Hà Nội, năm 2011.
Nhi chạy vội ra khỏi cổng trường trước khi bác bảo vệ đóng cổng. Nó đứng trên vỉa hè, chỉnh lại ba lô rồi cuộn chặt tờ giấy trên tay. Vốn định chỉ ở lại làm nốt sơ đồ tổng hợp cho lớp mà cuối cùng lại thành về muộn thế này. Mà đúng hôm nó không đi xe, rồi còn quên dặn nhỏ bạn đợi nữa chứ. Quanh đây còn không có chuyến xe buýt nào đi qua nhà nó. Nhi thở dài, ngồi bệt xuống vỉa hè, thò tay vào túi lấy điện thoại.
/ Bạn có một tin nhắn mới từ Nguyễn Đức Nguyên /
Thông báo tin nhắn của cậu bạn nhà đối diện hiện lên màn hình. Nó ấn vào xemntin nhắn.
"Này, cậu tối có dùng máy tính không? Cho tôi mượn đi! "
"Không dùng đâu, cậu ấy sang mà lấy! "
"Giờ tôi sang lấy luôn nhé! "
"Ủa cậu ở nhà à? "
Nó như bắt sợi dây cứu mạng khi sắp rơi xuống vực sâu. Cuối cùng cũng có một người có thể đến đón nó.
"Nay thứ sáu mà, tôi về từ đâu rồi, sao ế?"
"Cậu lên trường đón tôi không được? Tôi ra sớm quá bọn bạn về hết rồi "
"Ừ, chờ tôi "
Nhi hí hửng, chính ra có cậu bạn hàng xóm như thế này cũng hay. Tuy hơi phức tạp, nhưng cũng có lúc nhờ. Còn lại nhỏ, hai trận đấu hay đánh nhau, rõ ràng hơn nó ba tuổi, nhưng nó lại không bao giờ chịu gọi là anh. Cứ xưng hô như bằng vai phải lứa, nếu không phải hai người đánh nhau thì cũng phải nghịch nhau. Khi Nguyên lên đại học, rồi nó nghe nói cậu có người yêu thì cậu cũng không thường xuyên tìm cậu để nghịch linh tinh nữa. Nhưng từ khi Nguyên học hai năm thì hầu như ngày nào cũng nhắn tin làm phiền nó. Hết nhờ làm cái nọ, sau đó cũng mượn cái kia. Cuối tuần về nhà, thỉnh thoảng lại kéo nó đi chơi, đưa nó đi ăn. Cũng hay, lâu lâu vui tính thì nó còn có thể sai vặt, nhờ cậu mua đồ hộ. Lại được cho ăn ké. Nó vẫn nhớ có lần mẹ nó bảo, nó với Nguyên đều lớn rồi, không nên lúc nào cũng dính lấy nhau. Hàng xóm nhìn thấy lại chỉ trỏ, bàn tán, không hay. Nhưng nó nó mặc kệ, nó và Nguyên vốn đã như thế từ nhỏ, cũng chẳng có gì quá đáng để cho người ngoài bàn tán.
- Ê nhóc, ngồi như ăn mày thế kia à?
Nó giật mình nhìn lên Nguyên đã dừng xe ở bên cạnh. Quả nhiên là cậu sắp xếp, đoạn đường từ nhà ra trường khác mất 10 phút thì cậu mất gần 30 phút mới đến nơi. Mà thôi, dù gì thì cũng có người đón về là tốt rồi.
Thấy nó không trả lời, Nguyên lại tiếp tục hỏi:
- Cậu làm gì mà ra muộn thế? Lén lút hẹn hò với thằng nào trong đấy à?
- Điên à? Tôi mà phải lén lút chắc?
- Biết đâu được...
- Chỉ có những kẻ hèn hạ như cậu thì mới làm những việc lén lút thôi, đừng quy chụp lên người khác.
- Con nhóc mất dạy! - Nguyên vỗ mạnh vào đầu nó, đau điếng - Anh đây là người đứng đắn, hèn hạ là thế nào?
- À vâng, anh thì ghê, anh lùi quá, em không địch lại được. - Nhi đứng lên, phủi bụi ở quần áo và môi trường với Nguyên.
- Thế rốt cục có về không?
- Có, hỏi khôn vừa. - Nó giật lấy cái mũ bảo hiểm Nguyên đưa rồi leo lên xe.
- Ừ, tôi khôn lắm, tý nữa có đo đường là không biết đâu nhé.
Nguyên vừa quay xe liền vít ga phóng đi Nhi ngồi không vững chút nữa là ngã ra sau, cũng may là nó nhanh tay túm áo cậu, nếu không chắc sẽ được đi gặp ông tổ tiên rồi. Đúng là phúc ba đời mới vớ được hàng xóm quý hóa như thế. Đi được một đoạn, gần đến quán bán bánh mì trên đường, Nguyên liền đi chậm lại, nói lớn để con bé lãng tai ngồi phía sau khi nghe thấy:
- Ê nhóc, có ăn bánh mì không?
- Tôi mới mua sách nên hết tiền rồi, bữa sau thì ăn!
- Thế có ăn không?
- Đã bảo là hết tiền rồi mà, ngáo à?
- Có ăn không để tôi mua!
- À có!
Nguyên dừng xe ở vệ đường rồi quay lại nó lẩm bẩm gì đó nó không nghe tiếng. Nhưng nó cũng không làm gì cả, vì bánh mì nên nó phải kìm nén lại mong muốn đánh lật mặt tên ngồi trước. Nguyên chạy vào quán bánh mì đông nghịt người, chen lấn một hồi rồi đi ra với hai cái bánh mì thịt. Loại mà Nhi thích nhất.
- Cầu xin anh đi rồi anh cho bánh!
- Anh Nguyên đẹp trai, tốt bụng, hãy thương lấy em nhỏ này và trao cho em cái bánh trên tay anh đi ạ!
- Hạ mình dễ thế à?
- Tất nhiên, có bánh là được!
- Miếng ăn là miếng nhục!
Nguyên đưa nó một cái bánh mì rồi ngồi xuống bồn cây bên đường nhìn nó ăn. Thỉnh thoảng cậu lại lắc đầu thở dài. Nó không thèm để ý, vẫn vui vẻ ăn bánh.
- Này,... -? - Nó không trả lời, chỉ nhìn cậu một cái.
- Lần đầu tiên tôi thấy một đứa học lớp 11 mà vẫn còn để miếng ăn làm nhục như cậu đấy!
- Lần đầu tiên tôi cũng thấy một đứa học đại học năm hai rồi mà vẫn còn lôi đứa học lớp 11 nhỏ bé yếu đuối ra bắt nạt như cậu đấy!
- Cậu nhỏ bé chỗ nào?
- Tôi ngồi sau xe chân không chạm đất...
- Đấy là do cậu lùn đấy, đồ con lợn!
- Xí...
Nó bĩu môi, ăn nốt miếng bánh cuối cùng rồi đứng lên chờ Nguyên lên xe, rồi ngồi lên phía sau. Sau đó, nó nhân lúc cậu không để ý lén lau tay vào áo cậu. Nguyên quay lại trừng mắt với nó. Còn nó vẫn cười nhởn nhơ, bánh mì ăn hết rồi sẽ không đòi lại được nữa. Mặc cho Nguyên trừng mắt, nó túm chặt vạt áo cậu, chuẩn bị sẵn sàng cháy phố với Nguyên.
Thành phố Hà Nội vào mùa thu, trời tiết se lạnh, không có cảm giác oi bức của mùa hè, cũng không thấy sự hanh khô của mùa đông. Có lẽ mùa thu là mùa dễ chịu nhất. Những con đường dài thơm ngát mùi hoa sữa. Người ta vẫn thường nói, những người thích hoa sữa là những người cô đơn, bởi trong lòng họ khó chịu hơn cả mùi hoa sữa. Cũng có người cho rằng, hoa sữa gắn liền với sự cô đơn. Còn với những kẻ như Nhi, nó thích hoa sữa vì hoa sữa gắn liền với kỉ niệm mà nó không bao giờ quên. Mùa thu năm đó, bố nó bỏ đi, nó muốn khóc nó, nhưng nước mắt không thể rơi. Vì nó biết, nó cần phải mạnh mẽ, mẹ cần nó, mẹ cũng đau, mẹ đau hơn nó. Nó là chỗ dựa duy nhất cho mẹ. Mùa thu năm đó, lần đầu tiên nó thấy mùi hoa sữa thật thơm. Nhiều người không thích hoa sữa, nên thường tránh, hoa sữa cô đơn, cô đơn giống nó. Cũng là mùa thu năm đó, dưới con đường trải dài với hàng cây hoa sữa, có người từng nói với nó: "Cậu không cần phải giả vờ mạnh mẽ, ít nhất là trước mặt tôi. Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu!"
Đó cũng là lần đầu tiên nó cảm nhận được sự quan tâm của người đó dành cho nó, mặc dù khi ấy hai người vẫn là những đứa nhóc chưa lớn. Đó cũng là lần đầu tiên nó khóc chỉ vì một lời nói quan tâm của người khác. Nó khóc dưới con đường tràn ngập hoa sữa. Nó khóc vì nó biết, ngoài mẹ, vẫn có người quan tâm đến tâm trạng của nó. Người đó cũng đã nói với nó: "khóc rồi thì hãy cười lên và sống thật bình yên".
Nhưng trái tim người liệu có còn nó? Người đó bây giờ đã lớn, đã trưởng thành, đã yêu, nhưng cô gái mà người yêu không phải nó. Nó mãi mãi chỉ là bạn, là em gái, là tri kỷ. Một khi đã nắm giữ vị trí đó thì làm sao có thể thành người yêu. Đã không là người yêu thì sẽ chẳng khiến người phải bận tâm, lo lắng. Trong tim người vốn không có nó. Ngay từ đầu, vốn chỉ có nó thích người, thích người nhiều năm như thế nhưng chẳng dám nói ra. Nó chỉ có thể ở bên người, làm bạn, làm em, làm tri kỷ, cùng người lớn lên, đối với nó như thế cũng đủ.
Nó đạp xe trên con đường ngập tràn mùi hoa sữa, ba lô trên vai trĩu nặng, con đường vắng vẻ, chỉ có ánh đèn đường le lói chiếu sáng con đường đêm. Nó luôn đi một mình trên con đường này sau khi kết thúc những buổi học thêm. Nó không đi cùng ai, kể cả người mà nó thích. Vì người đó không thích hoa sữa, và cũng ghét mùi hoa sữa. Đi với người, nó luôn chọn những con đường không có hoa sữa.
Điện thoại trong túi rung lên, một hồi chuông, rồi lại hai hồi. Nó tấp xe vào lề đường, rồi nghe máy.
"Đang ở đâu?" Người vẫn luôn mở đầu bằng một câu ngắn gọn, cục súc.
- Tôi đang ở trên đường về nhà.
"Đường nào?"
- Chỗ có nhiều hoa sữa ấy, đoạn từ trung tâm học thêm về nhà.
"Tút... tút..."
Người tắt máy mà không thèm trả lời, nó cũng đã quen rồi rồi, mặc kệ, nó nhét laij điện thoại vào túi rồi tiếp tục đạp xe. Hít đầy phổi mùi hương mà nó thích.
Đèn của chiếc xe máy bên kia đường chiếu vào mắt nó. Giọng nói quen. Con người quá quen thuộc trong tiềm thức và từng giấc mơ của nó.
- Cậu bị điên à? Con gái con đứa, đêm hôm đi đường vắng không gặp sợ biến thái à?
- Gặp rồi đây thây!
- Đâu? Chỗ nào? Ê, cậu có bị làm sao không? Nó đâu rồi?
- Đây này! - Nó chỉ vào Nguyên mặt vẫn đang nhăn nhó.
- Đồ điên, lần sau về đêm thì đi đoạn đường nào đông người giùm.
- Tôi không thích!
- Không thích cũng phải đi! Nhỡ may bị bắt cóc hay gặp biến thái thì sao?
- Cũng chẳng liên quan đến cậu!
- Liên quan chứ!
- Liên quan chỗ nào?
- Ừ thì...
Nguyên ngập ngừng, lời định nói ra đến đầu môi lại nuốt vào trong. Cuối cùng cũng chẳng đủ can đảm nói ra. Nhi nhấn bàn đạp, đạp xe lên phía trước, cậu cũng vội vàng phóng xe theo sau. Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ bé lúc nào cũng xù gai nhọn với mọi thứ như một chú nhím nhỏ sợ tổn thương, cậu không nỡ để nó đi một mình trên đoạn đường vắng nguy hiểm này. Cậu không nỡ để nó cô đơn một mình.
"em như một chú nhím nhỏ, gai góc và xù xì, em giấu kín những tổn thương và nỗi buồn trong lòng mình. Thỉnh thoảng hãy gieo rắc vào gió một chút cho chúng bay bớt đi, để em có thể cười, nụ cười nhạt thôi nhưng cũng đủ để khiến tôi thấy nhẹ lòng hơn là thấy em gai góc.".