Ta là một nhỏ ngốc, nhưng bản thân ta lại không nghĩ vậy.
Ta cảm thấy mình rất bình thường.
Chẳng qua phụ hoàng và mẫu hậu cứ nói ta ngốc.
Thôi thì ta đành làm nhỏ ngốc vậy.
Nhưng người ngốc có phúc của người ngốc.
Phụ hoàng đã hứa gả ta cho một người tốt, là hoàng tử của nước láng giềng.
Nghe có vẻ là một chức quan rất lớn.
Lòng ta đầy mong đợi được gả qua đó.
2.
Ta hết sức phấn khởi chuẩn bị xuất giá, nhưng a hoàn theo hầu ta lại không vui.
Nàng nói ta ngốc nên mới vui mừng, cái này gọi là hòa thân.
Hoàng tử đó bị liệt nằm trên giường mấy năm rồi, chỉ có nhỏ ngốc mới bằng lòng gả qua.
Hòa thân là gì?
Ai là nhỏ ngốc?
3.
Trên đường xuất giá, mọi người đều muốn thấy ta khóc.
Tại sao ta phải khóc?
Ta cười nhiều đến nỗi không rơi được một giọt lệ nào.
Ta lại nghe họ nói, quả nhiên là một nhỏ ngốc.
Bị đuổi đi hòa thân mà tưởng được gả cho một người tốt thật hả?
Tại sao mọi người cứ bảo ta ngốc? Ta cũng không biết nữa.
Sau khi bái lạy phụ hoàng và mẫu hậu, ta bắt đầu lên đường.
4.
Trước khi ta xuất giá, ma ma trong cung đã dạy ta vài điều.
Gặp nam nhân cưới ta thì phải ngọt ngào gọi một tiếng phu quân.
Ta hỏi ma ma thế nào mới là ngọt ngào.
Ma ma nghẹn lời, nói ta gỗ mục không thể đẽo.
Không nói thì thôi, sao còn gọi người ta là khúc gỗ?
Nhưng ma ma đã dạy thì ta đều ghi nhớ.
Gọi phu quân, c ởi quần áo rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Dễ ợt, ta chắc chắn có thể làm được hai chuyện này!
Trên đường xuất giá, trong đầu ta không ngừng nghĩ đến chúng.
Gọi phu quân, c ởi quần áo.
Xem ra việc lấy chồng không hề khó!
5.
Lần đầu tiên ta ra mắt phu quân tương lai, chàng đang ngồi trên giường.
Nhìn người này còn đẹp hơn tranh nữa đó.
Đây là lần đầu tiên ta thấy một người đẹp như vậy.
Nhìn chăm chú thêm vài lần nữa, nhưng mà…
Tại sao một người trưởng thành to lớn như vậy lại không đứng lên?
Có lẽ ta ngốc, còn chàng thì lười chăng!
Ta ngốc nghếch nhìn chàng.
Nhưng trông chàng không vui chút nào.
Lông mày của chàng gần như nhíu lại với nhau.
“Lăn* ra ngoài.”
(*từ gốc 滚, vừa có nghĩa là lăn vừa có nghĩa là cút)
Đây là câu đầu tiên chàng nói với ta.
Mọi người đều nói ta ngốc, nhưng ta không phải như vậy.
Bảo ta lăn thì ta lăn thôi.
Ta thật sự lăn ra ngoài, vừa lăn vừa hỏi: “Phu quân, lăn như vầy đúng không?”
6.
Từ ngày gả đến đây, ta chỉ gặp qua phu quân một lần.
Nhưng ta cảm thấy sống ở đây thoải mái hơn ở trong cung nhiều.
Hồi còn ở trong cung, mọi người đều nói ta ngốc ngay trước mặt ta, còn người ở đây thì nói sau lưng ta.
Người dân ở đây thật là nhã nhặn!
Nghe nói thân thể của phu quân không tốt, chân không đi được.
Thật là đáng thương!
7.
Ta hỏi a hoàn theo hầu, làm thế nào để khiến người khác hài lòng?
Nàng giả vờ không nghe thấy.
Ta hỏi làm sao mới có thể gặp được phu quân.
Nàng trợn mắt, nói ta không hiểu rõ tình thế, cứ thành thành thật thật sống tiếp là tốt rồi.
Không lo ăn mặc, chẳng ai quan tâm, sống như thế cả đời chẳng phải rất tốt sao?
A hoàn của ta là người ăn ngay nói thẳng, nhưng được cái đối xử với ta rất tốt.
Ví dụ như, cung nữ nào cười nhạo ta là nhỏ ngốc, nàng sẽ đến đánh kẻ đó, sau đó nói với ta: “Công chúa, lần sau người phải hung dữ lên, phạt họ thật nặng vào, như vậy họ sẽ không dám nữa.”
Ta bày ra biểu cảm thế này đã đủ hung dữ chưa?
Chỉ thấy xấu thôi!
Cái này thì sao?
… Thôi quên đi, cứ giả vờ chưa nghe thấy nô tỳ nói gì cả!
Gọi ta là nhỏ ngốc cũng chẳng sao, ta không quan tâm đâu mà.
Lão sư dạy ta đọc sách khen ta rất thông minh.
Ta không làm theo những lời nàng nói.
Ta quyết định sẽ khiến phu quân hài lòng theo cách của riêng mình.
Ma ma đã dạy ta, gọi phu quân, c ởi quần áo, ta không tin mình không thể hạ gục được chàng!
8.
Không biết có phải vì ta ngốc mà các tiểu đồng, thị vệ, a hoàn trong phủ đều xem ta như người vô hình hay không.
Nhưng như vậy cũng tốt, thuận tiện cho ta lấy lòng phu quân.
Đêm khuya, tranh thủ lúc mọi người đã ngủ, ta nhón chân rón rén đi vào phòng của phu quân.
Lần trước từng đến một lần, lẽ ra ta phải nhớ mới đúng!
Nhưng tại sao trong phủ lại có nhiều phòng giống nhau như vậy?
Đúng! Chính là phòng này!
Ta mở cửa, dò dẫm trong bóng tối đến chỗ giường nằm.
C ởi quần áo, gọi phu quân.
Ta nhớ rất rõ hai việc này.
Nhưng ta chưa kịp gọi phu quân thì đã có người hét lên trước.
“Cứu mạng! Có thích khách!”
Hả? Ai là thích khách?
Một đám đông xông vào phòng.
Nến được thắp lên, lúc này ta mới nhìn rõ người trên giường.
Không khéo vậy chứ?
Giống như ta, trên giường cũng là nữ, vậy phu quân của ta đâu?
Chuyện này thật xấu hổ quá!
Mặc dù ta ngốc nhưng ta cũng cảm thấy mất mặt.
Dẫu sao bây giờ bọn ta cũng đang khỏa thân, mỹ nữ đối diện chắc cũng không mặc gì, may là có bức rèm che lại.
9.
Phu quân của ta đến, ngồi trên xe lăn.
Hóa ra không phải chàng lười ra khỏi giường mà là bị liệt.
“Mặc quần áo vào rồi lăn khỏi đây!”
Đó là câu thứ hai phu quân nói với ta.
Ta nhanh chóng mặc quần áo, chỉ là ta không hiểu tại sao chàng cứ bảo người ta lăn đi?
Lăn thật sự cũng cần kỹ năng, lần trước lăn hại ta bị đau hết mấy ngày.
“Không lăn có được không?” Ta hỏi.
Phu quân không nói gì.
Tức giận rồi sao? Được rồi, ta lăn là được chứ gì.
Ta cuộn tròn người lại, chuẩn bị lăn xuống giường thì được phu quân đỡ lấy.
Oa, phu quân thật lợi hại, dù bị liệt nhưng vẫn đỡ được ta.
Mỹ nữ trên giường đỏ mặt, có lẽ là đang xấu hổ.
Phu quân hỏi ta đêm hôm khuya khoắt không ngủ chạy lên giường trắc phi của chàng làm gì.
Ta ăn ngay nói thật: “Ta đến tìm chàng.”
“Tìm ta làm gì?”
Giọng điệu của phu quân gắt gỏng, ta không biết tại sao chàng lại hung dữ như vậy.
Gọi chàng là phu quân…
Ta nhớ mà!
Rồi sau đó?
C ởi quần áo…
Ma ma nên khen ta có trí nhớ tốt nha!
???
Sắc mặt của phu quân tái xanh.
Mấy thị vệ phía sau cười trộm.
“Lăn!”
Sao lại bắt ta lăn nữa rồi?
Lăn thì lăn, có lẽ người ở đây thích lăn đi.
Thế là ta thuận lợi lăn đi.
Lăn được nửa đường thì ta chợt nhớ ra, hét to.
“Phu quân! Hai ta vẫn chưa viên phòng!”
…… Hoàn toàn yên tĩnh.
Bị liệt nên không thể đi quanh giường*?
(*圆房: viên phòng, 圆床: viên sàng, chắc nữ chính không hiểu viên phòng là gì nên nghĩ cả hai đều là đi vòng quanh.)
10.
Đúng lúc có một nhóm người đi tới, nói muốn trang điểm thật đẹp cho ta để ta tiếp kiến hoàng đế.
Gặp phụ hoàng của ta?
A hoàn của ta nói đó là phụ hoàng của phu quân ta.
Vậy ta phải biểu hiện thật tốt.
Trước đây, mẫu hậu và phụ hoàng dường như không thích ta, không bao giờ chủ động gặp mặt hay nói chuyện với ta.
Không biết vị hoàng thượng này có thích ta hay không.
Phu quân đến gặp ta, bảo ta lúc gặp phụ hoàng thì đừng nói gì cả.
Phu quân đe dọa, nếu ta dám nói bừa thì sẽ không cho ta ăn cơm.
Như vậy không được đâu.
Bị bỏ đói mấy ngày, mùi vị không dễ chịu chút nào.
Ta thỏa hiệp, không nói thì không nói!
Không cho nói thì ta ra dấu cũng được.
Ta thông minh lắm, tại sao ai cũng nói ta ngốc?