"Không muốn.." Tôi say sưa đem mình dính chặt chẽ với hắn, nói cái gì cũng không thả: "Anh trở về thì sẽ không còn cơ hội để đi nữa, tôi thành ma cũng bám lấy anh cả đời."
Đột nhiên hắn bắt đầu run run buồn cười: "Được được được, cậu vẫn nên làm người đi, làm người so với ma đáng yêu hơn một chút, cậu."
Tư thế của chúng tôi như thế, hắn vẫn muốn đứng lên, nên tôi dang hai tay hai chân ra nằm ở trên người hắn, hắn không kéo tôi xuống, mà đẩy tôi lên, rồi cứ như vậy cõng tôi đi lấy hành lý- Hành lý nhỏ hơn nhiều so với lần đầu tiên hắn tới, đóng cửa lại, cầm lấy quần áo của tôi kéo tôi đến trước mặt hắn, ôm đầu của tôi để tôi dựa vào lồng ngực của hắn, đó là điều mà tôi cực kì nhớ nhung trong suốt thời gian qua.
"Được rồi, được rồi, tôi sẽ không trở về." Hắn thử đẩy tôi ra nhưng tôi cứ kéo tay áo hắn lại, thất bại, bĩu môi, nhưng hắn cũng không miễn cưỡng tôi nữa.
"Lần này tôi trở về nhà, cái gì cũng nói cho cha mẹ tôi biết hết rồi, cho nên lần này chúng ta quay lại cậu không cần cả ngày lo lắng sẽ bị phát điên, chúng ta không cần để ý người ta nghĩ cái gì, tôi vốn có một căn nhà trống, là để dành đến lúc cưới vợ, nếu đã không mong đợi có vợ, thì tạm thời đưa cậu tới đó," hắn giương cao một bên lông mày, nâng đầu tôi lên, cười hì hì nói với tôi: "Làm sao choáng váng? Haiz, nói cậu này, chúng ta cùng nhau trở lại, về nhà đi, ở cái địa phương quỷ quái này từ sáng đến tối cứ ăn cơm tẻ, tôi không thể chịu được."
"Về.. Về nơi nào.. Nhà.."
"Nhà ở Bắc Kinh của chúng ta đó, khi còn công tác ở bên kia tôi đã tìm tất cả người quen để sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi, hôm nay đặc biệt xin nghỉ mới tới được, lúc đầu tôi nghĩ gọi điện thoại cho cậu là xong rồi, nhưng nghĩ lại có phải cậu xảy ra chuyện gì không, nên tự mình hao sức mới được, nhanh chóng đi dọn dẹp đi, đừng luôn luôn ỷ lại trên người tôi như thế, ngày mai còn phải vội vàng lên máy bay đó."
"Anh.."
"Tôi cái gì? Cái này gọi là có qua có lại, lúc trước cậu làm tôi sợ, nói đi là đi cả hai tháng không có tin tức, tôi đây vẫn tính là có lòng tốt, đã mười ngày đã trở lại rồi. Cậu đó, cứ cho tôi rơi xuống lời nguyền như thế, tôi từ sáng đến tối cứ thay cậu lo nghĩ, thật là, kiếp trước thiếu nợ của cậu, chịu thôi."
Nói xong hắn ôm tay đong đưa, đong đưa làm tôi càng thêm choáng váng.
Hắn đặc biệt nói nhiều, vẫn thao thao bất duyệt kể lại là tôi đã làm cho hắn lo lắng như thế nào, vân vân, lạ thường là máu không đủ cấp lên não, căn bản không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ, tôi chỉ có thể đưa ra một kết luận là tất cả những chuyện hắn đã làm đều có dự tính trước, mà tôi, chẳng hay biết gì bị hắn làm cho khó chịu suốt mười bốn ngày!
Nghĩ đi nghĩ lại tôi cúi đầu xuống nhìn cổ cánh tay rồi hung hắn nhéo một cái, tiếng kêu thảm thiết phá vỡ bầu không khí dọa đến quỷ thần bị hoảng sợ, tôi cười trộm đem mặt vùi sâu vào trong lồng ngực hắn, mông lông nghĩ
Mười bốn ngày ác mộng này, cuối cùng cũng kết thúc.
Đúng rồi.. tôi.. đói bụng..
- _END__