Tôi ngơ ngác ngồi trên ghế sofa màu nâu đậm, nghe tiếng đồng hồ tí tách từng giây từng phút trôi qua, nghĩ thầm phải cảm thấy đói bụng, khát hoặc là uể oải hay bất cứ cái gì, nhưng kì lạ là cái gì tôi cũng không cảm thấy.
Tiếng chuông điện thoại lớn đến kinh người vang lên, con mắt tôi chuyển động nhìn chăm chú cái điện thoại đang cầm trong tay, nhưng không có cách nào đưa ngón tay lên để bấm nút trả lời điện thoại. Người biết số này không nhiều, lúc này người gọi tới, không cần đoán tôi cũng biết đó là hắn.
Ngươi cần gì kiên trì gọi đến đây làm gì? Kiên nhẫn nghe tiếng chuông điện thoại đang vang lên, tôi mơ hồ nghĩ, dù sao hắn cũng chỉ có một câu nói để nói với tôi: "Xin lỗi, ở bên này còn có việc, còn phải ở lại mấy ngày nữa..". Trờ u𝓂 𝒕ru𝓂 hu𝓎ền 𝒕rù𝓂 ⩶ T r𝐔𝓂Tru𝓎𝖾n.𝐕n ⩶
Lời nói tương tự tôi đã nghe qua sáu lần rồi, cho dù tôi ngu ngốc, cũng có thể nhận ra điều không bình thường trong lời nói này.
Anh đang làm chuyện gì ở đó?
Lúc nào anh mới trở về?
Mỗi lần nghĩ đến hai câu này đều bị nghẹn ở cổ họng, còn có mấy lần gần như nói ra khỏi miệng, nhưng đều bị tôi nuốt vào lại, nếu hắn muốn nói lại những lời nói kia, đã mười mấy ngày cái gì hắn cũng không nói cho tôi biết, nên tôi tự trả lời cho mình biết.
Đều là đàn ông, tôi biết rõ hành động của hắn có ý gì.
Đôi khi, hai người con trai có tình cảm và yêu thương nhau không bị hạn chế như tình cảm nam nữ, khi chúng ta nói chuyện ít khi bất đồng quan điểm do giới tính.
Tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng đã ngừng, tôi chỉ thấy những con thiêu thân bay hoảng loạn quanh bóng đèn bàn, nó luôn khao khát ánh sáng nhưng lại sợ nhiệt độ nóng rực. Tôi tắt hết đèn đi rồi mở cửa sổ ra, tôi hi vọng nó có thể bay ra ngoài, thật sự ánh sáng chưa bao giờ thuộc về đêm.
Đạo lý này ai ai cũng hiểu, tôi cũng như vậy, nhưng mà bây giờ, tôi so với con thiêu thân có chỗ nào tốt hơn nó sao? Tôi cũng như thế, ở một nơi tối tăm vô vọng khao khát một tia ánh sáng.
Hoàng hôn mờ nhạt, tôi nằm cuộn tròn trên chiếc ghế sofa dài, mặc kệ tôi có thích hay không, tất cả quá khứ của tôi với hắn như nước thủy triều cứ tràn vào trong đầu, chậm rãi mà kiên bao trùm lấy tôi, tầng tầng lớp lớp, giống như một cái kén côn trùng ngốc.
Tôi quen hắn lúc học đại học, hắn đến từ Bắc Kinh còn tôi đến từ một thành phố nhỏ ở miền Bắc. Chúng tôi học cùng lớp, nằm chung một cái giường tầng ở ký túc xá_Dĩ nhiên là tôi nằm ở tầng trên còn hắn nằm ở tầng dưới.