Đây là lần đầu tiên ta được mặc đẹp như vậy. Nhìn vào gương, suýt chút nữa ta không nhận ra mình.
A hoàn của ta luôn nói ta rất đẹp, nếu không bị ngốc thì tốt biết mấy.
Ta và phu quân cùng ngồi trên xe ngựa.
Phu quân không đọc sách thì nhắm mắt ngủ, dù thế nào cũng không nhìn ta.
“Trông ta khó coi lắm hả?” Ta hỏi nhưng chàng không trả lời.
Tiếng rao hàng bên ngoài rất lớn.
Ta không nhịn được vén rèm xe ngựa lên.
Thứ màu đỏ rực, sáng bóng kia là kẹo hồ lô?
Ta muốn ăn nhưng ngặt nỗi không có tiền.
Ta dè dặt cẩn thận: “Có thể cho ta một xâu được không?”
Có chút xấu hổ… nhưng món này nhìn ngon quá!
Người bán hàng bên ngoài xe ngựa có lẽ cũng không ngờ tới, một cỗ xe ngựa sang trọng, một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy, thế mà hỏi xin hắn một xâu kẹo hồ lô.
“Tiểu thư, nàng… nàng vừa nói gì?”
Ta nhìn người bán hàng càng lúc càng đi xa, hét to: “Cho ta một xâu!”
Sau khi hét to, ta lập tức hối hận vì phu quân đang trừng mắt nhìn ta chằm chằm.
Ta cúi đầu nhưng rất muốn ăn.
Một lúc sau, người bán kẹo hồ lô bị bắt tới cạnh xe.
Phu quân đưa cho hắn một túi tiền.
Kẹo hồ lô đều thuộc về ta.
Phu quân của ta thật là giàu có!
Ta ăn kẹo hồ lô, món này ngon quá đi!
Trước đây ta từng thấy mấy công chúa khác ăn qua, ta cũng muốn ăn, nhưng họ không cho ta, còn gọi ta là nhỏ ngốc.
Phu quân thật tốt!
“Nàng chưa từng ăn thứ này à?”
Đây là câu đầu tiên phu quân nói với ta hôm nay.
Ta lắc đầu rồi lại gật đầu.
“Hoàng tỷ không cho ta ăn, ta lén ăn một miếng đồ thừa của nàng, không ngon bằng cái này.”
Ta thấy rõ mấy ngón tay của phu quân siết chặt quyển sách.
“Sau này ta mua cho nàng.”
Đây là câu thứ hai phu quân nói với ta hôm nay.
Có chồng thật tốt!
12.
Ban đầu ta còn tưởng mình sẽ lo lắng khi gặp cha ruột của phu quân, vậy mà không ngờ ông ấy dễ gần hơn phụ hoàng của ta nhiều.
Cho ta ngồi, cho ta ăn kẹo, còn cười vui vẻ nữa.
Mọi người ở đây thật tốt bụng!
“Phụ hoàng chớ nuông chiều nàng!” Phu quân lên tiếng.
Có ý gì? Ta liền nhả viên kẹo trong miệng ra, an phận đứng lên, không dám cử động.
Lúc trước ở trong cung, một khi phạm lỗi thì sẽ bị phạt, ta run rẩy đưa hai tay ra…
Chờ bàn tay bị đánh.
Một nắm kẹo đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, là phu quân đưa cho ta.
“Mang về phủ ăn.”
Lần đầu tiên đưa tay mà không bị đánh, ngược lại còn có kẹo. Quay về ta nhất định sẽ kể cho các hoàng tỷ nghe!
Trước khi ta xuất giá, bọn họ đều cười nhạo ta, nói ta gả qua chắc chắn sẽ bị ức hiếp.
Giờ nhìn xem, ở đây không có ai ức hiếp ta cả!
Phụ hoàng của phu quân liên tục hỏi han ta, nhưng ta nhớ những lời phu quân đã dặn, nghe lời giữ im lặng.
Nhưng ta có thể ra dấu bằng tay.
Chỉ nghe phụ hoàng hỏi: “Đứa nhỏ này bị câm à?”
Ta lắc đầu khua tay… chỉ vào phu quân rồi lại chỉ vào miệng mình.
Phu quân chậm rãi lên tiếng: “Nói chuyện đi.”
Phù, nghẹn chết ta rồi!
13.
Phu quân gọi a hoàn theo hầu ta vào nhưng lại không cho ta vào.
Ta đành ngồi chờ ngoài cửa.
Ma ma nói, trai đơn gái chiếc ở riêng một chỗ tức là người nam đang sủng ái người nữ.
Phu quân sủng ái Tiểu Đào ư?
A hoàn theo hầu ta vốn không phải tên này, nhưng vì ta cứ nhớ nhầm nên nàng đành thỏa hiệp, chấp nhận cái tên Tiểu Đào.
Chờ hồi lâu cũng không thấy hai người họ xuất hiện.
Ta thật sự không thể chờ tiếp nên dùng ngón tay chọc một cái lỗ để nhìn vào trong.
Tiểu Đào quỳ trên mặt đất, không biết nói gì mà khóc sướt mướt.
Trong trí nhớ của ta, Tiểu Đào chưa bao giờ khóc.
Phu quân bắt nạt Tiểu Đào hả?
Ta đập mạnh vào cửa, gào to: “Phu quân, chàng sủng ái Tiểu Đào xong chưa? Ta muốn đi vào.”
Cả sân đều nghe thấy cái giọng này của ta.
Ta thấy rõ mặt của phu quân trở nên sa sầm.
“Lăn vào đây!”
Được thôi, người dân ở đây khỏe thật, cứ lăn tới lăn lui, đúng là phiền phức.
14.
Tiểu Đào nói mệnh của ta vừa tốt lại vừa không tốt.
Ta không hiểu ý của nàng.
Mệnh tốt hay không tốt, nàng vừa giúp ta thu dọn đồ đạc vừa lẩm bẩm một mình.
Ta không hiểu hầu hết những lời nàng lẩm bẩm.
Nhưng ta nghe hiểu nàng nói phu quân đã hỏi nàng rất nhiều chuyện về ta.
Tiêu rồi…
“Ngươi cũng nói luôn chuyện ta nhổ đuôi công trong vườn chim rồi hả?”
Tiểu Đào gật đầu.
Ta không biết lúc đó mình bao nhiêu tuổi.
Hoàng tỷ nói ta có thể nhổ được cọng lông đẹp nhất trên đuôi công thì sẽ chơi với ta.
Ta bị con công đó mổ không ít, cuối cùng cũng nhổ được một cọng lông của nó, kết quả bị mẫu hậu phạt quỳ gối mấy ngày.
“Ta… ta đi đào củ sen trong hồ Ngự Hoa Viên, ngươi cũng nói rồi?”
Tiểu Đào tiếp tục gật đầu.
Ta sắp sụp đổ đến nơi.
Năm đó hoàng tỷ nói thích ăn củ sen, muốn ta đào một ít trong hồ, ai mà biết mùa đông không có củ sen.
Ta trèo khỏi hồ, cả người run rẩy vì lạnh, các tỷ muội trên bờ đã giải tán từ lâu.
Phụ hoàng biết chuyện này đã phạt ta ba tháng không được ra khỏi cửa.
“Vậy chuyện ta… ta và con trai của lão đầu ở Hàn Lâm Viện thì sao?”
Tấm màn che cuối cùng…
Tiểu Đào không đổi sắc mặt, gật đầu.
Ta còn nhớ chuyện này.
Nửa năm trước khi ta xuất giá, con trai của Lâm lão đầu ở Hàn Lâm Viện vào cung.
Lâm Thù Nguyên vừa đẹp trai vừa thông minh.
Từ nhỏ hắn đã làm thư đồng trong cung, nhưng sau mười sáu tuổi thì rất ít khi vào cung.
Hắn nói trước đây hắn có hôn ước với ta, nhưng sau này vì ta ngốc nên hôn ước bị hủy.
Sau khi ta biết tin, hoàng tỷ bảo ta đi cầu xin Lâm công tử đừng hủy bỏ hôn ước.
Ta vừa gặp Lâm Thù Nguyên, chưa nói gì đã vấp chân bổ nhào vào lòng người ta.
Ờ… Lâm Thù Nguyên trực tiếp đẩy ta ra, hại ta ngã ngồi trên đất.
Lúc đó Tiểu Đào còn nói may là ta ngốc, nếu không chắc sẽ xấu hổ đến mức không dám gặp ai.
“Sao ngươi lại nói hết ra vậy!” Ta chán nản ngồi trên giường.
Xong đời rồi, phu quân chắc sẽ chán ghét ta hơn nữa!
Tiểu Đào lại không để tâm: “Hoàng tử là người tốt, sau này người sẽ được hưởng phúc.”
Chẳng phải bây giờ ta đang hưởng phúc rồi sao?
Không phải lo ăn lo mặc, cũng không bị người khác gọi là nhỏ ngốc.
15.
Ta cứ canh cánh trong lòng về chuyện không thể viên phòng cùng phu quân.
Ta định âm thầm hỏi trắc phi của chàng.
Thật không ngờ chuyện này khiến ta kinh ngạc đến phát ngốc.
Viên phòng là miệng đối miệng? Không mặc quần áo?
Cái này… xấu hổ quá!
Người này còn bước xuống giường của trắc phi…
Thật sự đã bước xuống!
Chân của phu quân khỏe rồi? Không bị liệt nữa?
Ta kích động hét lên: “Phu quân chàng đi được rồi? Hết bị liệt rồi?”
Kết quả, đây chỉ là trò đùa ư?
Vốn dĩ đó không phải là phu quân của ta.
Ám vệ lần nữa vây quanh căn phòng, có vẻ như ta lại gây họa rồi.
Lần này phu quân đến, ta thấy rõ chàng rất tức giận.
Ta sợ đến mức nằm luôn dưới đất, co người lại như quả cầu, tự giác lăn đến chỗ phu quân: “Ta thật sự không cố ý!”
Phu quân sa sầm mặt mày, ta có thể cảm giác được chàng muốn giết người.
Không phải chàng muốn giết ta chứ!
Ta rùng mình sợ hãi.
Phu quân sai người đưa ta đi.
Thôi hết rồi, phu quân không muốn gặp ta nữa.
16.
Tiểu Đào nói ta ngốc có phúc của người ngốc.
Trong phủ chỉ có một trắc phi, con mèo mù ta đây đụng phải một con chuột chết còn hèn nhát quay đầu bỏ chạy.
Ta không có!
Ta đến để xin chỉ bảo mà!
Trắc phi, cô nương vừa xinh đẹp vừa yểu điệu đó biến mất rồi.
Cả phủ không ai dám nhắc đến chuyện này.
Tiểu Đào nói với ta, vị trắc phi đó lén lút qua lại với người khác, bị hưu* rồi.
(*hưu: đuổi, bỏ)
Ta hỏi Tiểu Đào bị hưu có nghĩa là gì.
Tiểu Đào trợn mắt: “Rốt cuộc người từ đâu đến, cái đó cũng không biết?”
Giờ đây mỗi ngày ta còn có thêm một mối lo nữa.
Ta sợ bị hưu.
Tiểu Đào trông còn giống người ngốc hơn ta, cứ luôn miệng nói người ngốc có phúc của người ngốc.
17.
Phu quân muốn gặp ta, nhưng ta không dám.
Cuối cùng là chàng đẩy xe lăn tới, xuất hiện trước mặt ta.
Chàng nói ta không ra dáng công chúa gì cả. Không có công chúa nào lại lăn đi gặp người. Còn hỏi ta tại sao lại nghĩ việc lăn đi gặp người là bình thường.
Ta có vài lời muốn nói về chuyện này.
Hồi nhỏ ta thường đến gặp các hoàng tỷ, hoàng muội giống như vậy.
Các nàng nói thế mới là lịch sự.
Chờ ta lớn, phụ hoàng và mẫu hậu phát hiện ra, không cho ta làm như vậy nữa, nhưng cũng không phạt các hoàng tỷ, hoàng muội.
Tôi nói thêm một câu, phu quân lại siết chặt nắm tay thêm một chút.
Ta cười nói: “Lúc lăn có hơi đau. Nhưng chỉ cần thành thạo các thao tác là được!”
Sau đó ta biểu diễn cho chàng xem.
Chàng nhìn ta, ta có thể nhìn thấy chính mình trong mắt chàng.
Khoảnh khắc đó, ta không biết là mắt chàng đẹp hay là bản thân ta đẹp nữa.
Phu quân vô cùng tức giận: “Sau này, dù ai bảo nàng lăn thì nàng cũng đừng lăn!”
“Chàng bảo ta lăn thì sao?”
Ta không dám nói câu tiếp theo, chỉ có chàng bảo ta lăn thôi.
“Sẽ không như vậy nữa.”
18.
Phu quân không thể đi lại, thật là đáng thương.
Ta chạy loạn trong sân, còn chàng ngồi trên xe lăn nhìn ta.
Ta nhìn ra được chàng khao khát có thể bước đi.
Giống như lúc ta nhìn thấy các hoàng tỷ, hoàng muội làm thơ được phụ hoàng và mẫu hậu khen ngợi, ta cũng muốn làm được như vậy.
Nhưng phu quân không giống ta.
Ta là nhỏ ngốc, còn chàng thì không!
Bệnh ngốc không thể chữa, nhưng tàn tật có thể trị được.
Ta hỏi Tiểu Đào, tại sao không có đại phu nào chữa bệnh cho phu quân?
Tiểu Đào nói từ khi phu quân bị liệt, chàng không chịu gặp đại phu nào cả.
Ai khuyên cũng không nghe, thậm chí còn nổi giận.
Ta không sợ phu quân nổi giận.
Tiểu Đào nói ta ngốc, một người ngốc, một người bị liệt, vừa khéo xứng đôi.
Nếu chàng có thể đi lại, còn là hoàng tử, chắc chắn chàng sẽ không cần ta.
Nhắc đến chuyện này, ta có chút sợ hãi.
Tiểu Đào nói, đất nước nhỏ bé của bọn ta chẳng là gì so với phu quân. Bọn ta chỉ là một nước chư hầu của Đại Uyên.
Còn phu quân là tam hoàng tử của Đại Uyên, văn võ đều giỏi, bao nhiêu người tranh nhau được gả cho chàng.
“Vậy tại sao còn cần ta đến hòa thân, sao chuyện tốt như vậy có thể rơi trúng đầu ta?”
Tiểu Đào trợn mắt: “Còn không phải do người ta bị liệt hay sao. Khi hoàng đế Đại Uyên chọn tranh vẽ chân dung, người là đẹp mắt nhất, hoàng đế vẫy tay một cái liền chọn người, nào biết người là một nhỏ ngốc. Lời vua đã nói ra, sao có thể thu hồi?”
Tiểu Đào tiếp tục nói: “Vì vậy tốt nhất người nên thắp hương cầu khẩn mong tam hoàng tử có thể khỏi bệnh, đợi khỏi rồi thì trước tiên sẽ hưu người.”
Ta biết Tiểu Đào chỉ đang muốn tốt cho ta.
Nhưng ta rất muốn đôi chân của phu quân được lành lặn.
Chỉ như vậy chàng mới không phải ngưỡng mộ người khác vì họ có thể đi lại hay cưỡi ngựa.
19.
Ta hỏi quản gia trong phủ xem có thể tìm đại phu giỏi ở đâu.
Bình thường ta hiếm khi gặp được ông ấy. Lần này khó khăn lắm mới đón được người, ta nắm chặt tay áo của ông ấy không chịu buông.
Quản gia nghe nói ta muốn chữa bệnh cho phu quân thì nước mắt giàn giụa.
Bảy tám đại phu lập tức được gọi đến.
Ta dẫn đại phu tới gặp phu quân, nhưng chàng không tiếp.
Ta cãi nhau với chàng, ngồi trước cửa phòng chàng, chàng không chịu gặp thì ta sẽ không ăn cơm.
Đừng so khả năng nhịn ăn với ta.
Trước đây ở trong cung, ta có thể nhịn ăn ba bốn ngày mà không hề hấn gì.
Ngày đầu tiên, ta không ăn, phu quân đọc sách phớt lờ ta.
Ngày thứ hai, ta không ăn, phu quân trừng mắt dọa ta không ăn sẽ bị chết đói.
Ta không ăn, lờ đi, bảo toàn thể lực.
Ngày thứ ba, ta không ăn, phu quân nổi nóng, tức giận ném sách.
Nhìn nhìn nhìn, không xong rồi!
Ta đứng dậy, cả người lung lay, không ăn là không được rồi!
Quả nhiên, sống qua nhiều ngày tốt đẹp, mới nhịn ăn ba ngày đã không trụ được!
Toàn thân mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.
Trước khi ngất đi, ta thấy phu quân có vẻ lo lắng, định lao tới đỡ ta nhưng không ngờ lại ngã phịch xuống đất.
Kể từ hôm đó, phu quân không cười nữa.
Không đỡ được ta cũng không sao, ta đâu có tức giận, người gì mà thật kỳ quái.
20.
Trong phủ đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ.
Tam hoàng tử cuối cùng cũng bằng lòng khám đại phu.
Ta mở mắt ra thì thấy phu quân đang ngồi ở đầu giường, mặt đầy hối hận.
Ta không nghĩ ra được đây là chuyện gì?
“Nàng có trách ta vì ta không đỡ được nàng hay không?”
Ta trách chàng làm gì, ta ngất vì đói mà.
Hơn nữa chàng không thể đi lại, làm sao đỡ ta?
Ta có chút bối rối, ba ngày không ăn dẫn đến bị ngất là chuyện bình thường mà.
Ta liều mạng lắc đầu.
“Sau này ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng.”
“Vậy chúng ta sẽ viên phòng chứ?”
Câu đầu tiên ta nói sau khi tỉnh dậy khiến phu quân sợ tới mức ho sặc sụa.
Không chỉ ho mà mặt còn đỏ bừng.
21.
Đại phu xem bệnh cho phu quân thì thôi, tại sao còn xem cho ta?
Ta có chỗ nào không ổn sao?
Đại phu bắt mạch cho ta xong, sau đó lại vén mí mắt của ta lên xem, cuối cùng đưa ra kết luận: “Không phải ngu ngốc mà là bị mất tâm trí.”
Ta nghe không hiểu, có ý gì vậy?
Phu quân cũng không hiểu, liên tục hỏi rõ sự tình.
Đại phu nói tiếp: “Lúc nhỏ não bị tổn thương nghiêm trọng, máu ứ trong não vẫn chưa tiêu tan. Buộc phải tán máu, may mắn thì sẽ khôi phục bình thường, bằng không thì cả đời ngu ngốc, thậm chí còn có thể mất mạng.”
Hở… Ta nghe xong hoảng hốt một phen.
Ta không cho rằng mình ngu ngốc, nhưng mọi người đều nghĩ ngược lại.
Phu quân cũng nghĩ ta ngốc sao?
Ta thà chịu ngốc còn hơn chịu chết.
Ta bật khóc: “Phu quân, không thì chàng hưu ta rồi đưa ta về nhà, ta không muốn chết!”
Phu quân trợn mắt, khoát tay với đại phu.
Đại phu mở miệng nói một câu thế này: “Mặc dù hoàng phi không thông minh nhưng lại có tấm lòng trong sáng ngây thơ như trẻ nhỏ, thật là hiếm có.”
Đây là lời khen ta, nhưng sao nghe không giống nhỉ!
Ông ấy đang mắng ta là nhỏ ngốc?
Sao ta nghe không hiểu hàm ý tốt xấu trong đó vậy.
22.
Bệnh của ta không trị được, nhưng chân của phu quân thì có thể.
Ta nhìn vào chân phu quân, chúng thật dọa người, chằng chịt vết sẹo to nhỏ, trông có vẻ rất đau.
Phu quân thật là dũng cảm.
Chàng không phải bị liệt bẩm sinh, là do lúc dẫn quân đánh trận bị rơi xuống vách đá nên chân bị gãy.
Muốn chữa chân cho tốt thì phải bẻ gãy rồi nối lại, từ từ an dưỡng.
Ta nghe xong lập tức lo lắng, đây là chữa bệnh hay giết người vậy.
Cưỡng ép làm chân gãy sẽ đau đớn biết bao!
Phu quân kéo ta sang một bên rồi gật đầu với đại phu.
Phu quân thật là kiên cường!