• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5.2

Trong điện tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cung nữ thái giám ba bước một người, vẻ mặt khiêm tốn ngoan ngoãn đứng hầu trong điện, lặng như tượng gỗ.

Rèm châu được nhấc lên, mùi long diên hương phả thẳng vào mặt, ta hắt xì một cái kinh thiên động địa, đến khi ngẩng đầu lên vuốt mặt, trông thấy một nam tử nằm trên long sàng, biếng nhác nửa tựa trên chiếc gối ngọc thạch, mày kiếm nhíu lại. Sự kiêu ngạo không chịu gò bó, dáng vẻ chẳng chút hứng thú, phong lưu phóng khoáng không nói lên lời.

Ta bước lên hành lễ.

Hắn quan sát ta một lượt, ánh mắt bất chợt rơi sau lưng ta, dừng lại rất lâu, có lẽ là được mặt Dung Sâm cho rửa mắt.

Khiến kẻ đã nhìn chán tuyệt sắc thiên hạ này phải chịu kinh hãi, ta thật có lỗi, rất đồng tình, cũng rất hiểu cho hắn.

Hắn vuốt ngực: "Bình thân. Ngươi chính là đệ tử của thần y Mạc Quy?"

"Dạ. Thảo dân tên Linh Lung." Ta chỉ sang người sau lưng: "Người này là trợ thủ của ta, tên Dung Sâm."

Để Dung Sâm chịu thiệt làm trợ thủ của ta, thật xin lỗi, nhưng dù sao ta cũng không thể nói là hắn đến để xem náo nhiệt.

Sưởng đế uể oải dựa người, nhìn thì có vẻ không chút sức lực, trong mắt lại không giấu được tia sắc bén, lơ đễnh quan sát đôi mắt ta, rồi ánh mắt lướt nhẹ qua môi, có lẽ môi ta cũng không tệ.

"Ngươi đã chữa bệnh được bao nhiêu người?" Lời này hỏi ra, hiển nhiên là không tin tưởng y thuật của ta lắm.

"Đếm không xuể." Thông thường số liệu không cụ thể sẽ không thuyết phục, vì vậy ta lại bổ sung thêm một câu, "Trừ người, ta còn từng chữa trị cho chó, bò, lợn..." Tỏ vẻ ta đây hiểu biết rộng rãi, kinh nghiệm dầy dặn.

Hướng tả sứ cúi đầu ho khan một tiếng.

Sưởng đế trầm lặng, cũng không biết hài lòng hay không hài lòng với câu trả lời của ta. Mãi lát sau hắn mới nói: "Hôm trước sinh thần mẫu hậu, bữa tối trẫm có uống nhiều mấy chén, ban đêm hơi khát lại đói, liền ăn táo. Ăn được nửa, trẫm vô tình liếc nhìn quả táo..." nói đến đây, hắn nhíu mày lại, vẻ mặt đan xen giữa muốn nói lại thôi cùng ghê tởm muốn nôn.

Ta đoán: "Chẳng lẽ bệ hạ phát hiện trong quả táo đó có sâu?"

Hắn nhìn qua ta: "Một nửa."

Một nửa còn lại có thể đoán...



"Mấy ngày nay, trẫm cứ ăn cơm là ghê tởm muốn nôn, luôn cảm thấy có con sâu chui trong bụng."

Đừng nói là con sâu đã bị cắt ngang, cho dù là nuốt sống thì giờ cũng đã chết toi trong bụng Sưởng đế rồi. Cảm thấy có sâu chui trong bụng, ghê tởm muốn nôn hoàn toàn do tâm bệnh mà thôi.

"Ngươi có cách gì trị bệnh cho trẫm không?"

Ta nghĩ ngợi một lát, gật đầu thưa: "Có ạ."

Sưởng đế nói ngay: "Nói."

"Xin bệ hạ lấy cho ta một đoạn lòng lợn chưa rửa và một bát nước sạch."

Hướng Quân lộ ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi cùng không thể tin nổi. Trong điện yên tĩnh lạ, mấy vị cung nữ thái giám đều nhìn vào ta, sắc mặt giống hệt Hướng tả sứ.

Sưởng đế nhíu mày, nhưng rất biết kiềm chế, không hỏi nhiều, phất phất tay ra hiệu cho Hướng tả sứ.

Không lâu sau, Hướng Quân bưng một cái khay bước vào, trên khay đựng một đoạn lòng lợn và một bát nước sạch. Lòng lợn chưa được rửa sạch nên có mùi rất khó ngửi, tất nhiên, hình dạng cũng rất khó nhìn.

Vẻ mặt Sưởng đế như sắp nôn mửa đến nơi, tên thái giám bên cạnh lập tức tinh mắt dâng khăn gấm lên, Sưởng đế nhận lấy, vội che kín mũi miệng.

Ta mở hòm thuốc, lấy ra một đôi găng tay mỏng như cánh ve, sau lại lấy một túi bột mịn hòa tan vào nước.

"Mời bệ hạ xem." Ta nâng đoạn lòng lợn, bước tới trước mặt Sưởng đế,vạch ra.

Sưởng đế vừa liếc mắt nhìn đã lập tức vươn cổ ợ ra nước chua.

Ta lùi về sau mấy bước, gật đầu với Dung Sâm: "Lại đây giúp ta cầm."

Trán Dung Sâm run lên, nhưng không từ chối, nhấc hai ngón tay kẹp phần đuôi.

Nhìn dung mạo không nhiễm chút khói lửa nhân gian và ngón tay ngọc thon dài trắng nõn kia, lại nhớ ra hắn mắc bệnh sạch sẽ, trong lòng ta cảm thấy thật có lỗi. Ta bưng bát nước sạch từ từ đổ vào trong đoạn lòng, xong rồi cười cười với Dung Sâm: "Được rồi, thả vào trong bát đi."

Dung Sâm buông tay để dòng nước vẩn đục hôi thối tuôn vào bát. Ta cầm đoạn lòng đã được thuốc nước rửa sạch lột ra, "Bệ hạ nhìn lại xem." Đoạn lòng sạch sẽ, ngay cả mặt nhăn ở trong cũng sạch bóng.

Sưởng đế lộ vẻ như trút được gánh nặng, nét mặt sau cơn mưa trời lại sáng.

Ta nhìn, trong lòng cũng như trút được gánh nặng.

Cung nữ cầm khay lui ra.

Ta tháo găng tay ra, rửa sạch tay, lấy một túi bột từ trong hộp thuốc cung kính trình lên: "Thuốc bột này bệ hạ pha ra một ly rồi uống là đủ."

Rất hiệu quả đấy nhé, nhìn màn vừa rồi không cần nói cũng biết.

Sưởng đế khẽ hé môi, gật đầu với Hướng Quân: "Thưởng".

Hướng Quân dẫn ta và Dung Sâm đến điện Phượng Nghi sau Ngự Hoa viên, không lâu sau, mười vị cung nữ lưng liễu mặt sen xinh đẹp thướt tha nâng đồ thưởng nối đuôi bước vào.

Ngọc như ý, vàng nguyên bảo, san hô đỏ,... Ra tay vô cùng hào phóng.

Ta chia đôi phần thưởng, đẩy tới trước mặt Dung Sâm.

"Hôm nay vất vả cho công tử rồi."

Hắn giơ hai ngón tay bị rửa đỏ bừng như lạp xưởng, cười nói: "Cô rốt cuộc đã cho hắn cái gì?"



Chương 6

6.1

Ta nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới dám len lén nói: "Một túi thuốc tiêu chảy đặc biệt chứa thêm thành phần thanh nhiệt mà thôi, uống vào sẽ tập trung tinh thần, thanh tâm quả dục. Còn túi thuốc dùng để rửa đoạn lòng kia là nước tinh khiết, uống vào nào có sao đâu."

Dung Sâm bật cười, dùng ngón tay lạp xưởng dí vào trán ta một cái: "Lúc cô lừa gạt người, mặt thật thà thật đấy."

Ta nghiêm mặt: "Đây không phải lừa gạt nhé. Là đúng bệnh bốc thuốc, tâm bệnh phải dùng tâm dược trị."

Dựa vào kinh nghiệm hành y mấy năm nay của ta, trên cõi đời này, thứ khó chữa nhất chính là tâm bệnh, mà dễ chữa nhất cũng vẫn là tâm bệnh.

Dung Sâm ngả người lên ghế quý phi, chống đầu cười híp mắt: "Nghe sư phụ cô nói, Sưởng đế này là kẻ vui giận thất thường, cô mắng hắn là lợn, không biết hắn có ghi thù không."

Trong lòng ta rơi lộp bộp. Không thể nào, mặc dù ta dùng lòng lợn so sánh với lòng hắn, nhưng ta thật sự không có ý đem nó ra so sánh với hắn mà.

"Cô đó, tốt nhất nên cẩn thận thì tốt hơn, coi chừng khó giữ được cái mạng nhỏ của mình."

... Xì xì xì, đồ quạ đen.

Theo tin tức đáng tin cậy, buổi chiều hôm đó Sưởng đế tiết ra hai lần, bữa tối ăn một vỉ thạch anh và một bát cháo trắng, không nôn nữa.

Trong lòng ta ổn định lại, nhét những phần thưởng của Sưởng đế vào bao đồ, chuẩn bị hôm sau về phủ. Tuy nơi này là điện Phượng Nghi nằm ngay cạnh Ngự Hoa viên, phong cảnh đẹp đẽ tuyệt trần, có đủ mọi thứ, thậm chí Sưởng đế còn cố ý phái mười mấy vị cung nữ đến hầu hạ, nhưng Sưởng đế vui giận thất thường, thứ người dao thớt như thế khiến kẻ thịt cá ta đây không yên tâm nổi, tốt nhất chuồn nhanh.

Ta đã chuẩn bị xong cả, ai ngờ sáng hôm sau lại bị Sưởng đế gọi đến. Khí sắc hắn rõ ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều, nếu không có cái tính vui giận thất thường kia, trông ra cũng là một nam tử oai hùng anh tuấn.

"Thuốc của ái khanh quả nhiên thần hiệu." (công hiệu thần kỳ)

Ta vừa nghe hắn đổi giọng gọi mình "ái khanh", đột nhiên cảm thấy không ổn.

Hắn nhíu mày, thản nhiên nói: "Trẫm gần đây có một tật xấu, trong lòng cứ muốn một người".

Nói đến đây, hắn dừng lại, dường như lại nhớ đến người kia, sâu kín thở dài, trên hàng mày khí khái anh hùng bức người vậy mà lại ngưng tụ chút buồn bã mất mát.

Ta chờ một hồi, thấy hắn vẫn trong trạng thái ủ ê mất hồn, bình tĩnh hỏi: "Không biết người nọ, là nam hay nữ?"

Khóe miệng Hướng Quân giật giật, ho một tiếng.

Sưởng đế hồi phục tinh thần, bình tĩnh lườm lại ta: "Nữ."

À, thế thì tốt.

"Lúc nàng không ở trước mặt trẫm, trẫm chẳng có tâm tư làm gì, ăn không ngon, ngủ không yên, hoa mắt, buồn bực, vô lực, ngẩn người, ảo giác nghe nhầm, vô cùng chán ngán."

Ta thầm ồ lên trong lòng, đây chính là điển hình của căn bệnh tương tư, triệu chứng của bệ hạ ngài còn rất đầy đủ. Quả nhiên là no ấm sinh phóng túng, bệnh kén ăn vừa khá lên, bệnh tương tư đã tới.

Hắn nâng mi, sóng mắt quẹt ngang qua ta, "Ái khanh, có thể trị không?"

Ta đột nhiên nhớ đến lời của tên Dung Sâm kia, nghĩ nghĩ tưởng tưởng, ấp a ấp úng: "Bệnh này, dễ trị, mà cũng khó trị."

Hắn không biến sắc hỏi: "Là sao?"

"Nếu nàng ta cũng vì bệ hạ mà mắc bệnh này, vậy rất dễ trị."



"Trị thế nào?"

Ta liếc qua long sàng sau hắn, bình tĩnh nói: "Song tu một đêm là khỏi hẳn."

Mặt Hướng tả sứ đỏ bừng, lộ rõ vẻ túng quẫn.

Sưởng đế ngược lại da dày thịt béo, vẫn hỏi tiếp: "Vậy, nếu nàng không thế?"

"Vậy thì khó trị rồi."

"Rốt cuộc là có biện pháp hay không?"

Ta chần chừ một lúc: "Dạ, cũng có."

Mắt hắn sáng lên, ngồi thẳng người: "Nói đi."

Ta bước lên trước hai bước, kết quả bàn tay còn chưa chạm được đến ngực Sưởng đế, cổ tay đã bị một cánh tay vững chắc bắt chặt, mặt Hướng tả sứ tuy vẫn đỏ bừng, nhưng ánh mắt đã lạnh lẽo đầy sát khí. Thân thủ quả nhiên rất nhanh nhẹn. Nhưng tả sứ Ngự Lâm quân đại nhân à, hành động của ta nhìn giống định hành thích hoàng đế bệ hạ lắm sao? Kẻ tay không tấc sắt ta đây chỉ biết nhìn Hướng tả sứ nặn ra nụ cười khổ.

Sưởng đế phất phất tay: "Không sao, để nàng nói."

Hướng Quân buông ta ra, ta vuốt vuốt cổ tay, nói: "Nếu thích một người, lần đầu tiên gặp nhau, trong lòng sẽ sinh ra tơ tình, tơ tình này càng ngày càng nhiều, dần dần cuộn lại thành một viên châu tương tư, khảm ở trong ngực, máu thịt gắn liền. Giờ đây, châu tương tư đã thành hình, bệnh tương tư cũng đã ngấm tận xương, nếu muốn chữa khỏi, chỉ có thể móc hạt châu này ra, từ nay trở đi sẽ không thích người đó nữa."

Sưởng đế cau chặt mày, sắc mặt trầm xuống.

Hướng Quân lộ ra nét mặt "ngươi điên rồi".

Ta vẫn tiếp tục nói: "Chỉ cần ta mổ ngực bệ hạ lấy viên châu tương tư kia ra, bệnh tương tư sẽ tự nhiên khỏi hẳn. Chẳng qua, ngực ngài sẽ lưu lại một lỗ nhỏ."

Ta nói xong, trong điện hoàn toàn im lìm.

Thái giám ngây người như phỗng, cung nữ mặt trắng như tuyết.

Nét mặt Hướng tả sứ chuyển thành: Ngươi nhất định phải chết.

Nhìn lại Sưởng đế, hắn lại vẫn không chút biểu cảm. Quả không hổ là vua của một nước, nghe cách chữa bệnh như vậy mà vẫn giữ được vẻ bình thản, thực sự có chỗ hơn người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK