Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Cao nhân, đúng là cao nhân

Nghe vậy, Vương Xung khẽ nheo mắt lại.

Mặc dù mười vạn chẳng là gì đối với ông ta, nhưng với một người bình thường thì đây là một số tiền lớn, rất có thể một gia đình làm lụng cả năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!

Giá cao nhất mà các đạo sĩ hay sư thầy mà ông ta mời trước đó cũng chỉ mới một vạn năm thôi!

Rốt cuộc thanh niên trước mặt này đang lừa ông ta hay là có bản lĩnh thật?

“Mười vạn, tôi có thể cho cậu! Nhưng tốt nhất là cậu đừng lừa tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!”

Vương Xung tạm thời chọn tin tưởng.

“Ông yên tâm, tôi sẽ không lừa ông đâu! Tất nhiên, dù tôi có lừa ông thì ông cũng không làm gì được tôi.”

Lâm Phong trả lời.

Vương Xung nghe vậy không khỏi bật cười.

Kiêu ngạo ngông cuồng vậy sao?

Lâu lắm rồi mới gặp một thanh niên dám không để ông ta vào mắt!

“Nếu đã như vậy thì tới công trường với tôi đi.”

Vương Xung xoay người đi về phía một chiếc Hummer.

“Không cần phải tới công trường!”

Lâm Phong lắc đầu, dùng mấy đồng tiền lẻ trên người mình để mua bút mực giấy nghiên rẻ nhất trong chợ.

Sau đó anh lấy bút viết mấy chữ lên giấy rồi đưa cho Vương Xung.

Vương Xung nhìn lá bùa trừ tà trong tay với biểu cảm ngơ ngác, ngay sau đó nét mặt lập tức trở nên khó coi:

“Cậu đừng nói với tôi là có tờ giấy này sẽ có thể giải quyết tất cả mọi thứ đấy nhé?”

“Phải! Ông đoán đúng rồi, khi nào về ông treo tờ giấy này ở cửa công trường, nhớ phải có biện pháp tránh mưa phòng trộm, đừng để nó bị hỏng! Treo một thời gian nữa là sẽ ổn thôi!”

Lâm Phong bình thản đáp.

Đây không phải một tờ giấy bình thường, trên đó có phù văn được viết bằng linh khí thay mực, chỉ cần con chồn đó không ngu, nhìn thấy phù văn này nhất định sẽ rời đi.

Đương nhiên, nếu con chồn này bị ngu, vẫn khăng khăng muốn xông vào công trường thì nghĩa là nó đang tự đâm đầu vào chỗ chết!

“Nơi nào có treo bùa, sơn tinh quỷ quái đều không thể thoát!”

Lâm Phong bổ sung thêm một câu.

Vương Xung nhìn Lâm Phong rồi lại nhìn về phía tờ giấy trong tay, nét mặt âm u thất thường.

Mẹ nó, chẳng phải cậu vừa mới bảo là rất phiền phức à?

Kết quả một tờ giấy trắng viết mấy chữ nguệch ngoạc lại đòi ông ta mười vạn?

Ông ta rất nghi ngờ mình đang bị lừa!

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Phong, ông ta lại nghĩ rằng có khi nào là thật không?

“Được! Tôi tin cậu một lần, nếu cậu dám lừa tôi, tôi sẽ cho cậu biết hậu quả khi lừa gạt tôi sẽ thê thảm cỡ nào.”

Cuối cùng Vương Xung vẫn lựa chọn tin tưởng.

Ông ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể còn nước còn tát.

“Vậy đưa tiền cho tôi đi, trả đủ mười vạn tiền cọc, không cho nợ.”

Lâm Phong thản nhiên nói.

Nghe vậy, Vương Xung vẫy tay với chiếc Hummer cách đó không xa, sau đó có hai người đàn ông áo đen xách một chiếc va li bước nhanh tới.

Sau khi mở va li ra, bên trong va li đựng rất nhiều tờ tiền một trăm, ước tính khoảng năm đến sáu mươi vạn.

Vương Xung lấy mười vạn từ trong đó ra đưa cho Lâm Phong, bình tĩnh nói:

“Tiền tuy tốt đấy, nhưng nó không dễ xài đâu! Cậu phải hiểu đạo lý này.”

Lời đe doạ của Vương Xung chẳng là cái quái gì với Lâm Phong cả.

Điều khiến Lâm Phong ngạc nhiên đó là Vương Xung mang theo nhiều tiền mặt như vậy!

Anh nhận tiền, nghĩ ngợi rồi bảo: “Thật ra một lá bùa có thể không được an toàn lắm, hay tôi vẽ thêm cho ông hai lá nữa nhé?”

“Không cần!”

Khoé miệng Vương Xung khẽ giật.

Cậu ta tưởng ông là đồ ngốc đấy à?

Một lá bùa rách nát thế kia mà mua với giá mười vạn, ông ta còn thấy mình hơi ngu kia kìa, sao có thể mua thêm mấy lá được?

“Vậy bỏ đi!”

Lâm Phong làm ra vẻ đáng tiếc, có lợi mà ông không thèm lấy.

“Được rồi, tiền hàng đã thanh toán xong, tôi đi trước đây.”

Lâm Phong cầm tiền quay lưng rời đi.

Anh cũng rất hài lòng về cuộc giao dịch lần này, có mười vạn này trong tay ít nhất có thể giải quyết việc cấp bách trước mắt!

Dõi mắt nhìn theo Lâm Phong rời đi, Vương Xung lạnh lùng ra lệnh cho một tên cấp dưới bên cạnh:

“Tiểu Long, cậu bám theo cậu ta xem cậu ta sống ở đâu, gia đình có những ai cho tôi!”

“Vâng, thưa đại ca!”

Tiểu Long gật đầu, vội vàng cẩn thận bám theo.

Thấy thế, Vương Xung mới nắm chặt tờ giấy trắng trong tay, lạnh lùng nói:

“Những kẻ dám lừa tôi chỉ có một kết cục!”



Sau khi rời khỏi chợ bách hoá Giang Ninh, Lâm Phong đi thẳng đến một con phố thương mại gần đó.

Sáng nay đã vứt hết đồ nội y của em gái, đương nhiên anh phải mua lại một ít đồ mới.

Hơn nữa còn phải mua hai cái điện thoại.

Trong xã hội ngày nay, điện thoại là một thứ không thể thiếu, nếu không sẽ rất bất tiện trong việc liên lạc với em gái.

Anh còn phải dạy em gái tu luyện, nhưng chỉ linh thể trời sinh mới có thể tu luyện Cửu Thiên Thần Diễn Quyết. Hiện tại anh không có phương pháp hít thở nào khác nên chỉ có thể tạm hoãn chuyện này lại.

Còn Tiểu Long đang lén lút bám theo sau lưng, tất nhiên Lâm Phong biết, chẳng qua anh không thèm quan tâm.

“Victoria' Secret xin chào! Anh muốn mua nội y cho người yêu của mình phải không ạ?”

Lâm Phong vừa vào cửa hàng nội y, một nhân viên bán hàng xinh đẹp lập tức cười tươi rói lại gần tiếp đón.

“Không phải, tôi mua cho em gái.”

Lâm Phong trả lời.

“Em gái?”

Cô nhân viên xinh đẹp tỏ vẻ kỳ lạ.

Dù sao kiểu bí mật như kích cỡ nội y vẫn còn rất riêng tư.

Đối với phụ nữ, ngay cả anh trai ruột của mình cũng không tiện nói.

“Cô đừng suy nghĩ bậy bạ, tôi nhìn thôi là có thể biết được số đo của phụ nữ các cô rồi, không cần người khác nói.”

Lâm Phong khịt mũi.

Với mắt nhìn của anh thì có gì mà không nhìn ra được?

Nếu như anh muốn thì thậm chí còn có thể nhìn xuyên thấu.

Tưởng anh học thuật đồng tử mười năm để chơi thôi à?

“Ha ha…”

Cô nhân viên xinh đẹp bật cười, rõ ràng là không tin!

Nếu con người có thể biết số đo của phụ nữ ngay từ ánh nhìn đầu tiên thì cần gì đến thước dây?

Lâm Phong nhìn thoáng qua cô ta, chậm rãi nói:

“Số đo ba vòng của cô là 86, 60, 87. Chân cô hơi thô, số đo đùi là 58.”

“Anh…”

Nghe vậy, nhân viên bán hàng sững sờ.

Tại sao người đàn ông trước mặt này lại biết số đo của cô ta?

Chẳng lẽ đối phương có thể nhìn ra được số đo của phụ nữ thật ư?

Nghĩ tới đây, cô ta đành phải nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thấy hơi bối rối, cảm thấy mình chẳng còn một bí mật nào.

Lâm Phong không để ý tới cô nhân viên bán hàng nữa mà tự đi lựa đồ lót.

Về cơ bản thì anh không có khiếu thẩm mỹ gì về đồ lót nữ, bởi vậy nên lấy mỗi kiểu một bộ, cuối cùng đến lúc thanh toán trả hơn hai vạn.

“Anh… Anh gì ơi, anh… anh mua cho em gái mình nhiều thế cơ á?”

Mặc dù biết mình hỏi câu này không ổn lắm, nhưng cô nhân viên xinh đẹp vẫn cầm lòng không đậu mà hỏi.

“Cô hỏi làm gì?”

Lâm Phong nhíu mày.

“Xin lỗi anh.”

Nhân viên cười gượng một tiếng, không dám nói thêm gì nữa.

Cô ta cứ cảm thấy người đàn ông trước mặt này hơi lạ, không giống với những người đàn ông khác.

Lâm Phong cầm túi xách đựng đồ lót lên, xoay người rời đi, lúc đi ra cửa chợt quay đầu lại nói:

“À này, chiếc quần lót ren màu đen cô mặc hôm nay bị xé thủng một lỗ đằng sau, sau này làm việc nhớ để ý một chút nhé.”

“Ờm… Hả?”

Nhân viên bán hàng sửng sốt một lúc rồi mới hoàn hồn.

Sau đó gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.

Đáng sợ thật, đáng sợ thật!

Tại sao anh ta lại biết cô mặc quần lót ren màu đen?

Còn biết nó bị thủng một lỗ?

Chẳng lẽ anh ta chụp lén phần dưới váy của mình?

Nghĩ tới đây, cô ta muốn ngăn Lâm Phong lại nhưng anh đã đi xa.



Lúc ra tới cửa nói câu đó không phải vì Lâm Phong háo sắc, mà vì cô nhân viên bán hàng cứ hay nghĩ bậy bạ nên mới cho cô ta một hình phạt nhỏ thôi.

Sau đó.

Lâm Phong đi tới cửa hàng điện thoại, mua hai chiếc điện thoại Huawei P70 phiên bản mới nhất.

Hai chiếc điện thoại giá một vạn tám, cộng thêm hai vạn hai mua đồ lót, nên bây giờ trên người Lâm Phong còn sáu vạn.

“Tiền đúng là không dễ xài chút nào!”

“Nhớ hồi mình lên đại học, phí sinh hoạt mỗi tháng được một ngàn đã cảm thấy mình giàu lắm rồi.”

Lâm Phong lắc đầu.

Sau đó anh đi siêu thị mua một đống đồ ăn vặt, thịt trứng rau quả đầy đủ các loại rồi mới chuẩn bị về nhà.

Kết quả phát hiện tên vệ sĩ Tiểu Long còn đang đi theo mình!

Anh cười khẩy, đi tới một góc vắng người rồi bay thẳng lên trời, biến mất ở phía chân trời.

“Ơ kìa…”

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Long vội vàng dụi mắt, cứ tưởng mình bị hoa mắt.

Cho đến khi phát hiện Lâm Phong đã biến mất, anh ta mới sợ hãi tới mức nhũn chân ngồi phịch xuống đất, hớt hải lấy điện thoại ra gọi cho Vương Xung.

“Sao rồi?”

“Đại… Đại ca, em mất… mất dấu cậu ta rồi!”

“Mất dấu rồi? Cậu lớn lên nhờ ăn phân đấy à?”

“Thật đó ạ, em bám sát theo sau cậu ta. Cậu ta nhận tiền rồi đi mua một đống đồ lót nữ, sau đó đi mua hai cái điện thoại và một đống rau củ quả đồ ăn vặt, rồi sau đó…”

“Sau đó cái gì nữa?”

“Sau đó cậu ta bay đi mất!”

“Bay đi mất? Có máy bay trực thăng tới đón cậu ta à?”

“Không ạ, cậu ta tự bay đi mất!”

“Biến mẹ cậu đi!”
Chương 7: Thiên thần giáng thế

Quãng đường mấy chục cây số chỉ mất một phút đã đến nơi.

Để tránh phiền phức, Lâm Phong đáp xuống cách nhà khoảng ba bốn trăm mét, sau đó xách túi lớn túi nhỏ chậm rãi đi về nhà.

Nhưng chưa đi được vài bước, anh đã nghe thấy tiếng động cơ phát ra từ phía nhà của mình!

“Là tiếng của xe cẩu xúc đất ư?”

Vẻ mặt Lâm Phong hơi thay đổi.

Từ cuộc trò chuyện trước đó giữa em gái anh và Lý Tiểu Khả, không khó đoán để ra chuyện phá bỏ di dời không đơn giản như anh nghĩ!

Điều này chứng tỏ rằng rất có thể đang có người đến phá dỡ nhà!

Hơn nữa em gái anh và Lý Tiểu Khả còn đang ở trong đó!

Chỉ có hai cô bé ấy thôi…

Lúc này sắc mặt Lâm Phong lạnh lùng đến đáng sợ.

Sát khí toả ra từ trong cơ thể anh tưởng chừng như khiến cả vùng trời này trở nên xám xịt.

Được lắm!

Tao chưa đi tìm bọn mày mà bọn mày lại dám chủ động tới tận nhà tao!

Đúng là không biết từ “chết” viết như thế nào mà!

Rồng có vảy ngược chạm vào nhất định sẽ chết, mà đối với Lâm Phong, em gái Tiểu Dao chính là vảy ngược của anh!



Cùng lúc đó.

Có hai chiếc xe cẩu xúc đất đỗ trước căn nhà trệt tồi tàn.

Mười mấy gã đàn ông lực lưỡng đứng bên cạnh xe cẩu nhìn hai cô gái trẻ trước mặt mình với vẻ giễu cợt, miệng nói ra những lời lẽ bẩn thỉu.

“Xinh đẹp trẻ trung, eo nhỏ ngực bự, mặt căng đầy collagen, hai cô nàng này được đấy!”

“Ha ha… Ba bốn ngàn không đủ chơi hàng này đâu!”

“Ba bốn ngàn? Mày nghĩ gì thế! Nếu còn trinh thì ít nhất phải từ một vạn trở lên kia kìa!”

“Nghe nói còn là sinh viên đại học nữa, chậc chậc… Cuộc sống đại học tốt thật đấy!”

Nghe thấy những lời bẩn thỉu của đám côn đồ này, Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả tức đến mức đỏ mặt nhưng lại chẳng thể làm gì được!

Thậm chí họ còn không dám cãi lại, sợ sẽ chọc giận đối phương!

“Hai con nhóc này mau tránh ra đi! Nếu không lát nữa nhà sập va đập gì tới vóc dáng mảnh mai này của các em, anh đây sẽ đau lòng lắm!”

Một người đàn ông trung niên đứng đầu nói bóng nói gió.

Hai mắt của ông ta cứ nhìn qua nhìn lại giữa Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả, dục vọng trong mắt không che giấu chút nào, trông y hệt như một con sói đói khát.

“Không được! Chi phí phá dỡ vẫn chưa thương lượng xong, hành động này của các ông là tự tiện dỡ nhà! Là trái pháp luật! Tôi đã báo cảnh sát rồi, các ông cứ chờ mà xem!”

Lý Tiểu Khả dang hai tay che chở trước mặt Lâm Vân Dao như một con gà mái, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ôi chao, báo cảnh sát? Tôi sợ lắm đó nha!”

Người đàn ông trung niên làm bộ ôm ngực như thể rất sợ.

Sau đó ông ta nhìn về phía đám đàn em đứng sau lưng mình, nói một cách hết sức khoa trương:

“Tụi mày nghe chưa? Cô ta nói mình báo cảnh sát rồi kìa!”

“Ha ha ha…”

“Báo cảnh sát? Chúng tôi sợ ghê cơ!”

Nghe vậy, mấy tên đàn em cười đùa cợt nhả, chỉ cần tinh mắt là có thể nhìn ra vẻ chế nhạo trong mắt họ.

“Anh… Các anh!”

Mặt Lý Tiểu Khả đỏ lên, cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì bây giờ?

Một cô gái như cô ấy sao có thể đấu lại loại côn đồ trơ trẽn này được chứ?

Đúng lúc này, Lâm Vân Dao thở ra một hơi rồi nói với vẻ mặt trắng bệch:

“Tiểu Khả, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đi nhanh đi.”

“Không được, tớ đi rồi, một mình cậu biết phải làm sao!”

Lý Tiểu Khả vội vàng lắc đầu, mặt đầy lo lắng.

“Tiểu Khả, cậu có ở lại đây cũng không giúp được gì đâu, sẽ chỉ liên luỵ đến cậu thôi!”

Lâm Vân Dao cười mà trông như đang mếu.

Lý Tiểu Khả nghe vậy thì cắn răng, cảm giác bất lực bỗng dưng xuất hiện!

Nhìn thôi cũng biết đám người này đã có chuẩn bị từ trước, chắc chắn cũng đã nhờ vả người này người kia luôn rồi!

Chỉ là cô ấy không ngờ sẽ có một ngày mình gặp phải những vụ phá dỡ nhà mà mình chỉ nhìn thấy trên thời sự.

“Tôi không rảnh nói nhiều với các cô nữa, mau cút ngay cho tôi!”

Người đàn ông trung niên nhìn xem đồng hồ, rõ ràng đã hết kiên nhẫn, ông ta quát với giọng lạnh lẽo.

“Đây là nhà của tôi, tôi sẽ không để các ông động vào!”

Lâm Vân Dao tỏ vẻ kiên quyết.

Nhưng bộ dạng run nhè nhẹ của cô ấy lại cho thấy lúc này trong lòng cô ấy đang sợ hãi đến mức nào.

“Vậy sao? Hạng người liều mạng như cô ông đây gặp nhiều rồi! Nhưng cô nghĩ tôi sẽ quan tâm à?”

Người đàn ông trung niên cười mỉa, sau đó vẫy tay:

“Mấy thằng lại đây vác hai con bé này sang chỗ khác, nếu bọn nó dám chống cự thì cứ đánh thẳng tay cho tao!”

“Vâng, anh Kê!”

Ngay sau đó có hai tên đàn em bước ra, cười xấu xa đi tới gần Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả.

Họ vừa đi lại còn vừa cười tủm tỉm xoa tay.

Dù sao thì trong lúc vác đi, sờ bóp chút xíu cũng là chuyện rất bình thường mà phải không?

Nhìn thấy cảnh này.

Lý Tiểu Khả hơi sợ hãi lùi lại một bước.

Còn Lâm Vân Dao thì tỏ ra tuyệt vọng, cảm thấy cả người mình lạnh run.

Cô ấy ước gì lúc này có thể có một người anh hùng đến giải cứu mình, giúp mình giải quyết mối nguy hiểm này!

Không hiểu sao bóng dáng Lâm Phong lại chợt hiện lên trong đầu cô ấy!

Nếu anh trai có ở đây, anh ấy sẽ đứng ra cứu cô chứ?

Chắc không đâu!

Lần này đối phương đông người như vậy!

Dù anh trai có ở đây, chắc anh ấy cũng sẽ sợ hãi đứng một bên thôi.

Huống hồ anh trai cô cũng không phải người tốt lành gì!

Nếu là người tốt thì tại sao năm đó lại bỏ nhà đi suốt mười năm vì một người phụ nữ chứ?

Khi thấy mấy gã lưu manh càng lúc càng tới gần, Lâm Vân Dao nhặt một cục gạch từ dưới đất lên cầm chặt trong tay. Dù có chết, cô ấy cũng phải bảo vệ danh dự nhỏ nhoi của mình.

Nhưng vào lúc này.

“Nếu hai bọn mày bước thêm bước nữa thì sẽ chết đấy!”

Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên bên tai mọi người, giọng nói này lạnh thấu xương khiến người ta bất giác nổi da gà.

Là ai đến?

Cả đám rợn người nhìn về phía phát ra tiếng, nhìn thấy người đến là một thanh niên để tóc rất dài, râu ria xồm xoàm, nét mặt u buồn.

“Anh… Anh hai…”

Ánh mắt Lâm Vân Dao trở nên ngờ nghệch.

Cô ấy mới vừa suy nghĩ, nếu có anh trai ở đây thì liệu anh ấy có lo cho mình hay không?

Kết quả không ngờ anh ấy lại xuất hiện thật, hơn nữa còn đi tới không chút do dự.

“Cái người… đi đại tiện đó.”

Lý Tiểu Khả che miệng nhìn Lâm Phong xuất hiện như thiên thần giáng thế, cảm thấy rất khó tin.

Còn bảy tám tên côn đồ, sau khi sững sờ, họ lập tức hoàn hồn lại.

Mặt đỏ bừng cả lên!

Không phải sợ hãi mà do tức giận!

Đệch!

Họ đông người thế mà lại suýt bị một thằng nhóc doạ sợ á?

Đã vậy nó còn là một thằng nhóc để tóc dài nữa?

Dân nghệ thuật à?

“Má nó, mày bị khùng đó hả? Mau biến đi cho tao nhờ!”

“Bố mày cứ đi tiếp đấy, mày làm gì được tao? Thứ ngu xuẩn!”

Hai tên đàn em chửi rủa.

Họ đã sắp tới gần Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả, đang định động tay động chân thì suýt chút nữa bị một câu nói của Lâm Phong doạ sợ nhũn cả chân, trong lòng tức tối cũng là chuyện đương nhiên.

Thấy thế, anh Kê và đám đàn em cười khằng khặc.

Lâm Phong bước tới trước mặt hai tên đàn em với vẻ mặt không chút cảm xúc.

“Mày đang nhìn cái đéo gì đó? Nhìn lại bộ dạng vô dụng của mày đi kìa, thế mà cũng muốn anh hùng cứu mỹ nhân à?”

“Cút nhanh lên… Đừng cản trở việc tốt của bố mày.”

Nhưng ngay sau đó!

“Rắc!”

Cả hai tên đàn em đều bị Lâm Phong bóp cổ, nhấc lên một cách hết sức dễ dàng.

Bất kể hai người họ có giãy giụa thế nào đi nữa cũng chẳng ăn thua gì, trông y hệt hai con gà con.

“Kia…”

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại.

Đây là hai người đàn ông nặng gần chín mươi cân đấy, vậy mà lại có thể nhấc lên bằng một tay ư?

Phải cần lực mạnh đến cỡ nào chứ!

Chỉ có Lâm Vân Dao đứng nhìn với ánh mắt phức tạp, dù gì hôm qua cô ấy cũng đã nhìn thấy anh trai mình bẻ cong dao găm bằng hai ngón tay!

Rốt cuộc anh trai cô đã đi đâu trong suốt mười năm qua?

Sao tự nhiên anh ấy lại trở nên lợi hại như vậy?
Chương 8: Đừng khóc, để tao đưa mày về nhà

“Rầm!”

Lâm Phong ném hai tên đàn em đi, hai người văng ra xa mười mấy mét rồi ngã mạnh xuống đất, miệng mũi chảy máu, không nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết!

Sau đó.

Lâm Phong dời mắt về phía anh Kê và đám đàn em, đôi mắt ấy lạnh như băng dưới địa ngục, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ hãi.

Anh Kê hơi nheo mắt lại, nghĩ thầm trong bụng.

Gã cảm nhận được nguy hiểm từ trên người Lâm Phong, nhưng gã không sợ!

Một người có lợi hại cỡ nào đi nữa thì có thể làm gì?

Hai quyền khó địch bốn tay, bên cạnh gã có nhiều đàn em như thế, hơn nữa tụi đàn em ai nấy cũng giắt một con dao thép bên hông!

Gã rất tự tin, cũng rất bình tĩnh!

Chỉ cần gã ra lệnh một tiếng, thằng nhóc trước mặt này sẽ lập tức bị chém không còn hình người.

Có điều gã phải tìm hiểu rõ lai lịch của Lâm Phong trước đã.

“Nhóc con, rốt cuộc mày là ai mà lại dám xen vào chuyện của Tam Khẩu Đường tao hả?”

“Tam Khẩu Đường?”

Lâm Phong tìm kiếm thông tin về thế lực này từ trong trí nhớ của mình, nhưng lại phát hiện mình chưa nghe nói tới bao giờ.

Nhưng điều này cũng bình thường thôi, dù sao mười năm trước anh cũng chỉ là một học sinh ngoan thôi.

Ngược lại, Lý Tiểu Khả ở đằng sau nghe thấy ba từ này thì mặt mày lập tức trắng bệch, căng thẳng hỏi:

“Các anh là người của Tam Khẩu Đường?”

“Ha ha… Cô bé này cũng có chút hiểu biết đấy!”

Anh Kê cười khẩy một tiếng.

Lâm Vân Dao hơi lo lắng, bèn nhìn sang Lý Tiểu Khả hỏi:

“Tam Khẩu Đường mạnh lắm ư?”

“Thật ra tớ cũng không rõ lắm.”

Lý Tiểu Khả thở ra một hơi, lại tiếp tục căng thẳng đáp:

“Tớ biết được Tam Khẩu Đường từ một người bạn trong lớp!”

“Nghe nói hội trưởng hội học sinh Đàm Tử Minh của trường chúng ta là con trai của một trong những đường chủ của Tam Khẩu Đường. Mà cái anh Đàm Tử Minh đó sâu không lường được, ở trường hầu như không có ai dám chọc anh ta! Ngay cả giáo viên gặp Đàm Tử Minh cũng phải cúi đầu gọi một tiếng cậu Đàm kia kìa.”

Nghe thấy những lời này.

Lâm Vân Dao vô thức che miệng lại.

Con trai đường chủ thôi mà đã lợi hại thế ư?

Vậy thì cả Tam Khẩu Đường sẽ đáng sợ đến mức nào?

Thảo nào ngay cả cảnh sát cũng không muốn can thiệp…

Cô ấy rất sợ hãi, bỗng nhiên cảm thấy hành động ngoan cố chống cự của mình chỉ là một trò đùa.

Điều quan trọng nhất là cô ấy không muốn anh trai mình xảy ra chuyện gì!

Anh ấy xuất hiện cứu cô hai lần liên tiếp, dù trái tim cô có băng giá đến đâu thì cũng đã bắt đầu tan chảy.

“Lâm Phong, thôi bỏ đi.”

Lâm Vân Dao lo lắng nói.

Lâm Phong quay đầu lại, kinh ngạc nhìn em gái mình.

Đây là lần đầu tiên em gái chủ động bắt chuyện với anh!

Mặc dù em ấy không gọi anh là anh hai, nhưng giọng điệu đã đỡ hơn rất nhiều, với lại câu nói vừa rồi rõ ràng là đang lo lắng cho anh.

Nghĩ vậy, anh thậm chí còn thấy hơi biết ơn đám người anh Kê!

Quả nhiên, cho dù có ăn hại đến đâu thì vẫn có giá trị lợi dụng thôi!

“Bỏ? Đánh hai thằng em tao thê thảm thế kia, mày bảo tao bỏ qua được á? Nếu không trả một trăm tám mươi vạn đây, chuyện hôm nay sẽ không xong đâu!”

Nghe thấy lời của Lâm Vân Dao, anh Kê cười khẩy.

“Quả thật không thể xong được! Dám ăn hiếp em gái tao, kết cục chỉ có một mà thôi.”

Lâm Phong bình tĩnh nói một câu.

Sau đó.

Không chút do dự!

Anh ngồi xổm một chân xuống, lấy đà bật nhảy lao về phía đám người anh Kê như một mũi tên.

Thật ra với thực lực của anh, chỉ cần giơ tay lên thôi cũng đủ giết đám người này một cách dễ dàng.

Nhưng như vậy sẽ hơi khác người một chút, Lâm Phong không muốn doạ em gái mình và bạn học của em ấy.

“Hừ! Đúng là không biết không sợ mà!”

Anh Kê khịt mũi một tiếng rồi vẫy tay.

Đám đàn em sau lưng gã đồng loạt rút dao, cười gằn xông lên.

Tổng cộng có tám người đàn ông, mà họ còn cầm dao!

Tám đấu một!

Để xem anh thắng bằng cách nào!

Nhưng ngay sau đó!

“Rầm!”

“Bốp!”

“Rắc!”

Nhưng tám người đàn ông cầm dao xông tới lại hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Phong!

Lâm Phong vẫn một mặt không cảm xúc, cứ một đấm xử gọn một anh bạn nhỏ.

Trong tích tắc, chỉ vẻn vẹn khoảng mười giây, tám người đàn ông hung hãn kia đã bị Lâm Phong hạ gục, cũng không biết đã gãy bao nhiêu chỗ xương trên người.

Miệng còn liên tục hộc ra máu, trên mặt be bét máu thịt, nhìn mà thấy rợn tóc gáy.

“Mạnh… Mạnh quá!”

Khi nhìn thấy cảnh này, Lý Tiểu Khả vô cùng chấn động!

Có chắc là không phải đang đóng phim không?

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Lâm Phong bằng đôi mắt sáng ngời.

Chỉ cảm thấy ông chú râu ria xồm xoàm, nét mặt u buồn này bỗng trở nên cực kỳ đẹp trai.

Đây có thật là anh trai của Tiểu Dao không vậy?

Lâm Vân Dao cũng hết sức kinh ngạc.

Từ chuyện xảy ra tối qua, cô ấy đã biết anh trai mình khá mạnh, nhưng không ngờ anh ấy đã mạnh đến mức này!

Lấy một đấu tám mà còn nhẹ nhàng thoải mái như thế!

Một người như vậy sẽ trở về giành phí phá bỏ di dời với cô ấy ư?

“Không… Không thể nào!”

Anh Kê đần cả người ra, cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Khó có thể chấp nhận được cảnh tượng trước mắt!

Điều này có hơi khoa trương quá rồi, với sức chiến đấu này, cho dù ở đường khẩu cũng chẳng được mấy người có thể đạt tới!

“Đến lượt mày!”

Lâm Phong bình tĩnh nhìn về phía anh Kê.

Anh Kê run lên, lùi về sau liên tiếp mấy bước rồi ngồi phịch xuống đất.

Đối mặt với một kẻ đáng sợ như vậy, gã hầu như không có chút ý định chống cự nào.

“Mày… Mày không được qua đây!”

“Chát!”

Lâm Phong tát anh Kê văng ra xa bốn năm mét, răng cũng bị rụng không biết bao nhiêu chiếc.

Nhưng anh Kê vẫn không dám hó hé gì, gã chỉ chật vật bò dậy, liên tục dập đầu, run rẩy nói:

“Đại ca… Em sai rồi! Em biết lỗi rồi, nếu biết trước anh lợi hại như vậy, dù có bị đánh chết em cũng không dám đi dỡ nhà anh đâu!”

Lâm Phong vẫn giữ vẻ không cảm xúc, đạp một chân lên mặt anh Kê.

Mà vào lúc này.

Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả hoảng sợ hét to lên:

“Lâm Phong, cẩn thận!”

“Chú ơi, cẩn thận!”



Lâm Phong ngẩng đầu nhìn qua thì thấy người lái xe ngồi trên xe cẩu xúc đất điều khiển cần cẩu đánh về phía mình.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt anh Kê có vẻ kích động thoáng qua, nếu không phải vì đang bị đạp lên mặt, gã đã phấn khích nhảy cẫng lên luôn rồi!

Mày lợi hại lắm cơ mà?

Để xem mày lợi hại hay xe cẩu lợi hại hơn nào!

Nhưng.

Một giây sau.

Lâm Phong bình tĩnh đưa một tay ra.

Bàn tay đầy vết chai kia lập tức đụng độ với xe cẩu xúc đất.

“Ầm!”

Một tiếng nổ mạnh trầm đục vang lên!

Rồi sau đó.

Cần cẩu xúc đất có thể nghiền nát bê tông kia cứ thế khựng lại ngay giữa không trung!

Bất kể động cơ xe cẩu có gầm rú thế nào, bốc khói ra sao, chiếc cần cẩu vẫn không hề nhúc nhích, bị Lâm Phong chặn lại bằng một tay.

Nhìn thấy cảnh này, người điều khiển xe cẩu và anh Kê đều nuốt một ngụm nước bọt.

Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả thì che miệng, đôi mắt sáng ngời trợn to lên…

Mẹ nó…

Đây có phải là thật không?

Đây là điều mà con người có thể làm được ư?

“Chơi có vui không?”

Lâm Phong đưa mắt nhìn về phía người trong buồng lái, bình tĩnh hỏi.

“Vui… Không… Không vui!”

“Hu hu, tôi không chơi nữa, chẳng vui chút nào cả, tôi muốn về nhà!”

Người lái xe đã từng gặp chuyện như vậy bao giờ đâu?

Gã sợ tới mức khóc oà lên, muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện chân mình đang run rẩy, hoàn toàn không thể đi nổi.

“Đừng khóc, để tao đưa mày về nhà.”

Lâm Phong nhặt một hòn đá nhỏ từ dưới đất lên, sau đó búng nhẹ về phía người lái xe.
Chương 9: Tiểu Dao, anh trai cậu giỏi quá

“Bùm!”

Kính cabin xe cẩu lập tức vỡ tan tành.

Người lái xe hoảng hồn sờ soạng người mình nhưng lại phát hiện mình không sao, thế là bèn thở phào một hơi.

“Phù, làm tôi sợ muốn chết!”

Sao gã biết được mạch máu của mình đã bị hòn đá của Lâm Phong làm vỡ đâu, tử vong chỉ là vấn đề thời gian thôi!

Hơn nữa vì nguyên nhân vỡ mạch máu, đến lúc máu không được cung cấp sẽ chết trong trạng thái vô cùng đau đớn!

Mà sở dĩ Lâm Phong làm vậy đương nhiên là vì hiện tại anh không muốn giết người trước mặt em gái mình!

“Ầm!”

Lâm Phong lại đạp anh Kê một phát khiến gã văng ra xa bốn năm mét, sau đó lạnh lùng nói:

“Dẫn người của mày cút nhanh lên cho tao!”

“Dạ, dạ, dạ!”

Anh Kê không ngờ Lâm Phong lại bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy nên rất mừng rỡ, vội vàng cố đứng dậy, lau vết máu trên khoé miệng.

Cả đám chen chúc nhau trên hai chiếc xe cẩu xúc đất, bỏ chạy nhanh như một làn khói.

Lâm Phong lạnh lùng nhìn cảnh này.

Mạch máu của đám người này đều đã bị đứt, trong thời gian ngắn tất cả bọn họ đều sẽ chết!

Ngoài ra anh còn để lại dấu trên người anh Kê.

Bất kể gã đi đến đâu, anh đều có thể tìm được!

Gia đình là một khối chỉnh thể mà.

Anh không chỉ muốn lấy mạng của đám người anh Kê, mà kẻ đứng sau sai khiến, thậm chí cả Tam Khẩu Đường gì kia, tất cả đều phải chết!

Nghĩ tới đây, Lâm Phong thở ra một hơi, dời mắt nhìn về phía em gái, cố nở một nụ cười trên môi, hỏi:

“Tiểu Dao, em không sao chứ?”

Lâm Vân Dao nhìn anh trai mình bằng ánh mắt phức tạp, nhất thời không trả lời.

Ngược lại, Lý Tiểu Khả đứng cạnh đó đi tới nhìn Lâm Phong với vẻ mặt sùng bái.

“Chú gì đó ơi, không ngờ chú lại mạnh đến vậy đấy, đúng là nhìn mặt không thể bắt hình dong mà!”

Nói xong, cô ấy còn đưa tay ra véo cánh tay Lâm Phong.

Vừa véo xong, mắt cô ấy sáng rực cả lên, cô ấy ngạc nhiên quay đầu lại nói:

“Tiểu Dao, chú ấy cứng thật đấy! Chú ấy cứng thật, quá mạnh! Quá lợi hại luôn!”

Lâm Phong nhìn Lý Tiểu Khả, khoé miệng khẽ giật.

Nếu người khác dám véo anh kiểu này thì anh đã tát cho một bạt tai rồi.

“Chú là anh trai của Tiểu Dao thật hả?”

Lý Tiểu Khả lại tò mò hỏi.

“Thật một trăm phần trăm, tôi là anh ruột của Tiểu Dao!”

Lâm Phong nói xong còn nhìn sang em gái mình, thấy em ấy không phủ nhận thì trong lòng rất vui.

Đây là lần đầu tiên trong mười năm qua mà anh cảm thấy vui vẻ.

“Hừ! Tôi biết ngay mà! Nếu chú không phải anh của Tiểu Dao thì sao có thể liều mạng với đám côn đồ này được chứ!”

“Thế mà Tiểu Dao còn nói dối tôi là chú tới đi đại tiện nhờ! Đúng là…”

Lý Tiểu Khả bất mãn lẩm bẩm một câu.

“Tiểu Khả, cậu đừng nói lung tung!”

Lâm Vân Dao vội lên tiếng.

Lý Tiểu Khả nghe vậy bèn dí dỏm thè lưỡi, không nói thêm gì nữa, chẳng qua đôi mắt to tròn trong veo như nước vẫn cứ nhìn qua nhìn lại giữa Lâm Phong và Lâm Vân Dao, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhân lúc hai người nói chuyện, Lâm Phong xách đống đồ mua hồi chiều lên, nói:

“Tiểu Dao, chiều nay anh ra ngoài mua cho em rất nhiều thứ, em xem có thích không này.”

Lâm Vân Dao chần chừ một lúc rồi cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận lấy.

“Để tớ xem mua những gì nào!”

Lý Tiểu Khả vội vàng mở túi ra, không ngừng lục lọi.

“Wow! Nhiều đồ lót quá! Tất cả đều là Victoria’s Secret, là đồ hiệu đấy! Nhiều đồ lót thế này chắc cũng tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Tiểu Dao, anh cậu tốt với cậu quá!”

“Còn rất nhiều đồ ăn vặt nữa… Chân gà, khoai tây chiên, que cay, hạt dẻ, khô heo miếng, rong biển, bánh su kem với bánh ngọt… Wow wow wow… Toàn là đồ tớ thích nhất không đấy! Không được, Tiểu Dao, tớ phải cho cậu một điểm! Cậu biết tớ hoàn toàn không có sức chống cự gì với đồ ăn ngon mà!”

Lý Tiểu Khả vừa lục lọi vừa la to la nhỏ.

Lâm Vân Dao nhìn cảnh này mà không biết phải làm sao, trong lòng chợt cảm thấy hơi tự hào.

Trước đây chỉ có cô hâm mộ Lý Tiểu Khả có nhiều đồ ăn vặt và quần áo đẹp thôi, cuối cùng bây giờ cũng đến lượt Lý Tiểu Khả hâm mộ cô rồi.

“Tiểu Khả, nếu cậu thích thì cứ ăn đi.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Vân Dao xuất hiện một nụ cười hiếm thấy, hai chiếc răng nanh cũng lộ ra.

Nhìn thấy em gái cười, Lâm Phong cũng đứng bên cạnh cười ngô nghê.

“Tiểu Dao, anh cậu tốt với cậu quá! Tớ hâm mộ cậu chết mất… Nếu tớ cũng có anh trai thì tốt rồi.”

Lý Tiểu Khả nói với vẻ mặt hâm mộ.

Lâm Vân Dao nhìn lướt qua Lâm Phong nhưng lại chẳng nói gì.

Tục ngữ có câu, trái tim con người bằng xương bằng thịt!

Cô phát hiện anh trai mình vẫn đối xử rất rất tốt với mình giống như trong trí nhớ, không hề xấu xa như trong tưởng tượng của cô.

Có lẽ năm đó thật sự xảy ra sự cố gì đó.

Nên…

Cô quyết định lát nữa sẽ nói chuyện rõ ràng với anh trai.

“À đúng rồi… Tiểu Dao, anh còn mua cho em một cái điện thoại nữa.”

Nói rồi, Lâm Phong vội vàng lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Lâm Vân Dao.

“Wow! Là Huawei P70 kìa. Đây là loại mới nhất đấy! Gần một vạn cơ! Không ngờ anh cậu lại là một đại gia ngầm đó nha!”

Lý Tiểu Khả lại kinh ngạc thốt lên, hâm mộ không biết phải nói gì nữa.

Điện thoại cô ấy dùng chỉ mới ba ngàn thôi, chiếc điện thoại này có thể mua được ba cái điện thoại của cô ấy luôn đấy!

“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Lâm Vân Dao nhìn chiếc điện thoại, nhíu mày hỏi.

Dù sao cách ăn mặc của anh trai cô cũng không giống người có tiền, vậy anh ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua những thứ này?

Nếu là trộm cướp, cô sẽ không bao giờ nhận.

Lâm Phong suy nghĩ rồi đáp: “Chiều nay anh vào thành phố thì gặp được một người tốt bụng, ông ta thấy anh đáng thương nên đã cho anh mười vạn.”

Anh vừa dứt lời.

Lý Tiểu Khả và Lâm Vân Dao đều ngẩn người.

Một người tốt bụng cho mười vạn?

Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Lâm Phong, hai cô gái lại tin tưởng.

“Người tốt bụng này ở đâu thế? Tôi cũng đi gặp tình cờ thử xem.”

Lý Tiểu Khả kích động nói.

“Quên đi thì hơn! Cô mà đi người ta sẽ không cho cô đâu.”

“Tại sao chứ? Chẳng lẽ vì tôi trông giống con nhà giàu không thiếu tiền ư?”

“Không… Bởi vì cô không biết vẽ bùa.”

“???”

Có một người dí dỏm như Lý Tiểu Khả ở đây, bầu không khí lập tức trở nên hoà thuận hơn.

Đặc biệt là hai anh em Lâm Phong và Lâm Vân Dao, mối quan hệ giữa họ rõ ràng đã dịu hơn rất nhiều sau những gì xảy ra vừa rồi.

Mặc dù em gái vẫn chưa gọi anh là anh hai, nhưng Lâm Phong tin rằng ngày này sẽ không còn xa nữa.

Đúng lúc này, không biết cảm ứng được điều gì mà Lâm Phong lại đưa mắt nhìn về hướng đông, trong đôi mắt sâu thẳm có sát ý không muốn người khác biết vút qua.

“Chú ơi, có chuyện gì vậy?”

Lý Tiểu Khả nhận thấy điều bất thường, tò mò hỏi.

“Không có gì, tôi nhớ ra mình có việc phải làm! Hai đứa nấu bữa tối trước đi, lát nữa tôi sẽ về, tối nay chúng ta tụ tập một bữa.”

Lâm Phong cười bảo.

“Vậy chú phải về sớm đấy nhé, chắc chú không biết tài nấu nướng của tôi đâu, tốc độ xào rau của tôi nhanh lắm.”

Lý Tiểu Khả ra vẻ kiêu ngạo.

Lâm Vân Dao không nói gì, nhưng đôi mắt to tròn long lanh của cô ấy lại lẳng lặng nhìn Lâm Phong, rõ ràng cũng đang mong anh có thể về sớm.

“Yên tâm, cùng lắm nửa tiếng nữa anh sẽ về thôi.”

Lâm Phong mỉm cười.

Nhìn em gái và Lý Tiểu Khả đi vào nhà, nụ cười trên môi anh mới từ từ trở nên lạnh lẽo, như thể nụ cười của anh chỉ rạng rỡ khi nhìn thấy em gái.

“Cá mắc câu rồi ư?”

Dứt lời, Lâm Phong nhìn một góc vắng vẻ, phóng thẳng lên trời rồi bay nhanh về hướng đông.
Chương 10: Chém tận giết tuyệt

Cùng lúc đó.

Ở vùng ngoại ô phía đông thành phố Kim Lăng có một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.

Cả ba mặt biệt thự đều giáp với núi xanh, mặt tiền gần sát nước biếc, thu gió tụ khí, địa thế cực tốt, rõ ràng là một nơi phong thuỷ quý báu.

Lúc này.

Trên ghế sofa trong đại sảnh biệt thự.

Có một người đàn ông trung niên đang chơi “xếp hình”.

“Không ổn rồi, anh Hổ không ổn rồi!”

Đúng lúc này anh Kê hốt hoảng chạy vào, nói năng gấp gáp, bộ dạng trông vô cùng nhếch nhác.

Nhưng anh Hổ lại như không nghe thấy, “xếp hình” xong rồi mới chậm rãi bò từ trên cơ thể trắng nõn nà kia xuống, còn không quên bóp thêm một cái.

Động tác này lại khiến người phụ nữ trần truồng kia rên một tiếng.

“Đại Kê, có chuyện gì vậy? Sao lại hốt hoảng thế kia?”

Anh Hổ nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc Hoa Tử, thản nhiên hỏi.

Anh Kê nhìn thoáng qua cơ thể trắng nõn trên ghế sofa, không nhịn được mà nuốt nước bọt, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.

Gã đã gặp người phụ nữ này rồi, cô ta là một minh tinh tuyến mười tám!

Anh Hổ đúng là anh Hổ, chơi toàn hàng cao cấp thôi!

Nhưng gã cũng biết chính sự quan trọng, nên bèn nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra vừa rồi.

“Một người hạ gục cả đám các cậu? Còn dùng tay không cản xe cẩu?”

“Đúng rồi ạ! Lúc đó em choáng luôn.”

“Mẹ nó, cậu tưởng tôi bị ngu à? Cậu biết xe cẩu có tác dụng gì không hả? Đừng nói là cơ thể máu thịt, ngay cả bê tông mà nó còn có thể nghiền nát, ai có thể cản được xe cẩu cơ chứ?”

Anh Hổ lạnh lùng nói.

Gã mà tin vào những lời ngu xuẩn này mới là lạ!

“Anh Hổ, những gì em nói đều là thật đó ạ! Là thật!”

Anh Kê sốt ruột giải thích nhưng anh Hổ không chịu tin, điều này khiến gã rất sợ hãi.

Nếu anh Hổ cho rằng gã đang nói dối thì chắc chắn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Đúng lúc này.

“Rầm!”

Cửa biệt thự bị đạp tung ra từ bên ngoài.

Ngay sau đó Lâm Phong bình tĩnh bước vào.

“Là cậu ta kìa anh Hổ, chính là cậu ta! Anh thấy chưa, bọn em đâu có lừa anh?”

Khi thấy Lâm Phong đi theo tới đây, anh Kê lập tức mừng rỡ.

Sự xuất hiện của Lâm Phong không chỉ chứng minh cho những gì hai người họ vừa nói, mà có anh Hổ ở đây, gã còn có thể báo thù!

“Hửm? Không ngờ lại có kẻ dám tới thật này!”

Anh Hổ ngồi trên ghế sofa, kẹp điếu thuốc Hoa Tử trong tay, hờ hững nhìn Lâm Phong đi vào.

Gã vẫy tay.

Năm sáu mươi vệ sĩ áo đen xông ra từ bốn phía rồi bao vây Lâm Phong chặt chẽ.

“Đi, lái xe cẩu tới đây, tao muốn xem cảnh thằng này cản cần cẩu bằng một tay.”

Không đợi Lâm Phong trả lời, anh Hổ đã khẽ vẫy tay.

“Vâng, anh Hổ!”

Một vệ sĩ áo đen khinh thường liếc nhìn Lâm Phong, chuẩn bị đi ra ngoài lái xe cẩu.

Kết quả gã vừa bước đi đã bị Lâm Phong đập nát đầu bằng một tay.

Cảnh tượng máu me này lập tức khiến cho tất cả mọi người ở đây im bặt.

Con ngươi của mọi người co lại, không ngờ Lâm Phong lại kiêu ngạo như thế, đã bị bao vây mà còn dám ra tay giết người!

“Quả nhiên cũng có chút thực lực! Nhóc con, cậu làm nghề gì thế?”

Anh Hổ đứng dậy, lạnh lùng hỏi.

Gã không tin loại người có thể giết người không chớp mắt này sẽ chỉ thuộc hộ gia đình phá bỏ di dời.

Hơn nữa cậu ta còn có thể một tay đập bể đầu người khác, chắc chắn đã từng tập võ!

“Ông là người của Tam Khẩu Đường?”

Lâm Phong hỏi.

“Đúng vậy, tôi chính là Tam đường chủ của Tam Khẩu Đường, Trịnh Thiên Hổ!”

Anh Hổ lạnh lùng đáp.

“Trụ sở chính của Tam Khẩu Đường các ông ở đâu?”

Lâm Phong tiếp tục hỏi.

Lần này anh Hổ không trả lời, chỉ nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt sâu xa.

Rốt cuộc cậu thanh niên này có ý gì?

Cậu ta đi một mình tới đây, lẽ nào cậu ta thật sự cho rằng mình có thể thắng được năm sáu mươi người này?

“Cậu có thù oán với Tam Khẩu Đường chúng tôi à?”

“Tôi đang hỏi ông đấy, trụ sở chính của Tam Khẩu Đường các ông ở đâu?”

Lâm Phong bình tĩnh hỏi lại lần nữa.

“Con mẹ nó, ra oai cái đếch gì chứ! Bắt thằng oắt này lại cho tao, tao phải cho nó biết hậu quả của việc ra oai trước mặt tao!”

Trịnh Thiên Hổ cười khẩy.

Nghe vậy, mấy chục tên vệ sĩ lập tức thu hẹp vòng vây, nét mặt hung ác, cười độc ác nhìn Lâm Phong như đang nhìn một thằng hề.

Lâm Phong vẫn thản nhiên dùng kiếm quyết, một thanh kiếm dài ba tấc bỗng dưng xuất hiện trong tay anh.

Không có em gái và Lý Tiểu Khả ở đây, đương nhiên anh sẽ không kiêng dè gì cả!

“Ảo thuật?”

Anh Hổ đơ người ra.

Nhưng ngay sau đó mắt của gã trợn to lên.

Lâm Phong chỉ nhẹ nhàng quơ trường kiếm trong tay, kiếm khí vô hình lan ra xung quanh, mấy chục tên vệ sĩ đang lao tới đều bị chém thành hai nửa.

Chân tay đứt lìa, lục phủ ngũ tạng chảy máu lênh láng…

Căn biệt thự xa hoa lộng lẫy giờ đây đã biến thành địa ngục tu la.

“Á!”

“Á a a!”

Nhìn thấy cảnh này, anh Hổ, ả đê tiện và anh Kê đều ngã phịch xuống đất, miệng la hét đầy hoảng sợ.

Một nhát kiếm giết hơn năm mươi người!

Điều này… Điều này sao có thể xảy ra được chứ!

“Cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”

Anh Hổ thấp thỏm nhìn Lâm Phong như thể đang nhìn một con quỷ!

“Tôi hỏi ông lại lần nữa, trụ sở chính của Tam Khẩu Đường ở đâu?”

Lâm Phong hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.

“Tôi… Tôi không biết!”

Anh Hổ run rẩy đáp một câu, sau đó quỳ phịch xuống đất, không ngừng xin tha.

Thật sự là từ trước tới giờ gã chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào đáng sợ như thế này!

Thậm chí gã còn nghi ngờ thanh niên trước mặt này không phải con người mà là một thần tiên!

Bởi vì chỉ có thần tiên mới có thể giết nhiều người bằng một chiêu kiểu này!

Lâm Phong không thèm đếm xỉa tới lời cầu xin của anh Hổ, bước tới trước một bước rồi đặt tay lên trán gã!

Thuật soát hồn!

Nhưng việc cưỡng chế lục soát trí nhớ của một người sẽ để lại di chứng rất lớn, người bị lục soát sau này một trăm phần trăm sẽ trở thành kẻ ngốc!

Trong tích tắc, hai mắt anh Hổ chuyển sang màu trắng, gã sùi bọt mép rồi ngất xỉu.

Sau đó Lâm Phong tiếp tục hờ hững lục soát thức hải của anh Kê và ả đê tiện trần truồng.

Kết quả thật bất ngờ, cả ba người họ đều không biết trụ sở chính của Tam Khẩu Đường nằm ở đâu.

Tổ chức này rất thần bí, mệnh lệnh được truyền xuống theo từng cấp bậc, người cấp dưới chỉ làm việc theo chỉ thị, hoàn toàn không biết gì cả.

“Tư Đồ Hạo!”

Lâm Phong lẩm bẩm.

Tư Đồ Hạo chính là cấp trên của Trịnh Thiên Hổ, có lẽ tìm được Tư Đồ Hạo sẽ có thể giải quyết Tam Khẩu Đường triệt để.

Có điều đối với Lâm Phong đây chỉ là chuyện nhỏ, đến lúc đó chỉ cần dành thời gian tiện tay tiêu diệt là được.

Việc cấp bách trước mắt đó là về nhà ăn cơm với em gái.

Không có việc gì quan trọng hơn việc này!

Sau khi đi ra khỏi biệt thự, Lâm Phong nhẹ nhàng vung tay phải lên về phía biệt thự, một luồng sức mạnh đáng sợ trào ra từ trong lòng bàn tay của anh.

“Ầm!”

Cả căn biệt thự lập tức sụp đổ, biến thành một đống đổ nát.

Toàn bộ thi thể xương máu đều bị chôn vùi sâu dưới lòng đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang