"Nghe nói nữ đệ tử của thần y Mạc Quy dung mạo quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tiên tư ngọc sắc, khuynh quốc khuynh thành."
Hiếm gặp người nào dùng nhiều thành ngữ hình dung về sắc đẹp như vị nhân huynh này, có vẻ cũng có chút tài văn chương. Ta không khỏi thả chậm bước chân, muốn nghe thêm mấy câu sau.
"Cho nên ta mới nhân dịp Mạc thần y ra biển để đến đây xem bệnh. Huynh nói xem, người ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, thanh niên tài tuấn như ta có thể khiến nàng vừa gặp đã yêu không?"
Ta do dự có nên quay đầu lại nhìn hay không.
"Ai. Có khi nào là vị cô nương trước mặt kia không. Huynh nhìn tấm lưng nàng ấy kìa, yểu điệu thướt tha, bước đi sen nở, phong tư lả lướt, như liễu tơ đỡ gió, hoa mềm theo nước."
Chân ta run lên. Thôi, hay là đi nhanh chút thì hơn.
"Quả nhiên là tuyệt đại giai nhân, chỉ nhìn bóng lưng đã cảm thấy ý loạn tình mê, thần hồn điên đảo."
"Ta cũng vậy, chỉ ngắm vòng eo thon nhỏ của nàng ta đã thấy tim gan đập thình thịch, chân tay mềm nhũn rồi. Chu huynh, mau dìu ta."
Có khi thính lực quá tốt cũng không phải chuyện hay. Vì vậy, ta dừng bước, đứng dưới tàng cây mộc gốc đào, chờ hai vị sau lưng.
Gió xuân tháng ba thổi qua những đóa đào nở rộ. Khi gió lớn, những cánh đào nhẹ nhàng tung bay rơi trên vạt váy, như quyến luyến du dương với con bướm thêu trên váy.
"Chu huynh, ta chưa từng gặp cô gái nào mặc váy đen lại xinh đẹp động lòng người đến vậy, quả nhiên là thưởng thức hơn người."
Ta cúi đầu nhìn... Thật ra là vừa rồi đi tưới nước ở vườn rau, ta cảm thấy váy đen chịu bẩn tương đối tốt, dính nước đọng bùn cũng không lộ rõ.
"Huynh nhìn hoa đào nở rộ kìa, nàng lại dáng đứng như ngọc dưới tàng cây, thật hợp với câu thơ nọ, Nhân diện đào hoa tương ánh hồng..."
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng: Người đẹp hoa đào ửng đỏ lây (Trích Thơ đề ở ấp phía nam đô thành-Người dịch: Hoàng Giáp Tôn.)
Ta xoay người lại, cười cười: "Hai vị tới xem bệnh sao. Ta chính là nữ đệ tử của thần y Mạc Quy."
"A..."
Hai người kinh hoàng biến sắc, trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn ta trân trối.
"Không biết hai vị không thoải mái chỗ nào?"
"À. Chúng tôi không hề có bệnh, cáo, cáo từ." Hai người lùi về phía sau, sải bước như bay.
"Đi thong thả, không tiễn." Ta cười một tiếng, giơ ngón tay hất mấy cánh hoa rơi trên ống áo, thản nhiên bước vào Hạnh Lâm uyển.
Sư phụ ta là Mạc Quy, người đời gọi người là thần y. Để giữ vững hình tượng thần bí khó dò, người ẩn cư ở Già La bên bờ Đông Hải. Đúng như hai vị huynh đài kia nói, người thật sự có hai nữ đệ tử, chính là ta và Mi Vũ.
Khi còn nhỏ, người thường nói với chúng ta: Ta có hai đồ đệ không lạc đâu được, giữa trán đều có ký hiệu.
Ấn đường Mi Vũ sinh ra đã có một nốt ruồi mỹ nhân đỏ tươi, xinh đẹp diễm lệ, linh động quyến rũ, như chút tương tư vương vấn lòng người.
Ta lại tương đối mạnh mẽ thô bạo, từ trán đến sống mũi có một mảng bớt đen rộng, hiện rõ mồn một, trông như vẩy mực.
Vì vậy, Mi Vũ là một cô nương xinh đẹp, còn ta đại khái cũng coi như 'xinh đẹp', Dạ Xoa.
Cho nên nhiều năm qua ta vẫn luôn thấy rất thẹn với Mi Vũ. Mỗi ngày nàng đều cho ta ngắm dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, cảnh đẹp ý vui, mà ta lại bắt nàng phải nhìn khuôn mặt Dạ Xoa, chấn động lòng người này.
Vị huynh đài xuất khẩu thành thơ và vị ngọc thụ lâm phong vừa rồi chắc là vì ngưỡng mộ danh tiếng mà có ý tới(*), chỉ tiếc vận số không tốt, lại gặp phải ta, đành tự mình tỉnh ngộ. Từ đó có thể thấy, truyền thuyết cũng không phải đều không đáng tin, nhưng cũng không phải hoàn toàn đáng tin.
(*) Nguyên văn là "Túy ông chi ý bất tại tửu" tức "ý của Túy Ông không phải ở rượu", nghĩa bóng là ý không ở trong lời, có dụng ý khác.
Trong Hạnh Lâm uyển đào lý tranh xuân, cực kỳ sinh động, cảnh sắc đập vào mắt, bụi hoa đùa giỡn bông liễu, xá tử chẳng thua yên hồng, khắp vườn cảnh đẹp vô biên. Chỉ tiếc sư phụ không có ở đây, cảnh vườn cũng như vô hình sinh ra vài phần vắng vẻ ảm đạm, ngay cả Vượng Tài nằm dưới tàng hoa đào cũng buồn bã ỉu xìu.
Vượng Tài là một con hồ ly, khi nhặt được nó chắc ta khoảng bảy tuổi.
Hôm đó tại ăn no quá, sự phụ đành dắt ta đi dạo cho tiêu thực. Đi tới đi lui, chợt thấy trên bụi cỏ ven đường có một con hồ ly nhỏ nằm trên người một con hồ ly già gào khóc. Ta hỏi sư phụ xảy ra chuyện gì vậy, người nói, con hồ ly già kia chết rồi.
Đó là lần đầu tiên ta chân thực cảm nhận được sự sống cái chết, lập tức ôm chân sư phụ khóc òa.
Sư phụ ngồi xuống vỗ về ta: "Vạn vật đều có tuổi thọ tuần hoàn lặp đi lặp lại, giống như hoa nở hoa tàn, trăng tròn trăng khuyết, không có gì đáng sợ."
Ta ôm cổ sự phụ, càng khóc to hơn, "Sư phụ, người không hiểu."
Sư phụ không nhịn được bật cười: "Ta không hiểu?"
Ta nặng nề "Dạ" một tiếng, đau lòng gần chết: "Sư phụ chính là hồ ly già, con chính là hồ ly nhỏ. Nếu sư phụ chết rồi, ai nấu cơm cho con? Ai may đồ cho con? Ai cho con bạc xài?"
Ta khóc nổ cả mắt, lúc này mới phát hiện ra, sự phụ thật sự rất quan trọng. Người không chỉ có dáng vẻ đẹp đẽ mà còn có rất nhiều tác dụng, tuyệt đối không thể chết.
'Hồ ly già' cười: "Linh Lung, ta sẽ không chết."
Mắt ta ngưng lệ: "Tại sao ạ?"
Người nghiêm túc nói: "Ta đã ăn thuốc trường sinh bất lão."
Ta cười rộ lên: "Vậy tốt quá". Một lát sau, ta lại cảm thấy không đúng, lau nước mũi lên ngực người, tha thiết mong chờ hỏi: "Sư phụ, vậy còn con?".
Sư phụ cười hì hì: "Con đương nhiên chưa ăn."
Ta oa một tiếng, lại khóc càng to hơn, điệu bộ như núi tuyết lở sạt, biển cạn đá mòn cũng không bỏ qua.
Sư phụ véo mũi ta cười nói: "Trong 'Thập Châu ký' ghi lại, đất Tổ Châu có sinh trưởng loài cỏ linh chi dưỡng thần. Người chết chưa đến ba ngày ăn cỏ có thể sống lại, dùng cỏ cũng có thể trường sinh. Chờ con lớn rồi, sư phụ đi thuyền dẫn con ra biển hái cỏ linh chi dưỡng thần cho con ăn."
Đối với lời của sư phụ, ta tin tưởng không chút nghi ngờ, ngừng khóc ngay. Từ đó, quyển 'Thập Châu ký' kia bị ta lật nát bét. Thân là một người bình thường, ai cũng có lòng sợ chết cả.
1.2
Sư phụ vốn là kẻ xa xỉ lãng phí tiêu tiền như nước, vậy mà quyển "Thập Châu ký" bị ta lật nát bét kia người lại không ném, còn dùng vải lụa bọc cẩn thận rồi đặt trên giá sách.
Tiểu hiên trước cửa sổ, cảnh sắc tháng ba tươi đẹp lộng lẫy, nắng xuân phủ kín bàn. Ta ngồi trước bàn, thờ ơ lật vài tờ, không chịu được gió xuân, chìm vào giấc mộng.
Trong mộng rất lắc lư, dường như đang đi thuyền ra biển. Mới thoáng chốc đã đi qua không biết bao đường, nước biển đột nhiên trở nên trong suốt, không một gợn sóng, như một khối thủy tinh ngưng lại trời đất, tinh xảo đặc sắc, mênh mông bát ngát. Cùng lúc đó, phía trước xuất hiện một hòn đảo xanh biếc như phỉ thúy, trời quang mây tạnh, nhật nguyệt dao quang, rạn san hô xanh mọc đầy kỳ hoa dị thảo.
Trong lòng ta mừng thầm, vội xắn tay áo định mò lên đảo hái tiên thảo, chợt thấy trên rạn san hô ngầm bên bờ có một người đang đứng, trên vai đậu một con ưng.
Trong làn hơi mờ, tấm lưng kia khí khái ung dung, lẻ loi cô độc, đằng sau lưng là trời cao biển rộng, ráng mây biển núi, như đã đứng từ rất lâu rồi.
Ta giật mình mải miết nhìn bóng lưng kia, một cảm giác rất đỗi quen thuộc xông thẳng lên đầu, lại không nhớ nổi người đó là ai.
Sóng biển dâng trào vỗ vào góc áo hắn, hắn rốt cuộc xoay người... Đúng lúc này, trên không đột nhiên vang lên mấy tiếng sấm đánh ta ngã nhào xuống đất...
Ta nhếch nhác mở mắt, chỉ thấy Mi Vũ đang quơ quơ ta, cười như tiên nữ.
"Ưng Nhi mang thư của sư phụ về."
"Khi nào người về?"
"Trong thư không viết. Người chỉ bảo có một vị bạn tốt muốn đến Già La, nhắc chúng ta dọn dẹp Phụ Tuyết lâu sạch sẽ tiếp đãi vị khách quý kia."
Khách quý?
Ta thầm kinh ngạc.
Sư phụ vì duy trì hình tượng thần y thế ngoại cao nhân thần bí vĩ đại, gần như chưa từng mời người ngoài đến đây. Già La lớn vậy lại không có ai ngoài ba thầy trò chúng ta, cộng thêm một con cắt Bắc Cực (*) Nã Vân và con hồ ly Vượng Tài. Nay thế nào người lại đột nhiên hứng thú mời khách tới? Ta ôm một bụng khó hiểu cùng Mi Vũ đến Phụ Tuyết Lâu, cẩn thận dọn phòng sạch sẽ, còn cắm thêm mấy cành đào mới nở vào chiếc bình ngọc trên bàn.
Phòng ốc sáng sủa rực rỡ hẳn lên. Mi Vũ ngồi trước cái bàn gỗ tử đàn bưng mặt như có điều suy nghĩ, dáng vẻ rất trầm ngâm.
"Linh Lung, sư phụ lần này ra biển thần thần bí bí, phải chăng đi Doanh Châu? Theo truyền thuyết, chỗ đó chính là nơi tiên nhân ở đó. Tỷ nói xem, vị khách quý mà sư phụ nói có khi nào là một vị tiên nhân không?"
Ta cười cười không đáp. Thật ra thì trong lòng ta cũng rất tò mò thân phận của vị khách quý kia. Bởi vì xưa nay ngay cả Sưởng đế sư phụ cũng không thèm để vào mắt, đến tột cùng là người thế nào mà lọt vào mắt người, còn nhận được chữ "quý" kia?
Ba ngày sau là mồng một tháng tư. Trời chưa sáng ta đã bò dậy khỏi giường.
Già La nằm ở ven bờ Đông Hải, nước biển xanh biếc, sương khói yên ả, trên đảo sinh trưởng một loài hoa, tên là triêu nhan, có công hiệu cầm máu. Loài hoa này chỉ tỏa hương nở rộ vào khoảnh khắc ánh bình minh vừa ló rạng trong tháng tư, loáng cái rồi tàn, ngắn như ánh sáng lấp lánh. Trước khi ra biển, sư phụ đã dặn ta nhất định không được quên hái. Vì vậy mới sáng sớm ta đã chạy ngay tới tấc linh đài trên bờ biển, cả thế gian chỉ có nơi này sinh trưởng triêu nhan.
Mặt trời đằng đông chưa ló, mặt biển xanh thẳm vô biên, như thưở sơ khai hỗn độn. Dần dần, nắng mai hơi hé ra, màn trời cũng giãn rộng. Không lâu sau, nắng mai ồ át ló khỏi chân trời, ánh sáng phủ kín khắp bầu trời mặt biển.
Trong ánh nắng rực rỡ, triêu nhan bừng bừng nở rộ, đóa hoa xanh biếc ướt át như ngọc, tỏa mùi hương đặc biệt thấm vào ruột gan. Ta nhanh tay hái từng bông xuống, để chúng nở rộ trên khay vàng. Loại kỳ hoa hiếm có này một tháng cùng lắm hái được khoảng trăm bông, chỉ tạm chế được một hộp dược cao nhỏ, có thể nói là vô giá.
Dưới vách núi vang lên tiếng ưng quen thuộc, chính là con cắt Bắc Cực Nã Vân của sư phụ.
Ta lấy tay che nắng nhìn xuống dưới, qua tấc vuông dưới linh đài, chỉ thấy một chiếc thuyền đang lại gần bờ, cánh buồm đón nắng mai tỏa sáng rực rỡ, bên trên thêu một chữ "Mạc" rất to. Lẽ nào sư phụ đã trở về?
Ta lập tức nâng váy chạy lên bờ cát.
Gió biển táp vào mặt, cát trắng tràn đầy giầy, hơi xước chân.
Ta dừng bước.
Trên mạn thuyền có một người đang đứng. Hắn mặc một bộ hồng y hừng hực khí thế trong ánh hào quang, sau lưng là cả trời biển bao la vô cực. Ánh nắng sớm như gom hết lên người hắn, hồng y sáng rực như ngọn lửa bừng cháy nổi trên nền trời mây.
Hắn đứng ngược sáng, trên tay nâng một con ưng, không rõ nhìn dung mạo. Màu đỏ kia như đoạt lòng đoạt phách, thần thái lại như người duy nhất giữa trời biển.
Trong lòng ta giật nảy, khung cảnh này sao lại giống trong mộng như vậy? Nhất thời, ta thậm chí còn nghi mình vẫn đang ở trong mộng. Một thứ cảm giác như xa cách một đời gặp lại tràn tới trước mặt, tựa như là cố nhân kiếp trước, anh chị em cùng cha khác mẹ vượt biển bơi tới kiếp này để ước hẹn.
Con ưng vỗ cánh muốn bay, tay hắn phất một cái, Nã Vân bay thẳng lên trời, kêu một tiếng lanh lảnh rồi vút vào mây xanh.
Hắn chậm rãi bước xuống thuyền, như là trên mây bước xuống.
Cát trắng như tuyết, hồng y như lửa, ta chưa từng gặp người nào có thể bước đi nhàn nhã ung dung như vậy. Gió biển thổi bay tà áo hắn, bóng mây như đang nhảy múa.
Hắn không chút để ý, phảng phất mọi chuyện trên thế gian đều không nằm trong mắt hắn.
Nã Vân bay đến trước mặt ta, cúi đầu kêu lên rồi vòng hai vòng, sau đó bay về phía Hàm Yên các.
Ta nhìn hắn đi thẳng đến trước mặt mình.
Ta không tài nào hình dung tướng mạo hắn, chẳng qua cảm thấy trên thế gian này cũng chỉ có dung mạo như vậy mới xứng với nhịp bước dáng vẻ đó của hắn. Khoảnh khắc kia, ta như quên hô hấp.
Một đời, gặp vô số lần, cùng vô số người. Có người với bạn chỉ là gặp thoáng qua, ngay cả dung mạo cũng không thấy rõ; có người với bạn từng có duyên phận ngắn ngủi, sau rồi lại quên xa khắp chốn. Nhưng có người, bạn chỉ vô ý nhìn một lần, sẽ nhớ cả đời.
Hắn chính là người sau cùng.
Ta chưa từng thấy đôi mắt nào như vậy, chỉ cần nhìn vào, dường như bị lạc vào cảnh hoa xuân tháng ba.
Hắn đón nắng nên hơi nheo mắt, nhẹ nhàng cười với ta một tiếng, ý cười phảng phất một luồng gió dịu dàng ấm áp, thổi sâu vào lòng người, khiến người ta thoải mái.
"Huynh chính là vị khách quý sư phụ ta nhắc đến trong thư?" Ta như bị thôi miên, giọng nói mềm mại khác thường.
"Ừ. Ta là Dung Sâm. Chắc cô là Linh Lung?"
Hắn tuy dùng câu hỏi, nhưng giọng nói lại vô cùng chắc chắn. Ta không khỏi tò mò: "Sao huynh biết?"
"Sư phụ cô nói mình có hai đồ đệ, một người là Linh Lung, một người là Mi Vũ."
"Vậy sao huynh biết ta là Linh Lung?"
Hắn cười cười: "Sư phụ cô nói, cô gái xinh đẹp là Mi Vũ".
Ta vuốt vuốt ấn đường.
Hắn cười: "Ta không có ý nói cô xấu".
Ta tiếp tục xoa ấn đường.
Hắn lại cười: "À đúng rồi, sư phụ cô còn nói, một là nha đầu chết tiệt, một là nha đầu điên".
Trong lòng ta lệ rơi ầm ầm...
Sư phụ, người thật sự là sư phụ của chúng ta sao?
Một ánh mắt trong suốt dịu dàng lướt qua đầu ta, hắn nâng tay áo, mỉm cười hỏi: "Cô chính là nha đầu điên sao?"
(*) Cắt Bắc Cực (Còn gọi là cắt kên kên): Hán Việt ghi là hải đông thanh. Tên khoa học là Falco rusticolus.
Là loài lớn nhất trong Chi Cắt. Trong Chi Cắt, Tùy theo kích thước của từng loài cụ thể mà lúc thì gọi là ưng, lúc thì gọi là cắt.
Loài cắt này sinh sản ở trên bờ biển Bắc Cực và các đảo ở Bắc Mỹ, châu Âu, và châu Á. Đặc biệt, bộ lông của nó thay đổi theo vị trí, với màu sắc từ trắng toàn thân cho đến nâu sẫm. (Theo vi.wiki)
Nói chung cách gọi tên hay mối quan hệ về chi, họ, bộ,... của ưng và cắt rất lằng nhằng. Nếu mọi người muốn tìm hiểu có thể tham khảo ở đây. [Nếu sâu hơn nữa thì nên gõ tên khoa học của nó, vì tài liệu liên quan bằng tiếng việt khá ít]