"Đại ca, anh có nóng không? Tôi quạt quạt cho anh!"
Khương Mân nhìn Thịnh Ý cầm mũ huấn luyện quân sự dưới bóng cây giúp Lục Kiêu quạt gió, buồn bực hỏi Lâm Dược: "Thịnh Ý sao đột nhiên nhiệt tình với Lục Kiêu như vậy?"
Một ngày cơ hồ hai mươi bốn giờ đều vây quanh Lục Kiêu, như cái đuôi theo sau, đuôi chó con tất cả đều muốn lộ ra hết rồi.
Lâm Dược cười: "Cậu ta nói muốn nhận Lục Kiêu làm đại ca."
Khương Vỹ có chút kinh ngạc. Bọn họ đều biết gia cảnh Thịnh Ý bất phàm, là một tiểu thiếu gia nhà giàu hàng thật giá thật. Hơn nữa bộ dáng của cậu xuất chúng, tính cách cũng tốt, trong trường học không thiếu những cô gái thích cậu, nam sinh muốn chơi cùng cậu cũng rất nhiều, nhưng có thể khiến cậu chủ động ở phía sau lủi thủi đuổi theo, có thể chưa từng xuất hiện qua.
Dưới bóng cây, Thịnh Ý hai tay nắm mũ huấn luyện quân sự, hì hục hì hục quạt gió cho Lục Kiêu. Bản thân cậu cũng cực kì nóng, khuôn mặt đỏ bừng, trước cổ đều là mồ hôi chảy xuống, làm ướt áo sơ mi ngụy trang.
Lục Kiêu đưa tay cầm mũ, trở tay chụp lên cho cậu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mồ hôi chảy dài của cậu, hắn lại cởi xuống, thuận tay đem mái tóc ướt nhẹp trên trán cậu hất lên trên một cái, lộ ra cái ót trắng nõn trơn bóng.
Thịnh Ý lập tức lấy lại tinh thần: "Anh có phải là xót xa tôi rồi đúng không?"
Lời nói vừa dính vừa nhão từ miệng cậu tuôn ra, cũng không cảm thấy mập mờ hay ngượng ngùng. Lục Kiêu không để ý tới, ở phía sau lưng vỗ nhẹ một cái: "Đứng lên, tập hợp rồi."
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, các bạn cùng lớp đi ra khỏi bóng râm để chỉnh đốn tập hợp. Sau khi luyện tập một lúc, huấn luyện viên vỗ tay, hỏi: "Huấn luyện cả ngày như vậy, có phải hơi nhàm chán không?"
"Vâng ~~"
"Báo cáo huấn luyện viên, là phi thường nhàm chán!"
Huấn luyện viên mỉm cười, nói: "Xem xét đến sự sáng tạo và thú vị của huấn luyện quân sự, chúng tôi đã thảo luận và quyết định bắt đầu cuộc đua chướng ngại vật 400 mét vào ngày mai."
Nghe thấy một cái gì đó mới, các học sinh tinh thần có chút hăng hái hơn.
"Đường đua vượt chướng ngại vật 400m là một chương trình huấn luyện quan trọng trong huấn luyện hàng ngày của cán bộ, chiến sĩ bộ đội, đường đua bao gồm 8 nhóm chướng ngại vật, khởi đầu là: Cọc ngang, đường hầm, tường thấp, cầu ván đơn, lưới đóng cọc thấp, sàn lặn ván cao, thang và tường cao." Huấn luyện viên giới thiệu ngắn gọn, "Bởi vì mức độ khó cao, mọi người đều không có nền tảng, nên chúng ta áp dụng hình thức chạy tiếp sức, lấy lớp làm đơn vị, mỗi lớp chọn ra 4 người tham gia."
"Đường đua đã được thiết lập, sẽ có huấn luyện viên giải thích cho các cậu phương pháp chạy vượt chướng ngại vật. Mọi người có thể chọn các vận động viên phù hợp nhất để tham gia cuộc đua tiếp sức dựa trên đường đua và tình hình thực tế cá nhân." Huấn luyện viên nói, "Phần thời gian còn lại để cho mọi người lập đội ngũ và huấn luyện tự do, buổi chiều chính thức bắt đầu cuộc đua."
Trên đường đua, huấn luyện viên trưởng bắt đầu biểu diễn cách chạy vượt chướng ngại vật 400m, học sinh các lớp chen chúc ở hai bên, vừa xem vừa phát ra thán phục.
"Má ơi! Một cái rãnh dài như vậy một bước đã vượt qua rồi!"
"Tôi thao, thanh mây bên trên dùng để chạy, mãnh liệt như vậy sao!"
*Thanh mây: thanh dài dùng để công thành hoặc chữa cháy
"Một bước nhảy vọt lên đến bức tường cao rồi... Rốt cuộc làm thế nào để làm được..."
Cho đến thời khắc này, học sinh bọn họ mới chân chính cảm nhận được tố chất thể lực và năng lực vận động của quân nhân, ai nấy đều nhìn không chớp mắt, không ngừng phát ra thán phục kịch liệt.
Các học sinh lớp 2 tụ lại với nhau, xem và phân tích.
"Ba hạng mục cọc ngang, đường hầm và tường thấp để tôi đến đi." Lâm Dược nói, "Năng lực nhảy cao của tôi không tồi. "
"Tôi thử cầu ván đơn đi." Ôn Hinh giơ tay lên, "Tôi đã từng học thể dục dụng cụ."
"Tôi ngược lại muốn lên, nhưng thang mây cùng tường cao kia độ khó có chút cao a." Khương Mân gãi gãi đầu, "Tôi sợ không vượt qua được."
Huấn luyện viên cũng biết rằng một số chướng ngại vật khó khăn cho những học sinh trung học, vì vậy nói: "Nếu không dám chạy trên các bậc thang đó, các cậu có thể lựa chọn treo bằng tay băng qua."
Mọi người: "..."
Treo bằng tay cũng không phải đơn giản!
Lâm Dược nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Lục Kiêu: "Lục ca, thang mây và tường cao anh có thể không?"
Lục Kiêu ừ một tiếng.
"Thật tốt quá!" Lâm Nhảy vỗ tay một cái, "Bàn nhảy bảng cao, thang mây, tường cao và nước rút cuối cùng liền giao cho Lục ca!"
"Cuối cùng còn có một cái lưới thấp." Lâm Dược nhìn sân vận động, "Người này tốt nhất là người có thể hình thể nhỏ gầy, tương đối là tốt nhất."
Vóc người nhỏ gầy, bình thường chính là nữ sinh. Nhưng hết lần này tới lần khác lưới cọc thấp đặt ở trong hố cát, phải nằm sấp trong hố, phía trên còn có lưới quấy nhiễu, đến lúc đó bộ dáng khẳng định phi thường chật vật. Hơn nữa nữ sinh phần lớn đều thích sạch sẽ, ai cũng không muốn ở trong đất không hề hình tượng lăn lộn, bởi vậy mọi người nhất thời đều có chút do dự, không ai đứng ra.
"Tôi đến đi!" Thịnh Ý ỉu xìu giơ tay lên, không tình nguyện kéo bước chân đứng ra.
Mọi người cười ngay khi họ nhìn thấy cậu. Đặc biệt mà nói, luận về chiều cao hình thể, ngoại trừ hầu hết nữ sinh, Thịnh Ý chính là nhỏ nhắn xinh xắn!
"Tôi hy sinh bản thân để đóng góp cho lớp học, các cậu còn cười tôi!" Cậu hung dữ chống thắt lưng, "Lại cười tôi không làm nữa!"
Mọi người lập tức phối hợp căng mặt: "Không cười không cười!"
"Ý Ý tuyệt vời nhất!"
Còn có mấy bạn học ở trên đầu Thịnh Ý xoa xoa vài cái, như xoa động vật nhỏ.
Thịnh Ý nhăn mũi. Kỳ thật cậu cũng rất thích sạch sẽ, không can tâm tình nguyện lăn một thân mồ hôi một thân đất trong thời tiết mùa hè, nhưng so với để cho nữ sinh chịu khổ, vẫn là cậu lên đi.
Xác nhận các thí sinh tham gia, mọi người đi tập luyện trên đường chạy. Những tấm lưới chất lượng thấp được đặt trong hố cát, cát bên trong bị nắng giữa trưa thiêu nóng, nằm vào gần như làm nóng hỏng da trên người. Thịnh Ý mặc áo khoác huấn luyện quân sự vào, vẻ mặt khổ sở chui vào hố cát, bò chưa dưới hai cái đã toát mồ hôi, bụi bặm đều dính vào làn da trần trụi, tư vị kia quả thực không cần nhắc tới.
Đang nằm sấp trong hố cát giả chết, phía trước đột nhiên truyền đến một trận la to xen lẫn phấn khích —— Thịnh Ý ngẩng đầu từ trong cát, liếc mắt một cái nhìn thấy bóng lưng Lục Kiêu.
Lục Kiêu đang chạy lấy đà, sau khi tăng tốc, hắn nhảy một bước lớn, chống tay lên bục cao và dễ dàng lật người. Phía sau là thang mây, các bạn lớp khác khi luyện tập cơ bản đều là hai tay treo qua, rất tốn sức mà tốc độ rất chậm, đa phần treo được một nửa liền không chống đỡ được ngã xuống. Hành động của Lục Kiêu khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm —— hắn không treo qua, mà giống như huấn luyện viên trình diễn nhảy lên trên thang mây, một bước hai cách sải bước về phía trước, cơ hồ chưa tới hai giây đã vọt tới cuối thang mây!
Đừng nói học sinh, ngay cả mấy huấn luyện viên trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc tán thưởng.
Bức tường cao cuối cùng cũng thuận lợi lật qua, Lục Kiêu chậm rãi dừng lại, đều chỉnh hô hấp của mình, nâng cánh tay lau chiếc cằm đẫm mồ hôi, khuôn mặt nghiêng dưới ánh mặt trời trông đặc biệt anh tuấn cương nghị.
"Vãi... Người đó là ai!? Quá mạnh mẽ đi!! "
"Đây đâu phải là chạy, đây là bay đi! Mấy bước chân trên thang mây quá đẹp trai rồi! "
"Đây là ai vậy? Tại sao tôi dường như chưa nhìn thấy qua nhỉ? "
"Lớp 2 mới chuyển tới, nghe nói hôm trước một hơi làm một trăm cái push-up, còn đánh bại huấn luyện viên lưu manh của bọn họ. Tuyệt vời, thật sự quá nam tính! "
Các nam sinh đều đang thảo luận, trên mặt lộ ra vẻ ghen tị, ánh mắt các cô gái cũng không động thanh sắc rơi vào trên người Lục Kiêu, vừa cười trộm vừa nói chuyện với đồng bạn. Thịnh Ý nằm sấp trong hố cát, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, tim đập cũng có chút nhanh. Cậu lo lắng mình bị say nắng, vội vàng từ trong hố bò ra ngoài, tìm được ấm đun nước lẩm bẩm uống hơn phân nửa bình nước.
Buổi chiều cũng đến, cuộc đua tiếp sức vượt chướng ngại vật chính thức bắt đầu.
Có hai đường chạy, hai lớp cùng một lúc tiến hành, một là để rút ngắn thời gian thi đấu, hai là để tăng cảm giác cạnh tranh và căng thẳng của cuộc thi. Lớp 1 và lớp 2 bắt đầu trước, Lâm Dược đứng ở điểmxuất phát khởi động, vừa hoạt động vừa spam với thí sinh lớp 1: "Thấy tư thế oai hùng của Lục lão đại chúng tôi chưa? Đợi lát nữa thua đừng có khóc ha. "
"Ai thua còn chưa chắc!" Đối phương không hề bị đả kích, hất cằm về phía trước, "Chúng ta có Tạ Thần, cũng không kém so với học sinh chuyển trường kia! "
Huấn luyện viên ở một bên cầm còi: "Chuẩn bị -"
Lâm Dược lập tức điều chỉnh tư thế bắt đầu, cả người cơ bắp căng thẳng.
"Bíp ——"
Khoảnh khắc còi vang lên, hai nam sinh ở vạch xuất phát cùng một lúc lao đi!
Các bạn học lớp 1 và lớp 2 khác đứng ở hai bên đường chạy, đánh vào chai nước khoáng rỗng điên cuồng cổ vũ, chức danh ủy ban thể thao của Lâm Dược không phải là không có gì, rất nhanh chóng giành được lợi thế, vượt qua đường hầm bằng đôi chân dài của mình.
Học sinh lớp 2 điên cuồng hô to: "Lâm Dược làm tốt lắm! "
Lâm Dược hăng hái trong một lần vượt qua ba chướng ngại vật, giao gậy tiếp sức vào trong tay Ôn Hinh. Mái tóc buộc đuôi ngựa cao, Hinh Hinh thân hình nhẹ nhàng nhảy lên cầu ván đơn, vươn hai tay để giữ thăng bằng cho cơ thể, vừa vững vừa nhanh chạy qua cầu ván đơn, giành được mọi người cổ vũ.
Lớp 2 hiện đang dẫn đầu, Hoàng Phượng Kiều hưng phấn hô to: "Thịnh Ý nhận gậy! Cố lên!! "
Thịnh Ý nhận lấy gậy tiếp sức từ trong tay Ôn Hinh, nhanh chóng chui vào hố cát.
Kỳ thật buổi sáng lúc cậu luyện tập vẫn luôn lười nhát, bởi vì trong lòng không quá tình nguyện, thân thể cũng lười biếng không có sức lực gì. Nhưng lúc này trên sân thi đấu, trong ưu thế dẫn đầu đối thủ lớp hai của bọn họ, trong thời khắc kích động cổ vũ của tất cả các bạn học cổ vũ cho cậu, Thịnh Ý cả người đều nóng lên, không phải là bị cát làm nóng mà còn là bởi vì đáy lòng đột nhiên tuôn ra cỗ khích nhiệt kia.
Mặc kệ như thế nào, tuyệt đối không thể để cuộc chạy tiếp sức do cậu mà tụt lại phía sau!
Cái gì sạch sẽ cái gì thể diện, Thịnh Ý vào giờ khắc này tất cả vứt bỏ. Tay phải cậu nắm chặt gậy tiếp sức, hai khuỷu tay hai đầu gối liều lĩnh bò về phía trước, ngay cả bàn chân cũng ở phía sau không ngừng dùng sức, cả người nhìn qua giống như một con thỏ động cơ điện điên cuồng đạp chân trong hố cát.
Nửa mét cuối cùng, cậu dùng sức bò ra khỏi hố cát, thân trên ngửa lên, trên khuôn mặt dính đầy bụi bặm, tóc tai tất cả đều là đất, ánh mắt vừa đen lấy vừa sáng, liều mạng vươn tay phải về phía trước, hét:
Ở nửa mét cuối cùng, hắn dùng hết sức bò ra khỏi hố cát, nửa thân trên chống lên, khuôn mặt bụi bặm, tóc tai lấm tấm bụi đất, nhưng đôi mắt đen láy sáng ngời, vươn cánh tay phải ra. tuyệt vọng về phía trước và hét lên:
"Lục Kiêu!!"
Trong nháy mắt tiếp theo, Lục Kiêu vững vàng nhận lấy gậy tiếp sức từ trong tay, bắt đầu tăng tốc.
Nam sinh thân cao chân dài, sải chân dài đến kinh, hai tay chống lên cao, cơ bắp cánh tay hữu lực phồng lên co rút mạnh, lại theo tư thế nhảy vọt của cậu trở nên lưu loát. Hắn nhảy, chạy như bay, mái tóc đen trong làn sóng nhiệt hất về phía sau, áo sơ mi ngụy trang trên người tung bay theo gió, giống như đại bàng giương cánh.
"Lục Kiêu cố lên——"
"Lục ca tiến lên a——"
Cổ họng học sinh lớp 2 đã đều khàn khàn, liều lĩnh điên cuồng hò hét, hàng chục đôi mắt gắt gao nhìn dán chặt vào bóng lưng đang chạy như bay kia, nhìn hắn thuận lợi nhảy qua bức tường cao cuối cùng, sau đó tiếp tục tăng tốc, chạy nước rút ——
"Thắng!!!"
- A a a, Lục Kiêu thật tuyệt vời!!!.
Các học sinh lớp 2 ôm nhau cười nhảy múa, ăn mừng ầm ĩ, mặc dù trước mắt chỉ giành chiến thắng lớp 1, nhưng lại giống như trúng giải thưởng lớn gì đó.
Lớp 1 và lớp 2 ở ngay cạnh nhau, giáo viên chủ nhiệm đều giống nhau, bình thường không ít lần đặt hai lớp ở cùng một chỗ so sánh, lớp 1 có hai nhân vật cấp đại thần, bình thường điểm trung bình thi cử luôn hơn lớp 2 một bậc, hết lần này tới lần khác bị lớp 1 đè thật lâu, bây giờ họ cuối cùng cũng tự hào khi giành được chiến thắng một hiệp đấu, tự nhiên rất vui mừng.
Hai nam sinh ở đích xoay lưng điều hòa hô hấp, Tạ Dư nhìn Lục Kiêu một cái, mỉm cười đi lại, thân thiện vươn tay: "Lợi hại. "
"Ngươi cũng không kém." Lục Kiêu và đối phương tay nhau.
Đó là sự thật. Trước đây hắn đã chạy vượt chướng ngại vật 400 mét, nên kinh nghiệm ít nhiều cũng đã có. Nam sinh này có lực cánh tay rất mạnh, tốc độ treo thang mây cũng không chậm hơn hắn bao nhiêu, ở trong học sinh trung học vốn đã thực sự là xuất sắc.
Phía sau tiếp tục bắt đầu cuộc so đấu của các lớp khác, tình huống cũng không thuận lợi như lớp 1 và lớp 2 —— có người rơi xuống, có người bị kẹt trên tường, có người từ trên thang mây ngã xuống... Quả thực trăm ngàn tình huống.
Chờ 24 lớp thi đấu xong, huấn luyện viên thống kê kết quả, công bố kết quả cuối cùng của lần chạy tiếp sức vượt chướng ngại vật này:
"Hạng ba, lớp 17, mất 3 phút 55 giây."
"Hạng nhì, lớp 1, mất 3 phút 21 giây."
"Hạng, lớp 2, mất 3 phút 12 giây. Chúc mừng! "
"Wow ——"
"Thắng ——!!!"
Mặc dù đã dự đoán từ lâu, nhưng khi nghe thông báo về thứ hạng, tất cả học sinh lớp 2 vẫn la hét reo hò. Mọi người ôm nhau vừa cười vừa nhảy, có mấy nam sinh hưng phấn quên đi nỗi sợ, kéo Lục Kiêu lại vây quanh.
Lục Kiêu bị mắc kẹt trong đám người, xung quanh là tiếng cười đùa la hét vui vẻ, trong hỗn loạn, có thứ gì đó bị đẩy một cái đụng vào trong ngực hắn, là một đứa trẻ nhỏ với cái gáy trắng như tuyết, trong tóc còn vương sỏi và cát.
Thịnh Ý ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt lốm đốm đen trắng, giống như một con mèo mướp nhỏ bị dính bẩn. Nhưng cậu như vậy lại cười rất vui, vòng xoáy lê nhỏ bên má lún sâu xuống, đôi mắt to sáng ngời, tràn ngập ánh nắng mùa hè nóng bức:
"Này, chúng ta thắng rồi!"
Cậu vừa mới vui vẻ vỗ tay thành vòng tròn với các học sinh xung quanh mình, lòng bàn tay trắng nõn nà vẫn chưa buông xuống, tại thời điểm này hướng đối diện với Lục Kiêu.
Lục Kiêu vốn đã sớm không còn hứng thú với trò chơi nhiệt huyết của học sinh trung học.
Nhưng ngay lúc này, khi nhìn vào ánh mắt lấp lánh của Thịnh Ý, trong lòng hắn dâng lên một cỗ xúc động đã rất lâu không xuất hiện, giơ tay phải lên nhẹ nhàng đánh vào lòng bàn tay chàng trai nhỏ, và một nụ cười xuất hiện trên khóe môi.
"Ừm."