Giang Việt Linh chết vào một ngày trời đông giá rét, tuyết rơi dày đặc. Khi thi thể được phát hiện, trong tay còn nắm chặt nửa chiếc bánh rán hành nhặt được trong thùng rác.
Khi tin tức truyền về Hải Thành, người biết cô ai cũng nói một câu "gieo gió gặt bão". Bọn họ cười mắng qua loa rồi quên sạch sành sanh người phụ nữ độc ác kia chỉ trong nháy mắt. Ít lâu nữa thôi, sẽ không còn ai nhớ về cô ta.
GÌ????
Tôi tuyệt đối không bao giờ ăn bánh rán hành!
Còn nhặt trong thùng rác nữa chứ!
Mới sáng sớm đã làm người ta ghê tởm.
Tôi ngồi bật dậy, đầu óc choáng váng đành vội vàng nằm xuống.
Tôi đã nằm trên giường năm ngày rồi, não bị chấn động nhẹ, bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi một thời gian.
Năm ngày trước là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Lục Minh Kỳ, hai nhà quyết định tổ chức thật long trọng.
Thứ nhất là để chúc mừng ba năm hai nhà Lục – Giang kết thông gia.
Thứ hai là dự án hợp tác mới của hai công ty đã qua giai đoạn sơ bộ, sẽ sớm đi vào quỹ đạo, cần một dịp thích hợp để công bố.
Chưa đến Tết, chẳng phải rằm, gần đây cũng chẳng có sinh nhật vị cha chú nào trong nhà, thế là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Lục Minh Kỳ được đưa vào chương trình nghị sự.
Tôi và Lục Minh Kỳ có đồng ý không ấy hả? Con cháu trong nhà thì không có nhân quyền.
Cũng may gia đình chúng tôi đều là người thực dụng, hơn nữa đã qua thời dậy thì nổi loạn, chỉ cần có thể giành càng nhiều lợi ích cho bản thân và gia tộc, có thể hợp tác nhất định sẽ hợp tác, không thể hợp tác cũng sẽ qua núi đao, xuống biển lửa mà hợp tác.
Hai người bọn tôi đóng vai vợ chồng ân ái tại các dịp xã giao không biết đã bao nhiêu lần, sớm luyện đến mức mây trôi nước chảy.
Hôm đó, tôi vẫn như thường lệ khoác tay Lục Minh Kỳ, mỉm cười đầy dịu dàng hiền thục, cùng hắn bước xuống bậc thang cao.
Điện thoại của Lục Minh Kỳ lại đúng lúc reo lên, là một đối tác rất quan trọng.
Hắn bảo tôi đi xuống trước, nghe điện thoại xong hắn sẽ đến tìm tôi.
Tôi là một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, dĩ nhiên là không cần chồng đi tò tò theo chăm sóc.
Tôi xua tay, bảo hắn đi giải quyết chuyện quan trọng trước đi, loại tiệc tùng này không làm khó được tôi.
Lục Minh Kỳ không yên tâm dặn dò: "Giày cao gót. Xuống cầu thang nhớ cẩn thận một chút."
Tôi liếc hắn một cái, khịt mũi: "Em không có thiểu năng, OK?"
Sau đó... tôi bước hụt một cái, ngay trước mắt Lục Minh Kỳ và khách khứa, lăn từ trên cầu thang xuống đất, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Lúc tỉnh lại thì đã là ở bệnh viện.
Bác sĩ chuẩn đoán não tôi bị chấn động nhẹ, về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi hẳn.
Lục Minh Kỳ ở bên cạnh hỏi han những điều cần chú ý khi dưỡng bệnh.
Bác sĩ căn dặn: "Có thể sẽ xuất hiện triệu chứng buồn nôn, chóng mặt, nôn mửa, ù tai, còn có khả năng xảy ra tình trạng mất trí nhớ ngược chiều, không nhớ rõ tình huống lúc mình bị thương."
Thấy tôi đã tỉnh, bác sĩ hỏi tôi vài câu, sau đó nói: "Xem ra vấn đề cũng không nghiêm trọng lắm, những chuyện cần nhớ đều nhớ hết, không bị mất trí nhớ, chỉ hơi buồn nôn. Nghỉ ngơi hai ngày là khỏe hẳn."
Tôi cảm thấy có một vấn đề rất lớn.
Vô cùng lớn!
Mặc dù không mất trí nhớ nhưng trong đầu có những đoạn hình ảnh lung tung rối loạn không ngừng kéo đến.
Tình trạng này kéo dài ròng rã năm ngày trời. Những triệu chứng khác sớm đã khỏi hẳn, chỉ có những ký ức kỳ quái kia không giảm mà còn tăng lên.
Cho đến sáng nay, tôi đã có thể chắp nối tất cả thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Nếu những ký ức đó là thật, nếu tôi thật sự sống trong một quyển tiểu thuyết thì vai của tôi không thể nghi ngờ là một nữ phụ độc ác.
Lục Minh Kỳ là nam thứ chính si tình, âm thầm bảo vệ nữ chính.
Em trai hắn – Lục Minh Tinh là bạn trai cũ dây dưa khó dứt của nữ chính.
Anh trai của hắn – Lục Minh Lễ là nam chính tổng tài bá đạo.
Tôi không quen nữ chính nhưng theo ký ức thì cô ấy tên là Liên Dung.
Một cô gái trẻ với gia cảnh và ngoại hình hết sức bình thường nhưng luôn nỗ lực tiến về phía trước.
Vào khoảng thời gian này, Liên Dung vừa tốt nghiệp đại học, đang chiến tranh lạnh với Lục Minh Tinh sau n lần chia tay. Ít lâu sau, cô sẽ đến tập đoàn Lục thị phỏng vấn xin việc, gặp gỡ nam chính và thứ chính.
Còn tôi, từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ chính đã coi thường đủ kiểu. Nhất là sau khi những người đàn ông xung quanh tôi lần lượt chú ý đến Liên Dung, tôi bị lòng ghen tị che mờ đôi mắt, năm lần bảy lượt gây sự với cô.
Một người phụ nữ đã có gia đình như tôi, không yêu người chồng đẹp trai, dịu dàng của mình mà bỗng dưng âm thầm nảy sinh tình cảm với anh chồng sau ba năm gả vào nhà họ Lục.
Mang thiết lập nhân vật si tình, chung thủy như Lục Minh Lễ, dĩ nhiên khó chịu ra mặt với tôi.
Sau nhiều lần vấp phải trắc trở, tôi hận nữ chính đến mức não bay hết nếp nhăn, đi gian díu với bạn trai cũ của nữ chính, cũng chính là em chồng của tôi – Lục Minh Tinh.
Thần linh ơi!
Đây là phim truyền hình máu chó lênh láng chiếu giờ vàng sao?
Bây giờ phim truyền hình cũng không thèm quay kịch bản này nữa rồi.
Chuyện này quá phi logic, lại còn hoàn toàn sai lệch với tính cách của tôi.
Tôi là một người yêu tiền như mạng, tình yêu có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Trong giới này, được mấy đôi vợ chồng thật lòng thật dạ yêu nhau? Đa phần là kiểu giả vờ ân ái như tôi và Lục Minh Kỳ.
Liên hôn thương nghiệp mà thôi, ai rảnh rỗi sinh nông nổi mà tìm kiếm tình yêu đích thực ở nơi này?
Năm tôi 20 tuổi đã bị gia đình sắp xếp đi xem mắt, gặp Lục Minh Kỳ được 3 lần thì hôn sự đã được người lớn trong nhà quyết định. Trước khi kết hôn, bọn tôi nói với nhau còn chưa được trăm câu.
Nảy sinh tình yêu được mới vi diệu.
Ba anh em nhà họ Lục đều rất điển trai, nhìn từ xa đã thấy cảnh đẹp ý vui nhưng Lục Minh Lễ và Lục Minh Tinh tuyệt đối không hợp khẩu vị của tôi. Một người thì nghiêm tức đến nhàm chán, một người thì hay cáu kỉnh, chỉ biết làm theo ý mình.
So ra thì chồng tôi cũng không tệ lắm.
Lục Minh Kỳ đa số thời điểm đều rất hòa nhã, khiêm tốn, chuyện gì cũng có thể ngồi xuống uống trà ăn bánh rồi từ từ bàn bạc, có thể nói vô cùng kiên nhẫn.
Bọn tôi ở trên giường cũng rất hợp nhau. Quan trọng là hắn biết tôn trọng tôi, chưa từng can thiệp quá nhiều vào thói quen sinh hoạt của tôi.
Nhưng hắn không yêu tôi, chỉ cưới tôi để thăng tiến trong sự nghiệp.
Nếu lúc trước hôn sự của tôi và hắn không thành, hắn sẽ lấy một thiên kim tiểu thư khác, rồi đối xử với cô ta vô cùng tốt giống như đối với tôi bây giờ vậy.
Từ đầu đến cuối, thứ hắn theo đuổi luôn là sự nghiệp. Tình yêu và hạnh phúc hôn nhân chưa từng lọt được vào mắt hắn.
Điểm này thì hai chúng tôi vô cùng hợp nhau. Tình yêu hư vô lại mờ mịt, sao có thể sánh với cảm giác an toàn mà tiền mang lại?
Thế nên, tôi cũng không yêu hắn.
Đến cả Lục Minh Kỳ mà tôi còn không có cảm giác, điên hay ngáo mà yêu Lục Minh Lễ?
Tưởng truyện ngàn lẻ một đêm à?
Chắc là tôi bị té ngu người thật rồi, hôm nào vào bệnh viện kiểm tra lại lần nữa thì hơn.
Tôi vừa lên kế hoạch vừa mở Wechat gửi tin cho Lục Minh Kỳ: "Chồng yêu, em muốn ăn khoai tay chiên. Anh đi làm về ghé ngang mua cho em một phần nha. Phải là size lớn nhất á!"
Tôi không có sức kháng cự với đồ ăn vặt, một ngày không ăn đã nhớ đến cồn cào.
Lục Minh Kỳ là người bận rộn, thời gian cực kỳ quý giá, không thể lúc nào cũng trả lời tin nhắn trong tích tắc như con sâu lười tôi đây. Có lẽ do hiện tại, tôi là bệnh nhân, hắn không bắt tôi chờ quá lâu.
Ba phút sau, hắn trả lời: "Anh đã hỏi bác sĩ rồi. Ông ấy bảo em mấy ngày nay nên ăn thanh đạm một chút, hạn chế đồ dầu mỡ cay độc. Ráng nhịn chút đi, ngày mai tái khám không có vấn đề gì thì anh mua cho em."
"Vậy hôm nay em đi tái khám luôn. Em khỏe hẳn rồi."
"Hẹn trước là ngày mai. Hôm nay anh hơi bận, không có thời gian đi cùng với em."
"Em tự đi được, anh cứ làm việc đi."
Lục Minh Kỳ không đồng ý nhưng có chút nhượng bộ: "Để Tiểu Lý đi chung với em. Anh gọi cho bác sĩ Trịnh đổi lịch hẹn."
Tiểu Lý là con gái của quản gia, sau khi tốt nghiệp đại học không tìm thấy công việc thích hợp, dứt khoát về làm trợ lý gia đình cho nhà họ Lục.
Lục Minh Kỳ và tôi đều không thích có người lạ trong nhà, đặt dịch vụ dọn dẹp căn hộ mỗi ngày, cũng không có bảo mẫu cố định.
Lần này, tôi bị thương, Lục Minh kỳ lo lắng tạm thời không tìm được người thích hợp nên mượn người từ nhà chính, bảo Tiểu Lý đến chăm sóc tôi một thời gian.
Tiểu Lý làm việc chu đáo, từ nhỏ đã theo ba mẹ làm việc ở nhà phụ, đã quen với lối sống hào môn. Mưa dầm thấm đất khoảng 20 năm, cũng coi như có tiếng nói chung với người giàu có.
Tôi nằm trên giường nhàn rỗi, buồn chán, thường gọi Tiểu Lý vào phòng tán gẫu.
Lục Minh Kỳ đưa ra điều kiện, tôi đành rủ Tiểu Lý cùng đến bệnh viện.
Tiểu Lý đương nhiên đồng ý, lẹ làng đi lái xe.
Tôi vừa lên xe, đang thắt dây an toàn thì Tiểu Lý ngồi phía trước nói: "Mợ chủ, em có một người bạn vừa tốt nghiệp đại học Hải Thành. Hồi đi học, thành tích rất xuất sắc. Lúc trước đi thực tập ở công ty lớn cũng được lãnh đạo khen ngợi hết lời. Em nghe nói trợ lý của cậu cả đang nghỉ thai sản, chưa tuyển được người mới thích hợp. Cậu cả lại chỉ nhận đề cử nội bộ. Mợ có thể nói giúp một câu với cậu hai, cho em xin một cơ hội được không ạ?"
Xã hội này, nhất quan hệ, nhì tiền tệ, ba trí tuệ. Nhờ người quen biết giới thiệu việc làm là chuyện bình thường.
Tôi không quá rõ chuyện của công ty: "Anh cả thiếu người, em bảo tôi giới thiệu cho chồng mình?"
"Chuyện là vầy. Cậu cả đi công tác hai tuần dưới miền Nam, giao việc tuyển người cho cậu hai."
Ra là vậy.
Chỉ là chuyện nhỏ, tôi cũng không phải người keo kiệt ân tình: "Để tôi nói với anh ấy một tiếng. Em bảo người ta chuẩn bị sơ yếu lý lịch đi. Nói khơi khơi ngoài miệng, chưa chắc anh ấy chịu để trong lòng đâu."
Tiểu Lý lập tức vui mừng hớn hở: "Dạ. Chừng nào về em sẽ gửi cho mợ liền."
"Em bảo đảm bạn ấy sẽ được nhận."
"Không có chi. Cho cô ấy cơ hội, còn được hay không tùy thuộc vào chính bản thân cô ấy."
Tôi suy nghĩ một lúc, hỏi: "Bạn của em tên gì?"
"À, bạn ấy tên Liên Dung."
Tôi "ừ" một tiếng, chống cắm ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đầu óc chậm chạp xoay chuyển hồi lâu, tôi mới giật mình nhận ra có gì đó sai sai.
"Em mới nói bạn em tên gì?"
Tiểu Lý trả lời: "Liên Dung ạ. Liên trong liên tục, Dung trong phù dung."
Tôi: "????????????????????"