Thịnh Ý bị nóng mà tỉnh, mơ mơ màng màng vén chăn mỏng trên người lên vẫn cảm thấy khô nóng, cau mày mở mắt nhìn, mới phát hiện bên hông có một cánh tay mạnh mẽ, cả người mình còn bị bá đạo đặt ở trước nam nhân, lồng ngực đùi đều dán chặt vào nhau, không nóng mới là lạ.
Cậu đi kéo cánh tay của nam nhân, kéo kéo hai cái liền không kéo nữa, tình tính trở nên khó chịu, trực tiếp đem một móng vuốt gãi lên, khắc trên làn da màu lúa mạch khỏe mạnh kia bắt ra hai vết đỏ.
Lục Kiêu bị cậu đánh thức, nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, hơi buông cánh tay ra, giọng nói mang theo khàn khàn chưa tỉnh: "Làm sao vậy? "
Thanh âm của hắn vốn đã trầm thấp, dưới trạng thái này nghe càng có loại gợi cảm nói không nên lời. Thịnh Ý trên mặt nóng lên, trên người càng khô, đẩy hắn ra xoay người đi: "Tôi đói bụng, anh đi nấu cơm. "
Sau lưng truyền đến tiếng mặc quần áo, Lục Kiêu ngồi dậy: "Ừ, muốn ăn cái gì? "
Thịnh Ý nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, mưa to bằng hạt đậu thỉnh thoảng đánh vào cửa sổ, phỏng chừng rất lớn. Cậu đột nhiên thay đổi ý định của mình: "Tôi muốn ăn bánh bò cung đình trên phố Hồng Cảnh, anh đi mua." "
Phố Hồng Cảnh cách đây không gần, lái xe qua lại mất hơn hai mươi phút, chứ đừng nói mưa to như vậy, đường khẳng định không dễ đi. Yêu cầu này có chút vô lý, Lục Kiêu lại không nói gì, chỉ để cậu ngủ thêm một lát nữa, sửa sang lại quần áo mở cửa đi ra ngoài.
Thịnh Ý lại không ngủ được nữa, lăn qua lăn lại trên giường một hồi lâu, sau đó nghe thấy tiếng mở cửa.
Lục Kiêu mua bánh bò nóng hổi, còn có cháo thịt nạc trứng muối thơm ngon, lại hướng phòng vệ sinh giúp Thịnh Ý vắt kem đánh răng xong, vào phòng ngủ bật đèn: "Đứng lên đi, thừa dịp nóng rất ngon. "
Thịnh Ý lại bất động, đột nhiên kéo chăn mỏng bịt đầu: "Tôi không muốn ăn, anh ném đi. "
Lực tác động này, là người khác đều muốn kéo cậu lên đánh một trận. Trên mặt Lục Kiêu lại không có sắc mặt giận dữ, đi tới ngồi ở mép giường, trên người còn mang theo hơi nước hơi lạnh dính vào trong mưa: "Vậy thì ngủ thêm một lát nữa, đói bụng lại ăn. "
"Tôi không đói." Trong chăn truyền đến thanh âm cứng rắn. "Không ăn. "
Lục Kiêu nhìn hắn trong chốc lát: "Lát nữa liền đói bụng đi. "
Thịnh Ý còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên tầm mắt sáng ngời —— Lục Kiêu xốc chăn của cậu lên.
...... Và cả đồ ngủ.
Thịnh Ý nằm sấp trên gối đầu, đùi run rẩy, ngực vừa tức vừa xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn một mảnh phiếm hồng, khóe mắt mơ hồ có trong suốt, là nước mắt bị đụng ra: " Lục Kiêu ngươi khốn kiếp khốn kiếp! "
Mắng tuy tàn nhẫn, nhưng thân thể lại mềm nhũn đối ngược, Lục Kiêu cảm giác được, cúi người hôn vành tai cậu, ở bên tai màu sắc diễm lệ của cậu thấp giọng nói: "Ý Ý thật ngoan. "
Thịnh Ý cuối cùng vẫn không cảm thấy đói, bởi vì quá mệt mỏi, khóe mắt còn treo nước mắt liền trực tiếp ngủ thiếp đi.
Trong mộng cũng là mưa to, cậu cầm ô đứng ở cửa lớp dạy kèm mùa hè, duỗi dài cổ nhìn xung quanh.
Điện thoại di động trong túi quần reo.
"Tiểu thiếu gia, phía trước có tai nạn giao thông, đường tắc, tôi phỏng chừng nửa giờ mới tới." Giọng nói của Trình thúc từ trong ống nghe truyền ra, mang theo sốt ruột cùng áy náy, "Cậu ở trong phòng học chờ tôi một lát đi."
Thịnh Ý: "Chú trực tiếp trở về đi chú Trình, con đi bắt taxi. "
Bụng cậu đã sớm đói, không có kiên nhẫn chờ thêm nửa tiếng nữa, trước cửa lớp phụ đạo tất cả đều là phụ huynh đến đón học sinh, càng làm cho đường không rộng rãi bị tắc nghẽn. Thịnh Ý cầm ô đi ra ngoài, chuẩn bị đến chỗ trống trải rồi gọi xe.
Đi ngang qua một con hẻm nhỏ không xa lạ gần đó, Thịnh Ý nghiêng đầu, đột nhiên dừng bước. Cho dù tiếng mưa rất lớn, cũng không che giấu được tiếng mắng chửi truyền ra bên trong. Hắn do dự một chút, vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, lặng lẽ nhìn vào trong ——
Có người đang đánh nhau. Một đấu nhiều.
Người bị vây đánh đưa lưng về phía Thịnh Ý, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng dáng người rất cao, đoán chừng hơn 183, nước mưa tưới lên chiếc áo thun đen của đối phương, mơ hồ phác họa vóc dáng rắn chắc, mạnh mẽ. Hắn tựa hồ là một hảo thủ, một quyền một cước nhanh chóng gọn gàng, đối mặt với bốn năm người cũng không lộ ra suy sụp, nếu đặt ở trong phim khẳng định là một cảnh võ thuật đặc sắc, nhưng Thịnh Ý lại nhìn mà kinh hồn bạt vía ——
Tuy rằng người mưa to, nhưng trong thoáng qua cậu vẫn nhìn thấy được (1), đối diện có người cầm dao trong tay!
Điều này và nam sinh trường học của cậu đánh nhau không giống nhau, điều này có thể xảy ra!
Ý niệm này vừa mới xuất hiện, người đàn ông Hắc T (2) liền không một chút trở ngại, bị đối diện hướng đâm một nhát, vị trí áo thun ngay bụng bị rạch một vết rạch dài, máu tươi lập tức hỗn loạn nước mưa bắn tung tóe.
Thịnh Ý đầu "ONG" một tiếng, trong nháy mắt suy nghĩ không khống chế được, theo bản năng dùng hết sức lực nhỏ trong người hét lớn lên một tiếng: "Cảnh sát! Nó ở ngay đây! Ai đó đã cướp bằng dao!! "
Một tiếng này vừa vang, đám người đối diện quả nhiên cả kinh, tựa hồ đối với từ "cảnh sát" đặc biệt mẫn cảm, nhanh chóng ra hiệu rút lui. Vết thương của người đàn ông Hắc T lúc nãy tựa hồ không nhẹ, lúc này cũng không kiên trì được, lui về phía sau hai bước tựa vào vách tường ngõ nhỏ, che miệng vết thương thở hổn hển ngồi xuống.
Thịnh Ý giơ ô nhanh chóng xông tới: "Này, anh không sao chứ!? "
Người nọ ngẩng đầu nhìn hắn, Thịnh Ý hơi ngẩn ra, nhìn chính diện mới phát hiện người này nguyên lai trẻ tuổi ngoài dự liệu, cũng không phải nam nhân trưởng thành trong tưởng tượng của hắn, mà là một thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi.
Tóc đen của hắn rất ngắn, cứng mà gọn gàng, ngũ quan sâu mà sống mũi thẳng, là cái loại diện mạo tuấn lãng rất nam tính. Chỉ là mi cốt hắn đè thấp, đồng tử màu sắc đậm, lúc nhìn người vừa lạnh vừa cứng rắn, cũng không phải bộ dáng dễ hòa hợp.
Thịnh Ý bị khí thế của hắn chấn động, trong lúc nhất thời quên lời kế tiếp.
Đàn ông... Thiếu niên liếc nhìn cậu và nói, "Cảm ơn. "
Biết cảm ơn, chứng tỏ không phải là ác bá gì. Thịnh Ý vì thế thở phào nhẹ nhõm, giơ ô lên đầu đối phương, che mưa: "Cậu không sao chứ? Cậu có muốn tôi gọi 120 không? "
"Không cần." Ngữ điệu thiếu niên cũng lạnh lùng "Tôi không có việc gì, cậu đi đi. "
Nhưng miệng vết thương vẫn còn cuồn cuộn không ngừng chảy máu, nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng không có việc gì. Thịnh Ý không rối rắm quá lâu, vội vàng nói: "Anh chờ tôi một chút. "
Cậu nói xong chạy ra ngoài, hai bước sau nhớ tới cái gì lại quay trở về, đem ô che lên đầu thiếu niên, tự mình mang cặp sách chạy đến một hiệu thuốc gần đó, mua i-ốt và gạc.
Mưa dần dần ngừng lại, động tác thiếu niên thành thạo băng bó vết thương cho mình, đứng dậy: "Cảm ơn. "
Thịnh Ý lại làm công nhân nhiệt tình, thấy nạn giơ tay cứu trợ, tâm tình có chút không tồi xua tay: "Không cần khách sáo. "
Thiếu niên đi rồi, không để lại tên, Thịnh Ý cũng cho rằng sau này bọn họ sẽ không gặp lại nhau, ai ngờ vẻn vẹn chỉ nửa tháng, ba cậu nói gọi cho cậu một vệ sĩ, tuổi không lớn, có thể cùng cậu học, để cậu xem có hợp nhãn duyên hay không.
"Có phải ba đã xem phim truyền hình nhiều không?" Thịnh Ý không nói gì, "Con muốn vệ sĩ gì chứ, tiền nhà chúng ta còn chưa nhiều đến mức đó, con trai ba còn có thể bị bắt cóc sao ——"
Những từ còn lại bị mắc kẹt trong cổ họng, và cậu nhìn thấy một thiếu niên áo đen mà cha mình đã nhận được.
Lúc này đây cậu biết tên của đối phương ——
Tên hắn là Lục Kiêu.
Bắt đầu kỳ nghỉ hè năm lớp 11, Lục Kiêu vẫn ở bên cậu hai năm, trung thành đáng tin cậy, như hình với bóng. Thịnh Ý là tiểu thiếu gia được sủng ái, bản tính không xấu, nhưng rốt cuộc vẫn chút tính tình nhỏ nhen. Thỉnh thoảng tâm tình không tốt sẽ nổi giận với Lục Kiêu, lúc cố tình gây sự cũng không ít, nhưng Lục Kiêu chưa bao giờ tức giận, không biết là trách nhiệm hay tính cách như thế, hắn tựa hồ đối với Thịnh Ý có không giới hạn dung túng.
Cho nên Thịnh Ý cho rằng, Lục Kiêu sẽ cho cậu cả đời như vậy, vẫn giống như cái bóng đi theo phía sau cậu, chỉ cần cậu cần, quay đầu lại là có thể nhìn thấy.
Nhưng sau khi thi đại học kết thúc, Lục Kiêu nói muốn đi.
Thịnh Ý không dám tin, có mắng nháo khóc nháo cũng đều vô dụng, cơ hồ ngay cả nóc nhà cũng phải lật tung. Thịnh Hoài Minh bị cậu nháo cho đau đầu, cố gắng giảng đạo lý cho cậu: "Tiểu Lục vốn là ba thuê tới, hai năm nay ở bên cạnh con là tận tâm tận lực, hiện tại hợp đồng hết hạn, hắn cũng có cuộc sống của mình, con không thể trói chặt người ta. "
Ông nhìn hốc mắt sưng đỏ của Thịnh Ý khóc: "Hơn nữa không phải con thường xuyên nói con không thích Tiểu Lục sao? "
"Con không có!" Thịnh Ý lập tức phản bác: "Con chỉ là ——"
Cậu chỉ là đôi khi chê Lục Kiêu không thú vị, chê Lục Kiêu cường thế, chê Lục Kiêu cái gì cũng thích quản... Nhưng ưu điểm của Lục Kiêu rất nhiều, vĩnh viễn bảo vệ cậu, nuông chiều cậu, giúp cậu giải quyết hết thảy phiền toái, không để cậu bị bất luận kẻ nào khi dễ...
Chán ghét cái gì đó chỉ là ngoài miệng nói mà thôi, trên thực tế cậu đã sớm quen với sự tồn tại của Lục Kiêu.
Cậu không thể rời khỏi Lục Kiêu, muốn Lục Kiêu bồi mình cả đời.
"Chúng ta ký lại hợp đồng được không? Tôi sẽ tăng gấp ba lần tiền lương của anh!" Cậu đi tìm Lục Kiêu, tìm mọi cách lưu lại đối phương. "Anh không muốn làm vệ sĩ cho tôi, chúng ta có thể là bạn! Không phải trước đây anh đã nói, anh muốn đi học đại học với tôi sao? "
Họ không chỉ là chủ tớ, phải không?
Nhưng Lục Kiêu vẫn cự tuyệt.
"Thịnh Ý. " Hắn với cậu. "Tôi không thể theo sau cậu suốt cuộc đời của mình."
Bàn tay Thịnh Ý kéo góc áo hắn cứng đờ giữa không trung.
Cậu không ngăn cản nữa, Lục Kiêu cũng không nhìn cậu nữa, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Về sau cậu mới nhận được một tin tức cực kỳ kịch tính, thì ra Lục Kiêu lại là con cháu của tập đoàn Lục Thị lưu lạc bên ngoài, Lục thị không có người kế thừa, Lục lão gia tử đương gia muốn đón hắn trở về bồi dưỡng làm người thừa kế.
Hóa ra là như vậy. Một người tay sai và vệ sĩ, làm sao có thể so sánh được với một ngón tay của người thừa kế Lục thị vô cùng tôn quý? Kẻ ngốc mới lưu lại cùng hắn. Thịnh Ý đỏ mắt cắn răng, xóa hết mọi phương thức liên lạc của Lục Kiêu.
Sau đó, rất nhiều biến cố đã xảy ra. Thịnh Hoài Minh tin tưởng sai tiểu nhân, công ty đang trên bờ vực phá sản, Thịnh Hoài Minh cũng không vực dậy nổi. Tất cả gánh nặng rơi xuống trên người Thịnh Ý, nhưng mấy năm nay cậu đều là được cưng chiều, căn bản không gánh nổi.
Có mấy người đàn ông trước kia cậu chướng mắt cợt nhả đến tìm cậu: "Thịnh Ý, ngươi ở cùng ta một đêm, ta bỏ tiền ra giúp ba của ngươi chữa bệnh, thế nào? "
"Chuyện đến bây giờ còn giả bộ thanh cao gì đây? Nguyện ý cưới ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi cho rằng bản thân mình vẫn là Thịnh thiếu cao cao tại thượng trước kia, không ai chướng mắt? "
Hốc mắt Thịnh Ý bị nhục nhã mà đỏ bừng, nhưng một câu cũng không cách nào phản bác. Cậu biết bản thân hiện tại cái gì cũng không phải, nhưng cậu còn có kiêu ngạo của mình, cậu không được như vậy mà buông lỏng.
Cậu nhớ tới một người, tuy rằng phương thức liên lạc đều đã xóa, nhưng số điện thoại kia thủy chung ghi nhớ trong lòng. Cậu run rẩy giơ ngón tay ra số điện thoại, vài tiếng sau, điện thoại kết nối.
Nhưng đối diện lại không phải Lục Kiêu.
"Tôi là trợ lý của Lục tổng." Một người đàn ông lạ hỏi, "Anh ấy đang bận, anh ấy có chuyện gì?" "
Cổ họng Thịnh Ý khô khốc: "Tên tôi là Thịnh Ý. Anh có thể nhắn anh ấy gọi lại cho tôi sau khi hết bận không? "
Đối diện dừng một chút, lập tức nói: "Xin lỗi. Lục tổng từng nói qua, anh không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người "Thịnh Ý". Xin vui lòng sau này không gọi lại. "
Sau một câu khách khí xa cách, điện thoại trực tiếp bị cúp máy.
Thịnh Ý trải qua khoảng thời gian chật vật nhất trong hơn hai mươi năm qua. Đi khắp nơi cầu xin người ta vay tiền, quay vòng công ty, chăm sóc cha... Cậu lần lượt bị nhục mạ, trong giới đều cười nói Thịnh thiếu từng có bây giờ ngay cả một cũng không bằng. Rất nhiều đêm cậu thậm chí muốn cứ như vậy chết đi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chống đỡ một hơi, cũng không biết là đang bướng bỉnh cho ai xem.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không chống đỡ nỗi. Bởi vì bệnh tình của Thịnh Hoài Minh không thể kéo dài thêm nữa.
Cậu buông bỏ, đáp ứng yêu cầu kết hôn của Phương gia tử.
Lòng tự trọng vào thời điểm này là vô giá trị, cậu chỉ biết rằng nếu cậu mất cha mình một lần nữa, cậu thực sự không có gì.
Nhưng một đêm trước hôn lễ, biến cố đột nhiên phát sinh —— nam nhân rời đi ba năm, nói không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì đột nhiên xuất hiện, trong ánh mắt kinh hỉ của Phương Húc lại kiêng kỵ sợ hãi đem cậu mang đi, sau đó... Cưỡng cưới anh ta.
Nhà họ Thịnh sống lại từ trong tay Lục Kiêu, bệnh tình của Thịnh Hoài Minh rốt cục cũng bị khống chế, nhưng Thịnh Ý vẫn không kìm nén được sinh hận ý với Lục Kiêu.
Cậu không rõ tại sao Lục Kiêu lại làm như vậy. Cậu rõ ràng đã cứu Lục Kiêu, Thịnh Hoài Minh đối đãi Với Lục Kiêu cũng rất tốt, ở nhà cơ hồ đối đãi hắn như một đứa con trai, cho dù không có ân, cũng có tình nghĩa.
Nhưng Lục Kiêu lại lạnh lùng cự tuyệt khi cậu bất lực nhất, lại xuất hiện vào lúc cậu chật vật nhất, cao cao tại thượng vươn ra một bàn tay, không giống viện trợ, ngược lại giống như trả thù.
Trả thù vết chỉ đốc và gây sự vô lý khi còn trẻ của cậu, trả thù chính cậu đã từng hô tới uống lui với hắn, giống như đối với chó vậy.
Càng làm cho Thịnh Ý khó có thể mở miệng một điểm là... Lục Kiêu không chỉ tâm ngoan thủ đoạn có thù ắt báo, hơn nữa còn xấu đến tận xương tủy, kết hôn mới chưa tới ba tháng, lại đem cậu trong ngoài đều khô cạn. Mỗi lần kết thúc, Thịnh Ý cơ hồ ngay cả chân cũng không khép lại được, càng chắc chắn nam nhân đang cố ý làm nhục cậu.
Ngoài cửa sổ mưa còn đang mưa, trong giấc ngủ Thịnh Ý nhíu chặt mày, nắm lấy chăn mỏng cắn răng phun ra mấy từ: "Lục Kiêu..."
"Ngươi là tên khốn kiếp."
______
(1): Nguyên văn: Nhưng cậu vẫn nhìn thấy trong điện quang thạch hỏa.
Dịch nghĩa điện quang thạch hỏa: ánh sáng của tia chớp, ngọn lửa của đá lửa
Ý nghĩa: mô tả sự nhanh chóng hoặc thoáng qua.
(2): Nguyên văn: 黑T男人 /hēi T nán rén/
Mình cũng không rõ là Hắc T hay là gì nữa, nếu có ai biết thì bình luận để mình sửa nha.