Tác giả: Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Giới giải trí, Gương vỡ không lành, HE
Edit: Ch3nn
______________________
Tôi và Tần Tiếu cùng nhau tham gia gameshow, mọi người ồn ào vì một bài hát cầu hôn 《Trí ái nhân 》 mà hắn viết cho người yêu cũ.
Bạn gái cũ cũng ở trong chương trình đó, ý cười không ngớt: " Đã lâu chưa nghe lại, có chút hoài niệm."
Trước màn ảnh, hắn lạnh mặt làm lơ sự phản đối của tôi, cầm đàn ghi-ta lên.
Tôi vì tức giận mà bị cả cõi mạng mắng.
Hắn lại lạnh nhạt mà răn dạy tôi: "Người khác nói có sai gì sao? Em vĩnh viễn không bao giờ học được cách hiểu chuyện."
Sau này, hắn lại lấy tôi làm chủ đề sáng tác hoàn chỉnh thành một album, xin tôi quay lại.
Tôi công khai đáp trả: " Đừng cọ nhiệt, bạn trai thích ăn giấm, sợ anh ấy hiểu lầm."
1
Người yêu của tôi, Tần Tiếu, hiện giờ là một ca sĩ đang hot.
Nhưng thân là bạn gái anh ta, tôi chỉ là một nữ diễn viên tuyến ba.
Không được nhận kịch bản tốt, từ khi ra mắt đã bị dán mác kiêu căng, EQ thấp.
Vô luận là fans hay người qua đường đều thấy tôi không xứng với anh ta.
Cũng bởi vì vậy mà họ càng hoài niệm về CP Tần Tiếu và sư tỷ Tống Mạn cùng công ty.
Bọn họ đã từng bên nhau rất nhiều năm, từ lúc vô danh đến từng người một bước trở thành đỉnh lưu, nhưng chung lại là tình sâu duyên mỏng.
Khi nhận được thư mời tham gia chương trình 《Kỳ nghỉ nhàn nhã》, tôi còn không biết Tống Mạn có tham gia.
Thẳng đến khi tổ tiết mục công bố danh sách khách mời hoàn chỉnh
Toàn mạng sôi trào.
"Cái gì gọi là lực sát thương của bạch nguyệt quang, Tống Mạn vừa bước ra, Đường Mộng trực tiếp gãy."
"Nếu tôi nhớ không lầm thì Tần Tiếu chưa bao giờ tham gia gameshow? Này...nếu không phải vì có Tống Mạn nên mới tham gia, tôi trồng chuối chạy Marathon."
"A hiểu a, nhiều năm như vậy, vẫn là một tình yêu lãng mạn tuyệt mỹ đến rớt nước mắt."
Còn có người chạy đến cả weibo của tôi mà châm chọc mỉa mai.
"Một chút tự hiểu lấy mình cũng không có."
"Tuy cô là chính cung, nhưng có khác gì tiểu tam chen vào CP người ta đâu."
"Lúc trước cậy mạnh, bây giờ chắc là sợ hãi muốn chết?"
Khu bình luận của tôi chướng khí mù mịt cả ngày.
Tôi cầm di động chất vấn Tần Tiếu:
"Anh trước kia chưa bao giờ tham gia gameshow, bây giờ lại tham gia có phải vì Tống Mạn?"
Anh ta ôm đàn ghi-ta ngồi luyện ca trong phòng, nghe vậy, chỉ đạm mạc mà ngẩng đầu nhìn tôi
"Đường Mộng, anh đang sáng tác đừng làm phiền."
Giọng tôi có vài phần nghẹn ngào: " Em hỏi anh, có phải vì cô ấy hay không?"
Anh ta nhìn tôi đang đỏ bừng vành mắt, trầm mặc hai giây, rốt cuộc mở miệng: "Không phải."
Ở trước mặt tôi, anh ta bảo không phải.
Nhưng vừa bắt đầu chương trình, ở biệt thự nhìn thấy Tống Mạn, cô ta liền mỉm cười chào đón:
"Tổ tiết mục nói với tôi, cậu ngay từ đầu đều từ chối tham gia, tôi còn tưởng cậu không tới đấy."
Tần Tiếu nhìn chăm chú cô ấy, tầm mắt đan xen, trong mắt tràn đầy tình cảm dâng lên.
"Đã lâu không gặp."
Vừa lúc ấy, ánh mặt trời chiếu xuống, dừng giữa hai người bọn họ.
Nhiếp ảnh gia liền chụp ngay khoảng khắc ấy.
Giống như cả căn phòng này trong nháy mắt trở thành sân khấu, còn hai người bọn họ là vai chính, tất cả mọi thứ còn lại chỉ là phông nền.
Trong thời gian về phòng để hành lý, tôi cùng Tần Tiếu đại náo một trận.
Nói là cãi nhau kì thật cũng không giống, bởi vì từ đầu tới cuối, chỉ có một mình tôi nói chuyện.
Tôi nói rất nhiều, cảm xúc ngày càng kích động, còn anh ta chỉ nói một câu: "Nói xong rồi sao? Nói xong rồi thì anh đi ra ngoài."
Tôi không dám tin mà trừng mắt nhìn anh ta: "Tần Tiếu."
Anh ta không để ý đến tôi, cũng không thèm quay đầu lại mà đi ra cửa, tôi đuổi theo, vừa lúc đụng phải một người, Tống Mạn.
"Mộng Mộng, không cần tức giận, đây là đang ở trong chương trình nha."
Cô ta khuyên tôi xong thì lại oán trách mà nhìn Tần Tiếu.
"Đường Mộng là bạn gái cậu, tốt xấu gì cũng nên nói một hai câu mềm mỏng."
Ở trước mặt tôi vĩnh viễn là thái độ lãnh đạm, vậy mà khi nhìn đến cô ấy, ánh mắt của anh ta liền hoãn xuống.
Anh ta dừng một chút, rồi duỗi tay nắm lấy tay tôi: " Không cần nóng giận, đi xuống đi, mọi người đều đang đợi chúng ta."
Vừa rồi ở trong phòng, vô luận tôi khóc nháo thế nào, giận dữ ra sao đều luôn đổi được biểu cảm thờ ơ của Tần Tiếu.
Chỉ cần Tống Mạn nói một câu, anh ta liền hạ mình an ủi tôi.
Tôi hít hít vài cái, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh còn nhớ rõ em vì cái gì mà cùng anh cãi nhau sao?"
Anh ta rũ mắt nhìn tôi lắc đầu.
Tôi áp xuống âm thanh nghẹn ngào, mà nói từng chữ: " Tần Tiếu, hiện giờ em mới là bạn gái của anh."
Sự trầm mặc lan tràn hồi lâu.
Tống Mạn bên cạnh nhìn qua, biểu cảm mang một chút ẩn nhẫn trào phúng.
Tần Tiếu lên tiếng với giọng bình tĩnh đạm mạc: " Anh nhớ rõ, Cho nên bây giờ chúng ta xuống lầu được chưa?"
Tôi đột nhiên bóp chặt lòng bàn tay
Một quyền đánh vào bông vô lực, cơ hồ đem cả người tôi nuốt hết.
2
Ngày hôm sau, tổ tiết mục sắp xếp hai địa điểm hoạt động là vườn bách thú cùng triển lãm tranh, khách mời có thể tự lựa chọn.
Tôi nhìn Tần Tiếu: " Em muốn đi vườn bách thú."
Anh ta nhàn nhạt đảo mắt nhìn qua, không một chút do dự cầm một tấm thẻ ghi địa điểm triển lãm tranh.
"Quao tốt quá, tôi cũng chọn địa điểm là triển lãm tranh."
Tống Mạn nghiêng đầu nhìn qua, khóe môi cong cong: " Chúng ta đi cùng nhau ha, sư đệ."
A, cô ta không những cùng Tần Tiếu có mối quan hệ là người yêu cũ, mà còn là sư tỷ, sư đệ đồng môn.
Cho nên xưng hô ái muội như vậy mà cô ta cũng có thể hợp tình hợp lí kêu ra, không có người nào thấy không ổn.
"Xin lỗi, anh ấy cùng cô không có khả năng đi cùng nhau."
Tôi nhìn Tần Tiếu, nổ lực nở một nụ cười, " Cùng em đi vườn bách thú đi mà, em rất muốn xem."
Anh ta khẽ cau mày: "Anh không muốn cùng em cãi nhau."
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm anh ta, làm bộ không thấy trong mắt anh ta léo lên sự không kiên nhẫn:" Em muốn anh cùng em đi đến vườn bách thú, anh có đi hay không?."
"Không đi."
Anh ta cho hai tay vào túi, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống tôi.
"Đây còn trong tổ tiết mục, không phải là thời gian du lịch cá nhân. Mọi người đều đang làm tốt công việc của mình, Đường Mộng, em không phải trẻ con, hiểu chuyện chút đi."
Các ngón tay cùng nụ cười trên môi tôi lập tức cứng đờ.
Nhân viên công tác cùng khách mời xung quanh đều nhìn về phía tôi, mang theo ánh mắt thương hại cùng khinh thường, làm tôi không chịu đựng nổi.
Hành trình buổi chiều là ở vườn bách thú, tôi không chút để ý mà dừng lại ở phía sau cùng.
Mở ra Weibo, liền phát hiện Tần Tiếu cùng Tống Mạn đã leo lên hot search.
Thời điểm đi vào phòng tranh đúng lúc gặp phải fans của anh ta.
Anh ta cùng Tống Mạn sóng vai nhau đứng trước một bức tranh sơn dầu lớn.
Người Tần Tiếu rất cao, trong phòng triển lãm ánh đèn chiếu vào khắc họa rõ mặt anh ta, đôi mày mạ lên một tầng ánh sáng ấm ấp.
Tống Mạn đi một đôi giày cao gót, chỉ lùn hơn anh ta nữa cái đầu, nghiên đầu nói chuyện thì tóc vướn vào hoa tai.
Tần Tiếu liền cúi đầu, kiên nhẫn giúp cô ta gỡ tóc.
Một màn như vậy vừa hay bị fans chụp được rồi đăng lên weibo.
"Lý trí nói cho tôi biết, này chỉ là Tần Tiếu thân sĩ phong độ, giúp cô ấy gỡ tóc mắc vào bông tai, nhưng vì sao mà tôi lại cảm thấy ngọt."
Đây là bài post được mọi người like rất nhiệt tình.
Tôi không nhịn được mà ấn mở bức ảnh ấy, phóng lớn, nhìn lại một lần rồi lại một lần.
Mặc cho ai cũng có thể thấy được bầu không khí ái muội của bọn họ
Thật giống như bọn họ chưa bao giờ chia tay.
3
Buổi tối, chúng tôi trở lại biệt thự.
Trong ngực Tống Mạn ôm một bức tranh, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn.
Các khách mời hỏi cô ta bức tranh vẽ gì, cô ta liền đưa ra cho mọi người xem.
"Buổi chiều đi dạo phòng tranh, nhìn thấy bức tranh này thật đẹp, liền mua bản in lại để làm kỉ niệm."
Khung cảnh trong tranh là một cảnh hoàng hôn cùng với đá ngầm, cùng bức tranh sơn dầu chụp cùng bọn họ trên hot search giống nhau như đúc.
Tôi mím môi, đi đến bên Tần Tiếu: " Đó là bức tranh mà anh đã mua cho cô ấy lúc đi coi sao?"
Anh ta nghiêng nghiêng đầu: " Đương nhiên không phải. Em cả ngày nay nghi thần nghi quỷ cái gì vậy?"
"Vậy sao anh không chịu cùng em đi vườn bách thú?"
"Bởi vì anh không thích"
Hốc mắt tôi đỏ lên: " Nhưng anh là bạn trai em mà."
Anh ta biểu cảm vô tình mà nhìn tôi: " Vậy nên phải ngày ngày dính lấy nhau, mới có thể chứng minh anh là bạn trai? Mỗi ngày em đều tưởng tượng cái gì vậy, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Tôi nghẹn ngào nhìn anh ta, bỗng cảm thấy vô lực đến kì lạ.
Từ lúc mới yêu đương đến giờ, anh ta ở trước mặt tôi, vĩnh viễn là bộ dáng này.
Cao cao tại thượng, lãnh đạm cực độ.
Tôi vắt óc mà kể chuyện cười cho anh ta, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại một câu nói lãnh khốc: " Không hề có gì đáng cười"
Tháng trước, tôi tuyên truyền cho phim mới.
Trong phim ấy tôi diễn vai nữ phụ ác độc số 3.
Vừa đúng lúc gặp Tần Tiếu đang phỏng vấn gần đó, phóng viên hỏi anh ta: " Anh có nghĩ đến việc viết một ca khúc tuyên truyền cho phim mới của Đường Mộng không?"
Anh ta rũ mắt nhìn máy quay, ngữ khí nhàn nhạt, "Không thích phim ngôn tình."
Một chút mặt mũi mà anh ta cũng chẳng chừa cho tôi.
Trong vòng này mọi người đều nói tôi là người la liếm độ nổi tiếng của bạn trai.
Ngày hôm ấy, tôi ửng hồng vành mắt về nhà, cùng Tần Tiếu nổi giận.
Tôi khóc đến cuối cùng nước mắt đều chẳng thể ra nữa, không ngừng khụt khịt.
Anh ta cũng chỉ vỗ vỗ người tôi không tí cảm xúc: " Đừng khóc, lại đây anh đàn cho em nghe một bài."
Chỉ có vậy đã dỗ được tôi.
Tôi vẫn luôn cho rằng, Tân Tiếu tính cách trời sinh đã vậy.
Cho tới hôm nay, khi nhìn thấy bộ dáng của anh ta đối mặt với Tống Mạn, tôi đã bừng tỉnh.
Kỳ thật chỉ là anh ta không dùng thái độ ôn nhu thân cận với tôi mà thôi.
4
Buổi tối, mọi người ngồi vây quanh trong sân.
Chơi mấy trò chơi nhỏ, có người lại đề nghị biểu diễn một chút tài nghệ
Một nữ khách mời e thẹn đã quay sang cười nói với Tần Tiếu: " chưa bao giờ có thể cướp được vé vào cửa buổi biểu diễn của cậu, không biết có thể nghe cậu hát một bài không?"
"Muốn nghe bài gì?"
" 《Trí ái nhân》"
Ba chữ này vừa thốt ra, cả trường quay như ngưng trệ trong nháy mắt.
Ngay sau đó, có người ồn ào theo: " Đúng đúng, từ ba năm trước phát hành đến nay chưa nghe Tần Tiếu hát lại bài này. Thật là muốn nghe lại quá."
Tống Mạn cũng cười khanh khách mà nói: "Tôi cũng đã lâu chưa nghe, thật là có chút hoài niệm."
《Trí ái nhân》, đây là ca khúc mà Tần Tiếu viết để cầu hôn cô ấy.
Thời điểm ba năm trước, trước tám vạn người xem biểu diễn, anh ta đã cất tiếng hát và quỳ xuống cầm nhẫn cầu hôn.
Nhưng chính cô ta là người đã từ chối lời cầu hôn.
Sau buổi biểu diễn đó, cô ta đưa ra lời chia tay, ra nước ngoài phát triển.
Từ đó về sau, Tần Tiếu không bao giờ ca lại bài hát này.
Tôi cắn môi, bắt lấy tay Tần Tiếu không buông: "Không cần hát."
Anh ta quay đầu nhìn tôi.
"Đừng cáu kỉnh."
Sau đó rút tay ra, cầm lấy cây dàn ghi-ta, nhìn về phía nhân viên công tác, "Giúp tôi lấy một cái ghế, cùng một cái giá micro."
Mọi thứ đã chuẩn bị tốt, Tần Tiếu ôm đàn ghi-ta ngồi chỉnh âm.
Trong sân mọi người ồn ào vỗ tay.
Tôi bất lực mà nhìn một vòng, đối diện với ánh mắt khiêu khích cùng khinh thường của Tống Mạn.
Sợi dây lí trí cuối cùng trong đầu tôi bỗng nhiên đứt đoạn, tôi bước nhanh đến chỗ Tần Tiếu, đoạt lấy cây đàn ghi-ta trong tay anh ta: "Em đã nói là không cần hát bài này, em không thích!"
Không kịp phòng ngừa, đột nhiên bị tôi cướp đàn, cũng bởi vì lực dạo quá mạnh theo quán tính đàn ghi-ta đập xuống, vang lên một tiếng lớn.
Ánh mắt Tần Tiếu trầm xuống.
Anh ta đứng lên, dưới ánh dèn đan xen chiếu xuống mà nhìn tôi, lạnh lùng nói
"Đường Mộng, có phải em có bệnh hay không?"
Tôi gắt gao ôm lấy cây đàn, vành mắt ửng hồng nhìn anh ta.
Thẳng đến khi trước mắt một mảnh mơ hồ, mới bất giác ý thức được.
Thế mà tôi lại khóc.
Làm trò trước máy quay, trước mặt các khách mời.
Tần Tiếu giống như có chút kinh ngạc, nhìn ta sửng sốt hai giây.
Thẳng đến khi Tống Mạn cười bao dung nói: " Xin lỗi, coi như tôi suy xét không chu toàn, Tần Tiếu không cần hát nữa, đừng chọc Mộng Mộng không vui."
_________________
Đọc mà tức thằng cha Tần Tiếu này😡 Giờ chỉ mới thấy hơi tra thoi khúc sau còn tra ác nữa