Đêm tân hôn, Cố Thanh Minh đã nói rõ ràng với tôi: “Lâm Hề, tôi có thể cho cô tất cả những thứ mà cô muốn, nhưng tôi sẽ không yêu cô”.
Xí, tôi cũng chỉ là tham tiền của anh ta thôi, ai cần anh ta yêu chứ.
Đúng, tôi chỉ tham tiền của anh ta, mặc dù Cố Thanh Minh rất đẹp trai.
Từ ngày đầu tiên khi tôi gả cho Cố Thanh Minh, tôi chưa từng được cảm nhận sự hạnh phúc của người phụ nữ.
Nếu không phải là bố tôi để tôi kết hôn với Cố Thanh Minh để liên hôn hai nhà, phải dựa vào thế lực của Cố gia để cứu Lâm Thị đang trên bờ vực sinh tử, tôi đã sớm đá anh ta xuống giường rồi.
Nhưng vì sợ làm tổn hại lòng tự tôn của Cố Thanh Minh, tôi vẫn tỏ ra vẻ tủi thân, sau tỏ vẻ do dự hét với anh ta: “ Thanh Minh, sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Cố Thanh Minh tỏ ra rất hài lòng với tôi, có thể thấy được điều đó từ việc ngày thứ hai anh ta đã chi một khoản lớn để tài trợ cho Tập đoàn Lâm Thị.
Sau đó tôi biết được tại sao Cố Thanh Minh lại không yêu tôi, vì anh ta đã yêu người khác.
Người phụ nữ đó tôi đã từng gặp.
Là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Cố Thanh Minh- Hứa Du Vi.
Chậc chậc, trông thì đúng thực rất thanh thuần hào phóng, đẹp không gì sánh được. Ngay cả một người con gái như tôi cũng tự cảm thấy tự ti, muốn được chiếm hữu.
Đáng tiếc, Hứa Du Vi không yêu anh ta.
Cố Thanh Minh trước mặt Hứa Du Vi, hoàn toàn là một thiểm cẩu*.
Chú thích: Thiểm cẩu: (Thuật ngữ mạng) chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ mà theo đuổi đối phương.
Thật đáng buồn làm sao!
Mỗi lần đau khổ vì Hứa Du Vi, Cố Thanh Minh lại quay về hành hạ tôi.
Hành hạ đi, tôi là vợ hợp pháp của anh ta, anh ta cũng chỉ có thể hành hạ tôi.
Cẩu nam nhân vô dụng chỉ biết ức hiếp vợ mình.
Tôi biết, từ tôi anh ta cảm nhận được khoái cảm khi chinh phục được Hứa Du Vi.
Nhưng tôi nén lại không phát ra tiếng.
Tôi muốn anh ta tức chết.
Cố Thanh Minh rất không hài lòng về tôi.
Mỗi khi đến lúc này, tôi mới phát ra tiếng, phát ra tiếng cười đắc ý không gì so được.
Đương nhiên, trong mắt Cố Thanh Minh, tiếng cười này vô cùng chói tai.
Đáng tiếc, anh ta chẳng thể làm gì tôi.
Tôi thích nhìn vẻ nhụt chí của Cố Thanh Minh
Anh ta thích hành hạ tôi, lần nào tôi cũng sẽ chống trả như vậy.
Đến đi, làm tổn thương lẫn nhau, dù gì thì thứ tôi có chính là thời gian.
Nửa năm sau, Cố Thanh Minh bắt đầu ít về nhà, trừ những dịp quan trọng cần anh ta xuất hiện, anh ta mới quay về nuông chiều tôi.
Tôi không biết anh ta ở đâu, cùng với người phụ nữ nào, tôi cũng không muốn tìm hiểu. Cứ nước sông không phạm nước giếng thế này cũng tốt, hòa bình hòa thuận, tôi thích làm Cố phu nhân như này.
Nếu như không gặp lại Hạ Ngôn lần nữa, tôi nghĩ, tôi sẽ tiếp tục làm một Cố phu nhân nhàm chán và góa bụa như vậy.