Từ lúc nó bắt đầu nhớ cho tới nay, bóng dáng bé nhỏ màu trắng kia vẫn luôn đi theo bên nó, như hình với bóng của nó vậy, chưa từng lúc nào rời đi…
Sói ta bản tính kiêu ngạo nên không thích con vật nào tới gần nó cả, duy chỉ có mình cô Thỏ này là ngoại lệ mà thôi…
Thời gian mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm trôi qua, trong khu rừng mọi vật đều thay đổi, ngay cả ông mặt trời mỗi sáng ló dạng cũng mỗi ngày mỗi kiểu, duy nhất một điều không thay đổi đó là, bên cạnh Sói, luôn luôn có bóng dáng một cô Thỏ quen thuộc.
Sói yêu Thỏ, Thỏ lại không biết.
Sói có thể không tiếc thân mình bảo vệ tính mạng Thỏ, nhưng Thỏ cũng không biết.
Rồi một ngày, Sói hỏi Thỏ, mi thích nhất là hoa gì vậy?
Thỏ nhìn Sói, rồi mỉm cười nói năm chữ, hoa phong tín tử trắng.
Vì thế, buổi sớm mùa xuân, bao quanh bên người Thỏ, luôn là những hạt sương mai bám trên hoa phong tín tử trắng…
Nhưng rồi sáng sớm một ngày kia, Sói ra ngoài hái hoa đã rất lâu nhưng vẫn chưa trở về…
Thỏ rất hoảng sợ, chạy đi tìm kiếm Sói đã mất tích ở khắp nơi trong khu rừng.
Cuối cùng, giữa bụi cỏ, Thỏ phát hiện ra Sói cả mình đầy vết thương......Máu rất nhiều chỗ, rơi xuống đồng cỏ mùa xuân xanh mát, trông cực kỳ chói mắt......
Thỏ đã khóc, tiếng khóc thê lương vang vọng cả khu rừng, nước mắt rơi xuống hai má. Nhưng không còn Sói vì nó mà lau đi nước mắt như mọi khi nữa......
Thỏ mỗi ngày luôn canh giữ bên Sói đang hôn mê bất tỉnh không rời bỏ đi.
Thời gian từng ngày trôi qua, Thỏ mỗi ngày vẫn trông chừng Sói. Mọi vật trong khu rừng đều thay đổi, ngay cả ông mặt trời ló dạng cũng mỗi ngày mỗi kiểu, duy chỉ có một điều không đổi thay, đó là bên cạnh Sói, lúc nào cũng là bóng dáng Thỏ quen thuộc......
Điều kỳ diệu cũng đến, bỗng nhiên có một ngày, Sói tỉnh lại, Thỏ nhìn Sói vừa kinh ngạc vừa vui mừng lo sợ, nhưng mà Sói ta nhìn Thỏ một hồi lâu rồi lại hỏi: “Mi là ai?......
Sói đã mất trí nhớ...... Không hề nhận ra Thỏ nữa.