1.
Người trước mặt ngồi ngay ngắn chỉnh tề.
Chiếc áo sơ mi được cài khuy tỉ mỉ, mái tóc được chải chuốt rất kỹ.
Tôi đã từng rất thích đôi tay đẹp không tì vết của Giang An, nhưng lúc này, đôi tay xương xẩu thon dài đó đã đeo thêm một cái còng nhựa, còn bình tĩnh gõ nhịp.
Nhìn thấy tôi, đôi mắt dài và hẹp của anh ấy vẫn vô cảm như thế, à không, phải nói là anh hơi kéo khóe miệng, nghiêng đầu nhìn tôi không chút e dè.
Tôi được cô cảnh sát nhỏ dẫn đi ký giấy bảo lãnh, có lẽ là người mới vào nên cô bé nhẹ nhàng hỏi tôi bằng vẻ mặt hóng hớt:
"Đó... là chủ tịch tập đoàn Giang Thị ạ?"
Tôi viết nét cuối cùng của tên mình và ậm ừ.
"À...vậy có thể cho tôi hỏi cô là gì của ngài ấy không?"
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ không có tâm trạng để trả lời những câu hỏi như thế này.
Nhưng những gì Giang An phạm phải lần này đã nằm ngoài sự hiểu biết của tôi, trong phút chốc cảm xúc của tôi có chút hỗn độn.
Thế nên, tôi ngước lên và nhìn cô ấy với đôi mắt đượm buồn.
"Tôi là vợ anh ấy."
"..."
Lần này cô cảnh sát hoàn toàn im lặng, chắc là sợ tôi sẽ gây chuyện ở đồn giống người phụ nữ trước mặt.
Ký xong có thể dẫn người đi luôn, Giang An đã được tháo còng nhựa, cử động cổ tay và lặng lẽ đi theo tôi.
Tôi biết nếu tôi không hỏi thì cả đời này anh ấy cũng sẽ không nói với tôi một lời nào.
Vì vậy, tôi ra khỏi đồn cảnh sát và đi bộ đến ô tô, nhấn chìa khóa xe, đèn xe nhấp nháy hai lần, rồi tôi thản nhiên hỏi anh:
"Đó là sự thật hả?"
Anh cười khẩy, nhưng lần này tôi đã nghe rất rõ.
Câu trả lời là Không.
Nhưng với tính cách của Giang tổng thì anh ấy không thể nào im lặng khi bị bêu rếu như thế.
Ngồi trên xe, chúng tôi lại chìm vào khoảng lặng vô tận.
Tôi gần như đã quen với loại người lạnh lùng như Giang An, đến nỗi đôi khi tôi còn có thể cao hứng mà nói chuyện một mình.
Chỉ là hôm nay quá sốc nên không nghĩ đến chuyện tìm chủ đề để nói.
Khi dừng đèn đỏ, tôi vô tư quẹt điện thoại.
Đúng lúc đó, tôi thấy tin nhắn Ngụy Nghiên gửi cho tôi.
"Lâm Tử Miên quay lại rồi."
Cái tên này đã mang đến cho tôi cú sốc thứ 2 ngay trong đêm.
Đèn xanh bật sáng, tôi đặt máy lại, đầu người bên cạnh hơi nghiêng, có chút mệt mỏi.
Tôi chưa muốn anh ấy ngủ.
"Lâm Tử Miên đã quay lại rồi, anh có biết chưa?"
Quả nhiên có chút động tĩnh, anh nhìn tôi nhưng không nói gì.
"Cũng đúng, sao mà anh lại không biết được, sau khi cô ấy về nước việc đầu tiên là tìm anh mà."
Tôi tiếp tục nói với vẻ mặt không đổi, một mình xâu chuỗi hết mọi chuyện.
"Chắc không phải cô ấy yêu cầu gặp anh ở khách sạn đâu, đúng không? Tình cờ khách sạn đó bị cảnh sát đột kích. Anh thà hy sinh bản thân mình còn hơn để người đang trên đà phát triển sự nghiệp là cô ta lộ ra là mình ngoại tình với người đã có gia đình là anh. Anh tình nguyện nhận mọi trách nhiệm về phía mình, đúng không?”
"Giang An, anh đúng là…."
Giọng tôi chua xót, nhưng anh ấy vẫn mặt không biến sắc nghe vợ mình phàn nàn, rồi vờ như không nghe thấy, ánh đèn đường phản chiếu vào đôi mắt rực sáng ấy, anh chưa từng có chút tình cảm nào với tôi.
Có lẽ sự xấu hổ mà anh ấy để lại cho tôi, tôi sẽ luôn sẵn sàng tiêu hóa nó.
Cho đến khi chiếc xe được lái vào gara, tắt máy và tiếng mở cửa cạch cạch của anh trong màn đêm yên tĩnh, tôi vẫn không kìm lòng được.
"Giang An...!"
Tay anh dừng lại, nhưng đầu không quay lại.
"Khi tôi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, tôi... gần như phát điên, tôi thực sự sợ anh đã làm điều gì saì, tôi..."
Anh ấy thậm chí còn không muốn nghe hết câu nói của tôi.
Tôi nhìn anh tiếp tục xuống xe bước thẳng vào cửa không ngoảnh lại, rồi từ từ cuốn trôi nỗi hụt hẫng trong lòng.
2.
Tôi không biết mình đã ngồi trong xe bao lâu, cũng không biết đã điều chỉnh cảm xúc của mình chưa.
Lúc bước vào nhà, đúng lúc có tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm.
Anh ấy đang tắm.
Anh có nhớ đã bao lâu rồi anh chưa về lại ngôi nhà này không?
Tôi rất muốn lao vào phòng tắm mở cửa hỏi anh câu này, nhưng tôi cũng biết câu trả lời của anh chỉ vỏn vẹn một chữ "cút".
Vì vậy, tôi nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm cho đến khi anh ấy bước ra và lau mái tóc ướt của mình.
Một chiếc áo phông bình thường khoác lên người anh ấy cũng sẽ thành một buổi trình diễn thời trang cao cấp. Anh ấy không thèm lau tóc, giọt nước cứ thế theo xương quai hàm rơi xuống, lúc tôi ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của anh ấy.
Ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc bám đuôi theo anh ấy, khiến tôi bỏ ý định chủ động nói chuyện với anh lần nữa.
Hơi nước bốc lên từ phòng tắm.
Mãi đến khi ngâm mình trong bồn tắm, tôi mới cảm thấy cơ thể và tinh thần thư thái hơn, từng lỗ chân lông mở ra, chiếc điện thoại bên cạnh cứ rung lên mãi.
Ngụy Nghiên đã liên tục nhắn tin cho tôi, chủ yếu là về Giang An và Lâm Tử Miên.
Có bạn thân là một tay săn ảnh dễ mắc bệnh nghề nghiệp cũng không tốt lắm nhỉ.
"Giang An mấy ngày trước đã bắt đầu mở đường cho Lâm Tử Miên, giỏi lắm, giữ bí mật kĩ đấy."
"Tài nguyên phim mà Lâm Tử Miên có được gần đây đa số đều liên quan đến Giang An."
"Buổi biểu diễn của cô ta ở rạp hát vào tuần tới cũng do Giang An bí mật tài trợ."
Tôi lướt qua và gõ.
"Bà đã moi ra hết đống này luôn á?"
"A, A Hoa, cuối cùng bà cũng đã quay lại rồi."
"A Hoa, tui thực sự muốn nghiêm túc hỏi bà, Giang An làm mấy chuyện này chưa từng nghĩ tới tâm trạng của bà, bà còn... muốn ở bên cạnh hắn hả?"
Tôi nhìn vào đống tin nhắn gửi đến, gõ một vài từ rồi cuối cùng lại xoá hết.
Tôi thở dài, hơi nước đọng trên tường, ngẩng đầu lên, ánh đèn trong phòng tắm làm tôi hơi nhức mắt.
Tắm xong, tôi lấy máy sấy sấy khô tóc, tiếng ồn đã tạm thời xóa bỏ đống suy nghĩ hỗn độn ấy của tôi.
Nhưng đột nhiên tôi nghĩ liệu Giang An có bị cảm nếu anh ấy cứ thế đi ngủ mà không sấy tóc hay không, tôi đã kìm nén mong muốn nắm lấy anh ấy và sấy tóc cho anh ấy một lần nữa.
Đừng tự rước thêm phiền phức nữa, Trần Hoa.
Tôi tự nhủ.
Thật ngạc nhiên, hôm nay Giang An ngủ ở phòng ngủ chính.
Tôi chợt nhớ đã đọc ở đâu đó, nếu một người đàn ông tắm rửa sạch sẽ và đợi bạn trên giường, anh ta có việc muốn làm cùng bạn.
Giang An đang đọc sách điện tử.
Ánh đèn đầu giường chiếu nhè nhẹ lên khuôn mặt anh làm tôi nhớ lại thời học sinh của tôi nhiều năm trước, khi anh đang phát biểu với tư cách là đại diện học sinh, tôi như chìm đắm trong ánh mắt ấy.
Vì vậy, tôi càng ngày càng chìm sâu hơn và vẫn chưa quên được.
Tôi kéo chăn lên giường, anh giơ tay tắt đèn, khi căn phòng chìm vào bóng tối, tôi đang suy nghĩ sao hôm nay ngủ sớm thế thì bị ai đó túm lấy cổ tay và đè tôi xuống.
Tay tôi chỉ kịp vuốt tóc anh, nó ướt sũng, tôi bắt đầu hối hận vì lẽ ra mình nên sấy tóc cho anh ấy.
"Giang An."
Tôi gọi tên anh ấy, nhưng hình như anh không nghe thấy.
"Lâm Tử Miên chưa từng làm với anh hả? Ở phương diện này, tôi thắng rồi sao?"
Anh ấy cuối cùng cũng dừng lại, trong bóng tối, nụ cười giễu cợt của anh ấy rất rõ ràng.
Thực sự có chút dễ nghe.
Nghĩ đến đó da đầu tôi tê dại vì nụ hôn của anh.
Giang An đối với thân thể của tôi rất quen thuộc, dù sao chúng tôi cũng đã kết hôn được ba năm, lúc trên giường tôi và anh ấy mới chính thức là “vợ chồng”.
Chiếc giường lớn của Simmons bị rung lắc không phát ra nhiều tiếng động lắm, tôi ôm lấy cổ, dùng móng tay cào mạnh vào lưng anh, lúc này anh ấy chỉ có thể mặc cho tôi làm loạn.
Chiếc thuyền đánh cá bị lật đang chìm dần sau cơn bão, nhưng anh ấy vẫn còn đầy năng lượng và hơi cúi xuống, thì thầm vào tai tôi như người tình.
Hơi thở anh nóng bỏng bao nhiêu thì lời nói anh lại cay nghiệt, khinh tởm bấy nhiêu.
"Trần Hoa, tôi đã nói với cô rồi, Miên Miên mãi luôn là ưu tiên số một của tôi."
…
Vài người đàn ông có thói quen hút thuốc sau khi ngoại tình, và thói quen của Giang An sau khi ngoại tình có lẽ là đâm thêm một nhát vào tim tôi.
3.
Tôi và Giang An trước đây không như vậy.
Hai nhà Trần Giang là bạn thân, tôi chơi với anh ấy từ nhỏ, không nhớ mình đã yêu Giang An từ khi nào.
Chúng tôi ở bên nhau kể từ khi anh ấy tỏ tình với tôi. Mặc dù là tỏ tình qua điện thoại, một chút cảm động cũng không có nhưng tôi vẫn đồng ý.
Tôi chưa bao giờ hối hận khi ở bên Giang An.
Từ lúc học cấp 2, cấp 3, đại học, tôi không thể đếm nổi mình đã cãi nhau với anh ấy bao nhiêu lần, đã làm bao nhiêu chuyện điên rồ sau lưng người lớn.
Ít nhất anh ấy đã từng đạp xe qua hết mấy thành phố trong cơn bão lớn, rồi cười ngây ngô đưa cho tôi bó hoa ướt đẫm ở ghế sau.
Chỉ để nói “Chúc mừng ngày lễ tình nhân” với tôi trước ngày lễ tình nhân.
Ấn tượng khi đó của tôi về Giang An là một kẻ ngốc không biết suy nghĩ, khi Ngụy Nghiên phàn nàn với tôi rằng Giang An giống như một tảng băng không bao giờ tan chảy, tôi còn tưởng cô ấy bị mù.
Mãi sau này tôi mới biết rằng anh ấy không bao giờ lãng phí thời gian để quan tâm đến những người mà anh ấy không có hứng thú.
Mọi thứ đã xoay chuyển vào bốn năm trước.
Lúc đó tôi mới vào công ty với tư cách là thực tập sinh, sếp yêu cầu tôi làm xong báo cáo, khi chuẩn bị tan ca thì trời bỗng đổ mưa như trút nước.
Ngay khi điện thoại rung hai lần, tôi đã đoán là anh.
Tôi để chuông reo bảy tám lần rồi mới từ từ bắt máy.
"Em đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia rất ồn, nhưng giọng nói của anh vẫn rất rõ.
"Công ty."
"Sao còn chưa tan ca?"
"...Chưa làm xong việc."
"Anh hỏi em, có phải em lại trì hoãn công việc không, làm chuyện gì cũng chậm chạp, thảo nào em…”
Tôi cúp điện thoại.
Hôm qua chúng tôi cũng mới cãi nhau, chính anh ấy là người chọc tức tôi, bây giờ tôi thật sự không muốn nghe giọng nói của anh ấy nữa.
Một lúc sau, tin nhắn lại lần lượt vang lên.
"Mưa lớn quá, anh đến đón em nhé."
"Đừng làm nữa, cùng lắm thì từ chức, cũng không phải anh không nuôi nổi em."
"Còn nữa, ừm...trứng gà xào cà chua cho trứng vào trước, là anh sai, được chưa, bà Giang?"
Tin nhắn cuối cùng làm tôi cười thành tiếng.
Có ma mới biết tại sao tôi lại cãi với anh ấy xem món trứng xào cà chua nên cho gì vào trước, cuối cùng tôi cũng thắng.
Trời lại mưa lớn rồi.
Tôi nhìn tấm kính đã được những hạt mưa rơi xuống rửa sạch, tính toán thời gian anh ấy đến, liền cầm ô đứng đợi anh trước sảnh công ty.
Nhưng tôi đợi từ chiều đến tối, ngay cả khi mưa lớn cũng đã trở nên tí tách, mà anh ấy vẫn chưa đến.
4.
Tôi nhận được điện thoại của Giang An, đó là cuộc gọi từ bệnh viện.
Không biết vài năm nữa, tôi có hối hận vì đã không đến bệnh viện để gặp anh với một vẻ ngoài đẹp hơn không.
Vì hôm đó trời mưa to nên tôi không bắt được taxi, tôi đã cất ô và chạy đi trong mưa.
Những bậc thềm bên đường đầy nước mưa, tôi bị ngã, vết bùn đất trên đường dính đầy váy.
Đầu gối tôi rất đau, không biết có trầy xước không, tôi xoa nhẹ nhưng cũng không để ý.
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ lúc đó là anh.
Người ta nói rằng anh bị một chiếc ô tô đang chạy tới đâm phải, sau đó một người đi đường đã gọi cảnh sát và anh ấy được đưa vào phòng phẫu thuật, người ta gọi báo cho tôi là đã phẫu thuật xong và được đưa ra ngoài.
Hôm đó trời mưa rất to.
Màn mưa mờ ảo che đi ánh đèn le lói trên đường phố, tôi loạng choạng chạy vào bệnh viện, hỏi cô y tá trực xem anh ở đâu.
Cô y tá nhìn tôi ngạc nhiên.
"Bệnh nhân đó à? Anh ấy ở phòng 306, à đúng rồi, anh ấy đã tỉnh rồi."
"Vừa rồi có người nhà đến..."
Cô ấy khẽ thì thầm điều gì đó nhưng tôi không không chú ý.
Nếu không, khi tôi bước đến phòng bệnh đó, tôi nhất định sẽ che đi chiếc váy dính đầy bùn đất của mình, buộc lại mái tóc ướt sũng và lau sạch lớp trang điểm.
Ít ra thì cũng không khác gì người nằm cạnh giường anh nhỉ?
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lâm Tử Miên, cô ấy mặc một bộ đồ màu trắng, mềm mại và yếu ớt, đôi mắt rủ xuống giống như một bé mèo.
"Cô là ai...?"
Tôi hỏi cô ấy, cô ấy không e dè nhìn tôi, nhưng tại sao anh ấy lại gần Giang An của tôi như vậy.
Giang An của tôi.
“Tôi muốn hỏi cô chuyện này!”
Tôi có chút khó chịu tiến lên một bước, tôi chưa từng thấy Giang An thân thiết với một người phụ nữ nào khác ngoài tôi.
Nhưng cô lại nao núng, cắn chặt môi, tuyệt vọng dựa vào người Giang An.
Bị cấp trên đánh giá tôi còn chưa sợ, hành động đó của Lâm Tử Miên đã lập tức khiến tôi mất trí giống như một con điên.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Giang An về tôi sau khi mất trí nhớ.
Phải, anh bị mất trí nhớ.
Anh đã quên hết mọi thứ, quên đi anh là ai, anh đã làm gì, và sau đó cô ả Lâm Tử Miên đó đã không biết xấu hổ mà nói rằng cô ta là bạn gái của anh.
Đúng thật trơ trẽn mà, trước đây chúng tôi không hề quen biết cô ta.
Người ta nói rằng ấn tượng đầu tiên của một người bị mất trí nhớ sẽ bị ảnh hưởng trong một thời gian dài.
Tôi không phải là người có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, vì vậy tôi đã túm lấy quần áo của Lâm Tử Miên và kéo cô ta ra ngoài.
Ấn tượng đầu tiên của Giang An về tôi có lẽ là một nữ nhân điên rồ lỗ mãng.
Tôi thoáng liếc qua, lại bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của anh, anh nhíu mày chán ghét tôi.
Chính vào ngày đó, tôi đã đánh mất Giang An.
Mất đi nụ cười chỉ thuộc về tôi, mất đi những lời nịnh nọt tâng bốc của anh, đó là lần đầu tiên tôi phát hiện ra, à, người này chính là như vậy, anh ấy thật sự rất tàn nhẫn và lạnh lùng…
Đối với những người anh ghét…thật tàn nhẫn.
Xem thêm...