*****************************
Chương 1
Kỳ Việt là một beta chính gốc, là kiểu người ngay thẳng chính trực.
Kỳ Việt giả thành một alpha có tính cách mạnh mẽ, cần cù chịu khó.
Để có thể vào học ở trường đại học chỉ nhận alpha, thanh niên năm tốt Kỳ Việt đã trèo đồi lội suối, khổ không kể xiết.
Ngôi trường lý tưởng của Kỳ Việt là trường đại học có chất lượng đào tạo cao nhất cả nước, là nơi mà alpha nào cũng mong muốn được vào học.
Từ khi cứ ngỡ mình là một alpha, cho đến khi biết mình chỉ là một beta thì lý tưởng ấy vẫn chưa bao giờ đổi thay.
Lúc chưa biết mình chỉ là một beta, Kỳ Việt đã kiên nhẫn chờ đợi kì phát tình đến. Là một cậu trai ngây thơ đầy hiếu kì, Kỳ Việt ôm lấy tâm trạng phức tạp, vừa phấn khích lại vừa xấu hổ, cũng tò mò như các alpha khác xem pheromone của mình có mùi hương thế nào. Tâm trạng tò mò phấn khích này giống như các cô gái, chàng trai vào lần đầu của mình, chỉ biết ngồi bên mép giường, biết rằng nó sẽ đến, nhưng chẳng thể biết khi nào mới đến, bắt đầu lúc nào, bao giờ mới kết thúc. Có thể là tuyệt vời, cũng có thể là tồi tệ.
Một alpha bình thường sẽ đón kì phát tình đầu tiên vào tuổi mười bốn, mười lăm của mình. Nhưng đến tận năm mười tám tuổi, cơ thể Kỳ Việt vẫn không có gì khác thường cả. Chờ trái không được, chờ phải cũng chẳng thấy, Kỳ Việt không thể hiểu nổi, đành đi hỏi người ba alpha của mình: "Ba ơi, tại sao con vẫn chưa phát tình?"
Ba alpha biết từ nhỏ Kỳ Việt đã muốn trở thành một alpha, nhưng không phải cứ muốn là sẽ thành alpha được. Ba alpha đã muốn đập tan ảo tưởng tốt đẹp Kỳ Việt từ lâu, nhưng ba omega lại cứ một mực ngăn cản, nói: "Cũng có thể tại kỳ phát tình đến muộn thôi mà.", "Em chỉ có một đứa con trai yêu quý ấy thôi, anh mà làm con lo nữa thì không xong với em đâu!". Ba alpha rất muốn nói với ba omega rằng mình còn có một đứa con gái nữa mà, em yêu ơi em không thể thiên vị thế đâu. Nhưng lời đến đầu môi lại trôi tuột lại. Hiển nhiên, ba alpha là một người bị chồng quản nghiêm.
Đối mặt với câu hỏi của Kỳ Việt, dù trong lòng ba alpha đã chuẩn bị trước, nhưng vẫn liếc sang ba omega một cái, nói bừa: "Có thể vì kỳ phát tình đến muộn thôi, giờ môi trường ô nhiễm, khói bụi dày đặc..."
"Chắc chắn là đến muộn rồi." Ba omega ở bên cạnh nói thêm, đóng cửa sổ lại, tay chỉ khoảng mờ mờ xám xịt ngoài cửa sổ: "Nhìn xem kìa, khói bụi thế kia chắc sắp thành bão cát mất."
"Con chỉ tạm thời là một beta thôi." Ba alpha và ba omega tự nhủ.
Vì vậy Kỳ Việt đồng ý với thân phận "tạm thời là một beta, ngày mai sẽ phát tình thành alpha" của mình.
Nhưng hệ thống điều tra dân số thì không vậy. Ít ra nếu là alpha "nửa mùa" như thế thì còn có thể tham gia kiểm tra đầu vào của học viện quân sự. Nhưng nếu bạn là một beta, thì bạn còn chẳng có cơ hội làm kiểm tra đầu vào.
Alpha được coi như là lực lượng đóng góp chủ lực của xã hội, đương nhiên giáo dục của alpha cũng nghiêng hẳn sang một bên cán cân.
Cũng may là sông khuất núi trùng ngờ tắt lối, liễu xanh hoa thắm lại thôn xa (*).
(*) Trích trong bài Du Sơn Tây thôn của Lục Du. Nguyên tác câu này là "Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.". Ý của câu chỉ khi nhìn thấy hoàn cảnh không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Hồi nhỏ Kỳ Việt quen một người tên là Trì Nhiên, một alpha có giá trị vũ lực thấp hơn alpha thường, nhưng lại có giá trị trí lực cao hơn các alpha khác. Trì Nhiên có trí thông minh vượt trội, là một otaku yêu thích lập trình. Dưới sự uy hiếp của Kỳ Việt và sự dụ dỗ của hai người ba của cậu, Trì Nhiên đã xâm nhập vào hệ thống điều tra dân số, sửa giới tính từ beta thành alpha.
Có thể nói là lý tưởng thì cao cả mà đường đi thì gập ghềnh.
Kỳ Việt hào hứng ngẩng đầu, ưỡn ngực, ôm lấy sự kích động đi lên con đường giả alpha không lối về.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Gợn Sóng Không Tên
4. A Chức
=====================================
Nhưng mà!
Trên con đường giả làm alpha ấy, Kỳ Việt cảm thấy gập ghềnh thấy mẹ luôn!
Tại vì sao?
Kỳ Việt đỡ trán.
Tại cái tên bạn cùng phòng ngáo ngơ có ý đồ xấu với mình – Nam Kiêu chứ còn sao nữa!