An An xoay tới xoay lui mấy vòng trên tay vẫn còn ôm khư khư mớ củi khô, ôi mẹ ơi! Chuyện gì thế này, lúc nãy còn đang ở trong một cái động cơ mà! Cái quái gì không biết, xung quanh cô lúc này là một rừng cây bạc ngàn, chỉ toàn cây là cây, như chợt nhớ ra điều gì An An sờ vào túi tìm cái điện thoại, hỡi ơi! Kêu trời không thấu, cái điện thoại khi nãy đã đưa con bạn sạc nhờ! An An có chút bối rối, nhìn sắc trời như sắp tối cô đi thật nhanh về phía trước, cô chắc chắn một điều rằng sẽ không ai muốn qua đêm một mình ở một nơi như thế này và chính bản thân cô cũng không muốn điều đó, phải tìm đường trở về nơi cấm trại càng sớm càng tốt, cô rảo bước thật nhanh trên con đường rừng cây cối rậm rạp che chắn tầm nhìn.
An An vừa đi vừa chạy tầm hơn nửa giờ đồng hồ, hai chân cô lúc này đã mỏi nhừ, cũng may đã ra khỏi được khoảng rừng cây rậm rạp và đến một con đường mòn nhỏ đầy sỏi đá, An An không dấu nổi sự vui mừng, niềm vui lại được nhân đôi khi cô nghe tiếng vó ngựa chạy từ xa xa, nó đang tiến rất gần về phía cô lúc đầu nó chỉ là hai chấm đen nhỏ xíu, lại gần hơn dần dần là hai người với y phục cổ trang, An An đứng ngây ngốc nhìn họ đang phi ngựa hướng về phía cô, đến khi tiếng vó ngựa vang bên tai rõ to: "lộc....cộc....lộc....cộc.....lộc....cộc.....lộc...." thành công kéo vô về với thực tại, An An không kịp suy nghĩ mà lao ra chặn giữa đường, người thanh niên với trường bào màu xám tuy có bị bất ngờ trước hành động của cô nhưng cũng kịp dừng ngựa trước mặt An An, chiếc mũi của con chiến mã thở phì phì vào mặt của cô, tuy rất là khó chịu nhưng An An cố nặn ra nụ cười đẹp nhất có thể cô nói:
- Xin lỗi đã làm phiền hai anh, em tên là An An 21 tuổi sinh viên ngành khảo cổ, hôm nay lớp em có buổi cấm trại ở đây, do em không cẩn thận vô tình đi lạc với các bạn, không biết hai anh có ra đường lớn hay không? Có thể cho em đi nhờ một đoạn!
Một trong hai người thanh niên nhìn An An với ánh mắt hiếu kỳ, cô phải công nhận là họ rất đẹp nói đúng hơn là cực kỳ soái ca, đẹp hơn những bạn diễn viên bên Trung hay quay tiktok mà cô hay xem trên điện thoại, người mặc trường bào màu đen tiến lên nói nhỏ gì đó bên tai người kia, y lại nhìn An An đánh giá thêm chút nữa, sau đó y đánh ngựa đến cạnh cô nhẹ nhàng cúi người xuống thành công ôm cô lên ngựa, An An còn chưa kịp lên tiếng thì đã yên vị trên lưng con chiến mã.
Sống 21 năm chưa được ngồi ngựa bao giờ, lúc đầu cô còn chịu đựng được, càng về sau An An muốn đi xuống đi bộ cho rồi, xốc lên xốc xuống đầu óc cô muốn quay cuồng, An An nắm được cánh tay của anh ta cô mừng như bắt được vàng, cô xoay người lại vòng hai tay ôm chặc lấy body của anh ta, mặt mũi thì chôn trong ngực áo của anh ta luôn, An An dần dần thiếp đi lúc nào không hay.