cùng đường bí lối đến nhường nào.

Lúc xế chiều.

Trên con đường sỏi đổ nát trước nhà, có một chiếc Wuling mini màu hồng phấn.

Một cô gái xinh đẹp trang điểm lộng lẫy mặc đồ trang nhã bước xuống xe.

Cô gái khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, mặc váy trắng đi tất đen, 36D, trẻ trung tràn đầy sắc xuân, như một con búp bê sứ tinh xảo.

Tên cô ấy là Lý Tiểu Khả, là bạn cùng lớp cấp ba của Lâm Vân Dao.

Lý Tiểu Khả kỳ quái liếc nhìn Lâm Phong đang đứng ngoài cửa, sau đó la lớn vào trong căn nhà một tầng:

"Tiểu Dao, Tiểu Dao, cậu có nhà không?"

Lâm Vân Dao ở trong nhà nghe thấy giọng nói quen thuộc đó thì vội vàng lau nước mắt rồi chạy ra ngoài, hỏi:

"Tiểu Khả, sao cậu lại tới đây?"

"Tiểu Dao, cậu vừa mới khóc à?"

Lý Tiểu Khả nhìn thấy đôi mắt Lâm Vân Dao đỏ ngầu thì lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Sau đó, dường như cô ấy nghĩ tới điều gì, nhìn Lâm Phong đang đứng cách đó không xa bằng vẻ mặt cảnh giác.

"Xem ra người này cũng không phải người tốt đẹp gì, có phải tên đó bắt nạt cậu không?"

"Không phải, là do lúc nãy tớ bất cẩn bị ngã thôi."

Lâm Vân Dao lắc đầu, sau đó kéo Lý Tiểu Khả vào trong phòng.

Lâm Phong muốn đi theo sau, nhưng vừa đi được hai bước thì cánh cửa đã đóng sầm lại.

"Chắc là bạn của Tiểu Dao nhỉ... Có bạn của Tiểu Dao ở đây thì hẳn là tâm trạng của Tiểu Dao sẽ ổn định hơn nhiều."

Lâm Phong đứng ngoài cửa lầm bầm.

Thật ra có vào hay không cũng như nhau thôi, với thính lực của anh thì anh có thể nghe thấy rõ ràng bất cứ âm thanh nào trong căn phòng.

Điều duy nhất khiến anh khó chịu chính là Lý Tiểu Khả ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ như một công chúa nhỏ, còn em gái anh lại cứ như một cô bé Lọ Lem.

"Mặc dù theo như lời em gái mình nói thì nơi này sẽ bị phá dỡ, nhưng mà trông đợi vào khoản tiền phá dỡ rõ ràng là không thực tế, mình phải mau chóng kiếm tiền mới được!"

Lâm Phong suy ngẫm một lát, sau đó ngồi xổm ở góc tường nghe trong phòng nói chuyện.

...

Trong căn phòng chật hẹp chỉ có một chiếc giường rách rưới, cùng với một cái bàn chất đầy sách.

Hai cô gái ngồi trên giường, nhỏ giọng thầm thì, không hề hay biết rằng những gì mình nói đều bị Lâm Phong ở trong góc nghe thấy hết cả.

Nếu biết được thì với tính tình mạnh mẽ của Lý Tiểu Khả chắc chắn cô ấy sẽ chửi ầm lên.

"Tiểu Dao, cái gã bỉ ổi đó là ai? Râu ria xồm xoàm, còn nuôi tóc dài nữa."

"Tớ cũng không biết, chắc là người nhặt rác đến đây đi ị."

"Vậy sao... Thảo nào trông gay thế. Một người đàn ông lớn tướng rồi còn sống cái kiểu này, thật mất mặt!"

Lâm Phong ở trong góc tường: ???

Lâm Vân Dao dường như không ngờ rằng Lý Tiểu Khả lại bình luận về anh trai mình như thế nên vội vàng hỏi:

"Tiểu Khả, hôm nay cậu tới tìm tớ làm gì thế?"

"Là thế này! Tớ cũng nhập học được tầm một tháng rồi! Giáo viên tư vấn bên ấy hỏi tớ khi nào thì cậu qua nhập học? Nếu mà không đi thì trường sẽ coi như cậu tự nguyện thôi học đó."

Lý Tiểu Khả nhanh chóng nói.

Lâm Vân Dao nghe vậy thì cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cũng không đáp lời.

"Có phải là vì chuyện học phí không?"

Lý Tiểu Khả nhìn thoáng quanh căn phòng rồi nói:

"Cậu có thể xin vay vốn sinh viên đó! Cho dù thế nào thì thi đậu đại học Kim Lăng cũng không phải là dễ, chẳng lẽ cậu cứ từ bỏ như thế sao?"

"Tớ cũng không muốn từ bỏ đâu, nhưng tớ không thể nộp đơn xin vay vốn sinh viên được."

Lâm Vân Dao cười khổ một tiếng.

"Tại sao?"

"Vì tớ không được thông qua kiểm tra minh chứng hộ nghèo!"

"Mẹ nó! Có còn công bằng nữa không chứ, cậu như này mà còn không được coi là nghèo khó sao? Vì sao bọn họ không thông qua cho cậu chứ! Thật đúng là quá đáng!"

Lý Tiểu Khả nói, vẻ mặt đầy căm phẫn.

Trên gương mặt Lâm Vân Dao đầy sự đau khổ, cô ấy cũng không đáp lời.

Cô ấy hiểu rõ mấy chuyện thế này có nói với Lý Tiểu Khả cũng vô ích, Lý Tiểu Khả cũng chỉ là gia đình bình thường, một khi chọc phải những người kia thì cô ấy cũng xong đời!

Cô ấy không muốn chuyện mình gặp phải tối qua lại lặp lại với Lý Tiểu Khả.

Về chuyện báo cảnh sát sao?

Hôm qua cô ấy báo cảnh sát xong thì đến tối có hai người đàn ông vạm vỡ tới bắt cóc cô ấy, cô ấy không tin đây chỉ là sự trùng hợp.

"Có phải vì chuyện phá dỡ không? Bên kia muốn ép cậu bán nhà với giá thấp sao?"

Lý Tiểu Khả rất nhạy bén, cô ấy hỏi nhỏ.

Lâm Vân Dao lặng lẽ gật đầu.

Lý Tiểu Khả thấy vậy thì tức giận nghiến răng nghiến lợi.

"Mẹ nó! Bọn chó này, chỉ biết bắt nạt cô gái như cậu thôi, nếu trong nhà cậu mà có một người đàn ông thì để xem chúng nó có dám bắt nạt cậu không!"

Nghe thấy lời đó, không hiểu sao trong lòng Lâm Vân Dao lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đương nhiên, thật ra chuyện này đã đến nước vô cùng nghiêm trọng rồi, cho dù trong nhà có đàn ông thì cũng khó mà giải quyết được!

"Quên đi! Tớ cũng không có ý định lên đại học, không có gì vui cả! Dù sao thì một mình tớ, một mình ăn no, cả nhà không bị đói! Đời tớ cũng cứ vậy thôi, có thể sống từng ngày yên ổn."

"Không thể, nếu thật sự không được thì tớ nói với giáo viên tư vấn kêu gọi bạn cùng lớp quyên góp tiền cho cậu?"

"Tiểu Khả! Tớ không thể nào mãi mãi sống dựa vào người khác được! Hơn nữa lên đại học cũng chưa chắc là một chuyện tốt, tớ định ra ngoài làm việc, va chạm xã hội cũng là một việc tốt mà."

Lâm Vân Dao cố nặn ra một nụ cười trên gương mặt.

Nhưng vào lúc này.

"Uỳnh!"

Cánh cửa bị người bên ngoài đẩy mạnh ra, Lâm Phong sải bước đi vào.

Cảnh tượng đó khiến cả hai cô gái trong phòng đều sợ ngây người.

"Không được! Tiểu Dao, em nhất định phải đi học cho anh, chuyện tiền nong em không cần lo lắng, để anh giải quyết!"

Sắc mặt Lâm Phong ảm đạm, như sắp rơi nước mắt.

Nói một hồi giọng nói anh lại nghẹn ngào, như suýt nữa thì bật khóc.

Anh không tài nào ngờ rằng em gái của mình lại không đi học đại học vì không có tiền!

Bản thân anh đường đường là một tu giả vĩ đại Kim Đan kỳ, một cường giả có thể xưng là bất khả chiến bại, vậy mà em gái lại không có tiền đi học?

Lâm Phong cảm thấy như trái tim mình sắp vỡ nát.

Nếu không phải vì vừa nghe được chân tướng, anh thậm chí còn không biết được những chuyện này!

Còn tài liệu chứng minh hộ nghèo?

Là kẻ nào chèn ép em gái anh không cho thông qua chứ?

Bắt nạt em gái ông đây chứ gì?

Đi chết hết cho ông đây đi!

Giờ phút này, Lâm Phong chưa bao giờ muốn giết người đến thế, muốn chém hết tất cả những kẻ bắt nạt em gái mình thành trăm mảnh!

Đàn chó trong nhà cũng phải tát cho hai phát, trứng gà cũng phải lắc cho ố vàng!

"Anh bị điên à? Tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp đó!"

Lý Tiểu Khả bảo vệ Lâm Vân Dao ở phía sau, cảnh giác nhìn Lâm Phong râu ria xồm xoàm.

"Tôi là anh trai của Tiểu Dao!"

Lâm Phong bình tĩnh trả lời:

"Anh trai?"

Vẻ mặt Lý Tiểu Khả nghi ngờ, sau đó dời ánh mắt tra hỏi về phía Lâm Vân Dao.

Chẳng phải lúc nãy cậu mới nói người này là người nhặt rác tới đây đi ị sao?

"Anh trai tớ đã chết từ mười năm trước rồi, chắc đây là tên điên nào đó thôi."

Lâm Vân Dao đáp, vẻ mặt không thay đổi.

"Nghe thấy chưa! Cái đồ tâm thần này, đi mau đi! Nếu không tôi báo cảnh sát bắt anh, đừng tưởng là hai cô gái chúng tôi dễ bị bắt nạt!"

Đương nhiên Lý Tiểu Khả chọn tin người bạn thân nhất của mình, cô ấy lập tức lớn tiếng nói.

Lâm Phong nghe vậy thì thở dài một hơi, từ tốn nói.

"Tiểu Dao, cho dù em có nhận anh hay không thì em cũng phải học đại học!"

"Và cả cái cô Tiểu Khả kia nữa... Bây giờ tôi ra ngoài kiếm tiền nộp học phí, có thể sẽ về trước khi trời tối, cô chăm sóc Tiểu Dao giúp tôi, tôi sợ con bé làm chuyện điên rồi."

Nói xong, Lâm Phong quay đầu bước đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hai người họ.

Cảnh tượng này quả thực đã khiến Lý Tiểu Khả ngây người, vẻ mặt sững sờ.

Học phí của Đại học Kim Lăng một năm cũng phải hơn năm nghìn, đến bản thân anh, là đàn ông mà mặc một bộ đồ giặt tới trắng bệch cũng không nỡ thay lại có thể kiếm được hơn năm nghìn trong vòng mấy tiếng đồng hồ sao?

"Xem ra đúng là một tên thần kinh thật! Nghe nói bị thần kinh thì có giết người cũng không phạm pháp, may mà tên đó chủ động đi rồi."

Lý Tiểu Khả vỗ vỗ bộ ngực to lớn của mình, có chút sợ hãi nói.

Vẻ mặt Lâm Vân Dao phức tạp, im lặng không nói gì.

Cô ấy tưởng rằng anh trai quay về để tranh tiền phá dỡ, nhưng thấy dáng vẻ của anh trai như thế thì lại không giống lắm.

Chẳng lẽ, năm đó anh thật sự có chuyện bất đắc dĩ khó nói sao?

Nếu anh trai thật sự mang về hơn năm nghìn về cho cô ấy đóng học phí, thì cô ấy có nên nhận hay không?

Nghĩ đến đó, con ngươi Lâm Vân Dao dần mất đi tiêu cực, chìm vào trong hồi ức tuổi thơ.
Chương 5: Mười vạn, tôi đảm bảo sẽ giúp ông giải quyết nó

Sau khi rời khỏi nhà, Lâm Phong đi thẳng tới trung tâm thành phố Kim Lăng.

Dựa vào tốc độ của anh, đoạn đường 40km cũng chỉ bằng vài chục phút mà thôi.

Nếu như ngự kiếm phi hành thì chỉ một phút là có thể tới nơi, có điều trung tâm thành phố Kim Lăng có quá nhiều mắt nhìn, thế nên anh cũng không lựa chọn bay qua.

Về phần kiếm tiền ấy hả?

Đối với Lâm Phong mà nói, có rất nhiều cách để kiếm tiền.

Anh biết bày binh bố trận, chế thuốc, chế phù, khám bệnh, xem phong thủy... Chỉ tùy tiện ra tay là có thể kiếm được rất rất nhiều tiền mỗi ngày rồi.

Anh suy nghĩ đơn giản một lúc.

Lâm Phong đi vào một khu chợ ở phía Bắc thành phố.

Cái chợ này tên là "Chợ bách hóa Giang Ninh", chưa được coi là chợ lớn nhất thành phố Kim Lăng, nhưng chắc chắn là chợ phức tạp nhất.

Ở đây cái gì cũng bán, từ những vật dụng hàng ngày cho đến các phương thuốc cổ truyền tự chế, đến vàng bạc châu báu, đồ cổ ngọc thạch.

Thậm chí còn có thể nhìn thấy một số thầy xem bói, đuổi quỷ bắt ma, hoặc đạo sĩ phong thủy!

Những thành phần phức tạp này lập tức biến Chợ bách hóa Giang Ninh thành chợ tạp nham, tốt xấu lẫn lộn, thuộc khu vực không ai quản lý, ngay cả ban quản lý thành phố khi nhìn thấy cũng phải cảm thán một tiếng là khá lắm.

Lâm Phong tìm một khu đất trống rồi khoanh chân ngồi xuống.

Sau đó anh lại lấy ra một viên gạch đỏ, viết một hàng chữ lên mặt đất ở trước mặt.

"Cho thuê bản thân hai tiếng: Không gì không làm được, không chỗ nào không biết, giá cả có thể thương lượng."

Sau khi làm xong tất cả, Lâm Phong mới nhắm mt lại yên lặng chờ người hữu duyên bước đến.

Đương nhiên đây chỉ là một cách mà anh nghĩ tới mà thôi, nếu trong vòng hai tiếng không có ai tới tìm thì anh cũng chỉ có thể chủ động đi đến bệnh viện tìm một người bị bệnh ung thư chữa khỏi cho họ, sau đó nhận lấy khoản tiền công kếch xù.

Mặc dù cách này đơn giản thô bạo, nhưng lại dễ dàng mang tới phiền phức nhất, không đến phút cuối cùng thì anh không muốn phải làm như vậy.

Bên trong chợ, dòng người đông đúc qua lại.

Rất nhanh, chuyện Lâm Phong bày sạp đã truyền ra ngoài, rất nhiều người đi đường đã tới để hóng hớt.

Nhưng lại không có ai tiến lên hỏi.

Bởi vì Lâm Phong viết quá khoa trương!

Không gì không làm được, không chỗ nào là không biết?

Anh coi mình là thần tiên đấy à!

Cho dù là thần tiên thì cũng không dám khoe khoang khoác lác như vậy đâu!

Lừa đảo!

Chắc chắn là một tên lừa đảo!

Một đám người vây quanh Lâm Phong chỉ trỏ, mang vẻ mặt trêu tức, ôm dáng vẻ xem trò vui.

Nhưng cũng có một vài người mang thái độ trêu chọc, cố ý đi lên hỏi một vài vấn đề.

Ví dụ như: Có thể chữa bệnh liệt dương không? Có thể làm dài hơn 5cm không?

Càng quá đáng hơn là còn có một ông già hỏi: Có thể giúp ông ấy tìm một ngôi sao nổi tiếng về làm vợ không?

Đương nhiên, việc này Lâm Phong hoàn toàn có thể làm được.

Nhưng anh biết những người này tới là để nhạo báng, cho nên sau khi ra tay đánh ngã mấy người đó, đám đông đã lập tức bỏ chạy tán loạn như chim thú.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời cũng dần trở nên tối lại.

Lâm Phong thở dài một hơi.

Anh đã nói trước là tối nay sẽ về, nên anh không thể ở lại đây chờ đợi thêm nữa, nên chỉ có thể đi đến bệnh viện chữa trọ cho một bệnh nhân ung thư trước thôi!

Còn về chuyện phiền phức hay không thì để sau rồi tính!

Nghĩ đến đây, Lâm Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Anh lựa chọn đến chợ thương mại bách hóa Giang Ninh còn có một nguyên nhân khác, thì ra là vì chợ này cách bệnh viện nhân dân số một Kim Lăng không xa, mất khoảng hai cây số thôi, rất thuận tiện.

Nhưng không ngờ vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo đen đã đi tới.

"Người anh em, xin dừng bước!"

Lâm Phong dừng bước, liếc mắt quan sát người đàn ông trung niên này.

Người đàn ông trung niên mặt vuông, lông mày nằm ngang, khí chất bất phàm, khiến cho người ta có một cảm giác không giận tự uy.

Người như này hoặc là xã hội đen, hoặc là người có địa vị cao.

Cho dù là loại nào thì cũng đều không phải là người bình thường.

"Người anh em, tôi vừa đứng bên cạnh quan sát cậu rất lâu, xác thực là cậu có chút năng lực, muốn..."

"Nói ngắn gọn, có việc gì thì nói."

Lâm Phong ngắt lời người đàn ông trung niên nói.

Anh không còn thời gian để tiếp tục lãng phí nữa rồi, ra ngoài lâu như vậy, anh rất lo lắng cho em gái.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên ngẩn ra, dường như không ngờ Lâm Phong lại dám nói chuyện với mình như vậy.

Có điều ông ta cũng không tức giận mà là cười một cái nói:

"Trước hết tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Vương Xung, hiện tại tôi muốn thuê cậu hai tiếng."

"Làm gì?"

Nhìn thấy khách tới cửa, đương nhiên là Lâm Phong sẽ không từ chối.

"Là như này..."

Vương Xung chậm rãi nói.

Hóa ra Vương Xung là ông chủ của một công ty xây dựng.

Dạo gần đây, trên công trường xây dựng thuộc sở hữu của công ty ông ta xảy ra một số chuyện tà đạo.

Các công nhân thường nghe thấy tiếng trẻ con khóc vào nửa đêm, nhưng khi đi ra ngoài thì lại không nhìn thấy gì cả.

Mà chờ đến khi các công nhân trở về phòng ký túc xá thì tiếng khóc bên ngoài lại vang lên.

Đêm hôm qua, khi một công nhân đi wc thì nói đã nhìn thấy một con chồn cười với mình và hỏi:

Chàng trai trẻ, cậu xem tôi giống người hay là giống tiên?

Công nhân nào đã từng nhìn thấy chuyện kinh dị như vậy bao giờ?

Anh ta không dám trả lời câu nào mà chạy thẳng về ký túc xá, kết quả vừa về đến nơi đã bệnh nặng không dậy nổi, đi đến bệnh viện mãi cũng không kiểm tra ra được là bệnh gì, bây giờ vẫn còn đang nằm ở bệnh viện đây.

Lâm Phong nghe hết lời Vương Xung nói thì hỏi:

"Công trường của ông ở đâu?

"Nó ở dưới một chân núi lớn, cách ngoại ô khoảng năm mươi km."

Vương Xung đáp lời.

Lâm Phong hỏi, trong lòng đã hiểu được kha khá rồi.

Mặc dù đúng là bây giờ là thời đại tiến bộ, nhưng chung quy giữa đất trời này vẫn có linh khí, mà có linh khí thì đương nhiên sẽ sinh ra đủ các lại yêu ma quỷ quái.

Điều mà công nhân nọ gặp phải gọi là Hoàng Đại Tiên đang tìm cách đóng cửa.

Đây cũng không phải là chồn thật sự sẽ thành tiên, chỉ là vì nó sống đã khá lâu, trí tuệ đã phát triển, nên cố ý làm chút trò đường ngang ngõ tắt để thỏa mãn thú tính của mình.

Hoặc so lẽ là công trường của Vương Xung đã quẫy nhiễu đến chồn, nên chồn muốn dùng cách này khiến cho công trường của ông ta đình công và rời đi!

Nói thật, loại yêu quái nhỏ này mà nhìn thấy Lâm Phong thì e là chân cũng phải mềm nhũn ra.

Có điều Lâm Phong lại cố ý nói:

"Chuyện này của ông, hẳn là muốn tìm đạo sĩ hàng yêu phục ma đúng không? Tôi thấy cái chợ này có rất nhiều đạo sĩ mà."

Mục đích nói vậy, đương nhiên là vì để lát nữa mặc cả tăng lợi thế.

Anh biết nếu Vương Xung đã tìm tới mình, vậy chắc chắn là đã tìm đủ các đạo sĩ hòa thượng đến, nhưng tất cả đều không có bảnh lĩnh!

Thế nên đã là bất đắc dĩ, ôm tâm thái lấy ngựa chết làm ngựa sống* rồi.

*ngựa chết làm ngựa sống: là ngựa chết thì trước mắt thấy ngựa sống thì chọn.

Quả nhiên, Vương Xung nghe vậy thì lúc này lạnh lùng nói:

"Đám trong chợ đều là mấy kẻ mua danh chuộc tiếng, tất cả đều là lừa đảo phế vật!"

Nói xong ông ta lại nhìn Lâm Phong chậm rãi nói: "Đừng nói những chuyện này! Tôi hiểu ý của cậu, chỉ cần cậu có thể xử lý tốt chuyện này thì tôi sẽ cho cậu hai vạn tệ, thế nào?"

"Ông chủ Vương, chuyện không đơn giản như ông nghĩ, chuyện này rất phiền phức!"

Lâm Phong vô cùng nghiêm túc nói.

Vương Xung nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc này của anh thì trong lòng lộp bộp một tiếng.

Đương nhiên ông biết chuyện này sẽ phiền phức, nếu không đường đường là một ông chủ lớn như ông ta cũng sẽ không đích thân đi tìm người!

Cái công trường kia đã đình công nhiều này, một ngày tổn thất mấy trăm nghìn tệ, nếu thật sự không giải quyết được chuyện này thì cả người ông ta sẽ lỗ đến tê liệt!

"Người anh em, cậu cũng không có cách nào sao?"

Vẻ mặt Vương Xung phức tạp.

"Không phải... Ý của tôi là muốn thêm tiền."

Lâm Phong trả lời.

Vương Xung: ...

Cạn lời trong phút chốc.

Bỗng nhiên Vương Xung nở nụ cười nói: "Vậy theo ý của cậu, cậu muốn bao nhiêu?"

"Mười vạn, tôi đảm bảo sẽ giúp ông giải quyết nó!"

Lâm Phong từ tốn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang