Chương trước:
Tại sao mấy thứ đồ phong thủy rồi bùa vẽ ma quỷ của ông không có tác dụng gì thế!
Tại sao tôi cảm thấy tình trạng của bạn cùng phòng tôi nặng hơn vậy!
"Tôi vất vả một chút cũng không sao cả..." Nam Kiêu nhẹ nhàng nói: "Quan trọng nhất là để cậu thoải mái cả thể chất lẫn tinh thần là được rồi."
Ông chủ, làm ơn trả lại tiền cho tôi, cảm ơn!
*******************************
【13】
Sau đó, Nam Kiêu vẫn duy trì thói quen luyện tập ba lần một tuần này.
Kỳ Việt trả lại hết đồ phong thủy và mấy cái bùa vẽ quỷ, còn yêu cầu bên kia hoàn lại một nửa số tiền.
Kỳ Việt vô cùng tức giận, đồ đã không có tác dụng lại còn không trả lại hết tiền cho cậu.
Ông chủ kia nói: "Ôi chao, mấy cái bùa này cậu đã dán lên rồi thì giờ cũng không còn dùng lại được nữa rồi. Chúng tôi làm ăn tử tế, sẽ không nhận lại mấy thứ này bán lại cho khách hàng khác được blabla..."
Ông chủ luyên tha luyên thuyên, lải nhải bên tai cậu suốt không ngừng.
Kỳ Việt không thể làm gì khác đành quay người rời đi, vừa mới đi được mấy bước đã quay lại giật lấy mấy lá bùa trên bàn.
"Nếu đã không chịu hoàn tiền thì để tôi cầm đi nốt."
Có là giấy vụn đi nữa thì vẫn là cậu mua. Mẹ nó, cậu đã bỏ tiền ra mua thì nó là của cậu. Sống là giấy vụn của Kỳ Việt đây, mà chết cũng phải là quỷ giấy vụn của Kỳ Việt đây.
【14】
Sau khi gỡ hết mấy đồ phong thủy kia xuống, xé hết bùa chú các kiểu đi, hiếm khi thấy Nam Kiêu yên tĩnh được hẳn mấy ngày.
Kỳ Việt không vì thế mà thấy yên tâm cho được.
Người ta nói rồi, gió nổi lên báo hiệu giông tố đang kéo đến, trước cơn bão là khoảng lặng bình yên.
Chắc chắn Nam Kiêu đang kìm nén để bùng nổ.
Mức độ bùng nổ lần này chắc chắn sẽ siêu lớn.
Sau khi Kỳ Việt phân tích kĩ càng các biểu hiện của Nam Kiêu, cậu vẫn không tìm được manh mối hữu ích nào cả.
【15】
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Chợp mắt một cái đã qua hai tháng học. Kỳ thi giữa kì đại học mà các sinh viên luôn háo hức đến mất cả ngủ đã đến.
"Thi giữa kì đến nhanh quá, cứ như bão ấy." Người qua đường A tựa vào khung cửa phòng của Kỳ Việt, than thở: "Kỳ Việt, cậu ôn bài đến đâu rồi?"
"Ôn bài á?' Kỳ Việt không hiểu: "Tại sao lại phải ôn bài? Ôn có làm được gì đâu?"
"Cậu nghe lại xem cậu có còn nói tiếng người không thế?" Người qua đường A đấm ngực dậm chân.
"Chẳng qua bình thường tớ chăm chỉ hơn chút thôi." Kỳ Việt nghiêm túc nói: "Thà đổ mồ hôi trên trang vở, chứ không đổ nước mắt trên đề thi."
"Hầy..." Người qua đường A buồn bực thở dài: "Nếu như tớ có bộ não của Nam Kiêu thì tốt biết mấy."
"Nam Kiêu á?" Kỳ Việt nghi ngờ: "Cậu ta thì làm sao?"
Người qua đường A liếc Kỳ Việt một cái, cạn lời.
"Ôi, cậu có chắc Nam Kiêu là bạn cùng phòng của cậu không đấy?"
"Chắc mà."
"Cậu có biết cậu ấy thi được hạng nhất nhiều lần rồi không?"
"Nhiều lần được nhất á?" Kỳ Việt sửng sốt: "Là Nam Kiêu thật không đấy? Cậu chắc chứ?"
"Đương nhiên rồi..." Người qua đường A nhếch mày lên, làm như đại diện phát ngôn của Nam Kiêu: "Nam Kiêu là học trưởng trong Máy bay chiến đấu cơ mà? Cậu chưa từng nghe nói đến sao?"
"Chưa nghe..."
"Ồ, cả ngày cậu không ra khỏi cửa thì không biết cũng phải thôi..." Người qua đường A gật đầu, nghĩ đến gì đó, ánh mắt nhìn Kỳ Việt đầy khó tin: "Nhưng cậu ấy là bạn cùng phòng của cậu mà, bình thường các cậu nói gì mà đến chuyện này cũng không biết thế?"
Bình thường nói chuyện gì...
Nam Kiêu nói "Cậu lạnh lùng, cậu vô lí, cậu cứ cãi tôi..." thì Kỳ Việt bảo "Cút", không thì Nam Kiêu nói "Nghe nói đêm mai có mưa sao băng, chúng mình cùng đi ngắm đi". Kỳ Việt bảo "Cút", hoặc Nam Kiêu nói "Tôi cảm thấy tôi sắp phát tình rồi, cậu giúp tôi với", Kỳ Việt cũng bảo "Cút".
"Chuyện quốc gia đại sự, dân tình chính kiến mà thôi." Kỳ Việt nghiêm túc nói.
"Bái phục luôn ạ..." Người qua đường A ôm quyền: "Mà thôi không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải đi khấn các cụ đây. Bye nha."
"Bye bye."
【16】
Sao trên đời lại tồn tại một thứ như vậy! Đây là chuyện không thể hiểu nổi mà!
Kỳ Việt ngồi trên giường, thờ ra như một con robot vô cảm.
Nhiều lần thi được hạng nhất?
Khó tin thật đấy, điên mất thôi.
Ngày thường, ngoài giờ học trên lớp ra Nam Kiêu chỉ nằm ườn trên giường, cũng không biết đang mày mò cái gì. Kỳ Việt chẳng thấy cậu ta mở sách trong phòng bao giờ, cứ nghĩ rằng Nam Kiêu bị đày đến thôi, không ngờ người này lại là một học thần ẩn danh cơ đấy?
Chẳng lẽ đây chính là hàng tặng kèm của alpha à?
Vẻ mặt Kỳ Việt nghiêm túc, bỗng toát lên chút vui sướng.
Vậy chẳng phải nói rõ ràng đến khi mình phát tình cũng có thể có được năng lực học tập đỉnh cao hơn sao?
Ui chao, thật kích động quá đi thôi.
Vậy thì mình có thể học cả Toán cao cấp lẫn Vật lí cùng một lúc rồi còn gì!
- Hết chương 13-16 -