8.
Gần đây, Giang An về nhà thường xuyên hơn.
Nhiều đến mức tôi tự hỏi liệu anh ấy có nhớ ra điều gì không.
Có lẽ vì ánh mắt kì lạ của tôi nên anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi. Bình thường Giang An sẽ nhìn tôi bằng một ánh mắt vô cảm, nhưng lần này, ánh mắt ấy lại lộ ra đầy nghi hoặc.
"Có cái gì dính trên mặt em à?"
"Không."
Tôi nhìn sang chỗ khác và dừng lại ở chiếc kính gọng vuông vàng mà anh ấy đang đeo. Có lẽ do thường xuyên đọc sách nên các cạnh trông đã mềm hơn.
"Hôm nay anh ngủ phòng ngủ chính phải không?"
"Không thể sao?"
Tôi gật đầu, ngọn đèn ngủ mờ ảo phản chiếu màu hổ phách mờ nhạt trong đôi mắt anh.
"Vậy thì em ngủ..."
Cổ tay bị giữ chặt lại.
Anh ấy không dùng nhiều lực mà chỉ nhẹ nhàng khéo léo nắm lấy tôi, tia sáng ấm áp nhỏ nhoi ấy cũng bị anh tắt đi, khiến cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Mãi đến khi được cọ vào lồng ngực nóng bỏng, tôi mới phát hiện Giang An hôm nay thật sự rất lạ.
Không, phải nói là mấy ngày nay đều rất lạ.
Khi môi và răng ấm áp cử động, khi bộ áo ngủ lụa lướt qua da thịt, tôi bất chợt rùng mình.
Tôi không thể nhìn rõ phía trước, dưới sự kiểm soát của anh, tôi mơ hồ nhớ lại những điều mà Ngụy Nghiên muốn tôi nói với anh hôm nay.
“Ngày kia là kỷ niệm kết hôn của chúng ta, anh ở cùng em nhé?”
Trong căn phòng tĩnh mịch, tiếng thở dốc và hơi thở khàn xâm nhập ăn mòn tâm trí tôi.
Anh cúi người hôn lên môi tôi, trả lời một cách uể oải và khàn khàn.
"Được."
Không ngờ Giang An thật sự sẽ cùng tôi trải qua ngày kỷ niệm kết hôn.
Trên đỉnh toà nhà chọc trời, nghệ sĩ Cello (*) chơi một giai điệu sâu lắng và tao nhã ở lối đi.
(*) Cello hay Violoncelle, còn được gọi trung vĩ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm, thuộc họ nhạc cụ dây dùng cây vĩ.
Bước chân của những người phục vụ nhẹ nhàng và chậm rãi, mang theo mùi thơm rượu vang đỏ lan toả khắp nơi.
Nhưng càng như vậy, tôi càng nhớ đến bát mì bò 20 tệ (*) mà Giang An dẫn tôi đi ăn vào ngày sinh nhật trước đây của mình.
(*) 20 NDT = 66.256 VNĐ
Lúc đó anh ấy cũng ngồi đối diện với tôi, cứ nói không ngừng, bảo tôi không được ăn cay quá, rồi lại gắp hết thịt bò trong bát của anh ấy cho tôi.
(*) 絮絮叨叨: Thao thao bất tuyệt: nói không ngừng
Lúc đó hình như anh đã làm gì sai, thẻ ngân hàng bị gia đình đóng băng, túi anh còn rỗng hơn cả tôi.
Nhưng anh vẫn kéo tôi đi ăn mừng sinh nhật, còn nói đùa rằng đây cũng được coi là mì trường thọ.
Ánh sáng màu bạc trải khắp thành phố này, từ trên cao nhìn xuống, tất cả sinh linh đều giống như con kiến dưới chân.
Sau khi nghệ sĩ Cello chơi xong bản nhạc, ánh sáng từ giá nến toả ra thật tao nhã và du dương.
Tôi ngước nhìn người đối diện.
Anh ấy không có vấn đề gì cả, thực ra phần lớn thời gian tôi đều đoán được anh ấy đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt của anh ấy rất thẳng thắn.
"Giang An, chờ một chút, chúng ta cùng về nhà nhé."
Tôi nghiêng người nhìn anh, tôi đang cố kéo dài thời gian bởi vì theo tính toán, nếu bây giờ về nhà thì anh ấy vẫn có thể đến kịp buổi biểu diễn của Lâm Tử Miên.
Anh lặng lẽ nhìn tôi.
Như thể anh hiểu rõ mọi chuyện, tiếng "ừ" thoáng qua từ đáy họng, nhưng lại nghe rất ân cần.
…
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi và Giang An đi cạnh nhau sau nhiều năm như vậy.
Làn nước theo nhạc từ đài phun bắn lên, làn gió mùa thu từng chút một thổi vào áo gió.
Giang An chưa từng nói với tôi câu nào, đi bên cạnh tôi dường như là sự kiên nhẫn lớn nhất của anh, tôi nghĩ một lúc nhưng cuối cùng tôi vẫn không kìm được.
"Anh không vội sao?"
"Ừ?"
Âm cuối đoạn nhạc vang lên, rõ ràng là anh biết.
"Màn trình diễn của Lâm Tử Miên, anh sẽ bỏ lỡ mất."
Tính cách của tôi vốn rất nóng vội, nếu là Ngụy Nghiên, cô ta nhất định sẽ tìm cơ hội tốt hơn để hỏi câu này.
Điều này khiến Giang An nhìn tôi với vẻ mỉa mai. Tôi như thể con rối đã bị anh kiểm soát mọi suy nghĩ hành động của mình.
"Cô ấy vốn không cần tôi đến xem buổi biểu diễn của mình."
Anh nhẹ nhàng trả lời.
Không cần sao, dù cho ngày biểu diễn lại cố tình được ấn định vào ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi.
Nhưng Giang An rõ ràng không muốn nói về vấn đề này nữa, chân anh rất dài, bước một bước đã bằng hai bước của tôi, tôi đi giày cao gót, dần dần hoài nghi về đề nghị đi bộ về nhà của mình.
"Giang An, em đi không nổi nữa."
"Cô nói muốn đi bộ về nhà mà."
Anh cau mày nhìn tôi.
Anh ấy đã đeo chiếc kính gọng vàng đó mấy ngày nay, dường như nhờ nó nên sự thâm độc của anh cũng giảm đi chút ít. Anh lạnh lùng đứng trước mặt tôi, không có ý định tiến lên giúp đỡ.
Tôi bĩu môi, cởi giày cao gót và đứng chân trần trên mặt đất.
Tiến hai bước và ngước nhìn anh.
"Đi thôi."
Những đường kẻ nhỏ trên đường hằn lên lòng bàn chân tôi, thực ra cũng không sao. Anh ấy liếc tôi hai cái rồi quay người tiếp tục đi.
Tôi đi sau anh ấy, lắc lư đôi giày cao gót, đèn đường lúc tắt lúc tối, tôi đang mải suy nghĩ chuyện khác thì bỗng đụng phải một vật gì đó.
Anh dừng lại.
Thế giới quay cuồng một lúc, tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm lấy tôi.
"Đừng cử động."
Hơi thở nóng như lửa phả vào cổ tôi, giọng anh trầm và khàn.
Tôi không nói nữa, nhịp bước cũng không chậm lại, tôi vòng tay qua cổ anh và nhìn những ngôi sao lấp lánh trên trời.
"Giang An, ý của anh là?"
"Ý anh là gì?"
Tôi hỏi hai lần nhưng không ai đáp lại.
Tôi từ từ siết chặt vòng tay quanh cổ anh, con đường phía sau kéo dài vô tận đến chân trời xa xăm.
Hóa ra ở một góc khuất không ai biết, trái tim em dù chỉ được anh nhẹ nhàng xoa nhẹ cũng có thể rung động mãnh liệt đến vậy.
9.
Lúc đang làm việc, tôi phát hiện một đoạn video trong hộp thư của mình.
Ban đầu tôi tưởng là kết quả điều tra mà Nguỵ Nghiên gửi, nên tôi không chú ý nhiều đến địa chỉ mà mở ra.
Nhưng điều đập vào mắt tôi là gương mặt kinh tởm của Lâm Tử Miên.
Có lẽ là cô ta đang lắp camera trong phòng khách sạn, trực tiếp hướng thẳng vào cái ghế sô pha cạnh giường.
Sau khi lắp xong, cô ta lùi lại nhìn một chút, có vẻ rất hài lòng.
Đoạn âm thanh tiếp theo có một phần đã được tua nhanh, xột xoạt mãi đến khi nam chính xuất hiện.
Là Giang An.
Dù hình đã bị làm mờ nhưng tôi vẫn có thể nhận ra dáng dấp sắc sảo của anh ấy.
Lâm Tử Miên ôm cổ từ từ vuốt ve anh, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, không tiến lên, cũng không tránh né.
“Buổi biểu diễn của em, anh đã không đến.”
Là giọng Lâm Tử Miên.
Giang An vẫn im lặng như trước, hạ mắt cúi xuống nhìn cô ta.
“Em thật không ngờ anh lại ở với người vợ đó của mình.”
Không ngờ?
Thì ra trong thế giới của Lâm Tử Miên, “người vợ” này xuất hiện bên cạnh Giang An mới là chuyện lạ.
“Anh sẽ không yêu cô ta chứ?”
Mãi đến khi Lâm Tử Miên nói câu này, Giang An mới cười khẩy.
Anh ấy bỗng kéo mạnh cà vạt xuống, video đã dừng lại trước giây phút anh hôn Lâm Tử Miên…
Cũng may là video dừng lại ở đây, tôi nghĩ là tôi sẽ không có đủ can đảm để xem lại lần nữa.
Đầu óc tôi trống rỗng, tôi thơ thẩn nhìn chằm chằm vào giao diện hộp thư và nghĩ xem Giang An đang làm gì, liệu anh có đang ở phòng Lâm Tử Miên…bù đắp cho cô ta không?
Tôi ngồi bật dậy và lưu lại đoạn video đó, ít nhất thì lúc này Lâm Tử Miên cũng xem như đã giao ra chứng cứ mình ngoại tình với Giang An đến trước mặt tôi.
Sau đó tôi thẫn thờ lái xe về nhà, tất nhiên là không có ai trong nhà cả. Tôi vào phòng tắm và nhìn chằm chằm chính mình tròn gương.
Đôi mắt đỏ hoe như thể rất bất lực, như thể đang nhìn thấy vết thương vẫn còn chảy máu của mình bị lột ra, tay chân bị ngâm trong nước lạnh như băng.
Nước từ vòi sen chảy xuống, tôi tưởng tượng Giang An mấy ngày trước đã hôn lên cơ thể tôi ở vị trí nào, rồi liều mạng chà xát đến khi dạ thịt ửng đỏ lên, tôi mới bừng tỉnh lại.
Nhưng Trần Hoa, cô vẫn chưa tỉnh sao?
Nếu đã tỉnh táo thì cô đã nên buông tha anh từ lâu rồi. Nếu đã tỉnh thì cô đã bỏ anh từ lâu rồi. Nếu đã tỉnh, liệu tôi sẽ đi đến bước này như hôm nay không?
Tôi không thể buông bỏ Giang An được, đó là người mà tôi đã thích rất lâu mà.
Làm sau tôi có thể quên được anh, làm sao tôi có thể bỏ anh lại, làm sao có thể…Khi anh nhớ ra tôi thì anh mới nhận ra rằng tôi đã ra đi rồi.
Nhưng, tôi…có lẽ không thể chờ thêm được nữa.
Đầu tóc tôi ướt sũng, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi buông thả đến mức không muốn làm gì cả, cứ như vậy nằm trên sô pha, mở từng chai rượu ra.
Uống rượu có thể giúp ta tạm thời quên đi rất nhiều chuyện, đó là lời mà Giang An đã từng nói với tôi.
Kh đó ba mẹ tôi ly hôn, anh ấy lén mang rượu từ nhà đến uống cùng tôi, cùng nhau trốn lên sân thượng ở một thành phố nhỏ, ngắm nhìn ánh sáng lung linh toả ra từ những ngọn đèn kết thành dải dưới mặt đất.
Tôi say đến nỗi anh phải từng bước cõng tôi về nhà.
Sau đó, mỗi lần uống rượu anh đều ở cạnh tôi, thậm chí anh còn nhớ rõ tửu lượng của tôi hơn cả chính mình. Anh ấy nói với Trần Hoan, những cô gái khác có thể lo vì uống quá say, nhưng em không cần phải lo, vì anh sẽ mãi ở bên cạnh anh.
Anh sẽ luôn có thể cõng em về nhà.
Giống như kẻ lừa đảo.
Nước mắt không biết đã làm nhoè mắt tôi từ lúc nào. Tôi cầm điện thoại và lại ấn dãy số quen thuộc kia.
Dãy số đó là số mà Giang An đã dùng trước khi xảy ra tai nạn xe.
Anh ấy bắt tôi học thuộc lòng dãy số đó, anh nói là dù bất kể chuyện gì xảy ra đi nữa thì tôi cũng có thể liên lạc được với anh.
Dù biết sẽ không ai nghe máy, biết Giang An bên cạnh tôi đã biến mất trong một đêm mưa từ lâu, nhưng tôi vẫn nhớ anh, tôi vẫn luôn nhớ ngày đó anh nói sẽ đến đón tôi, nhưng anh không đến.
Anh sẽ không bao giờ đến nữa.
Dường như tôi đã không thể nghe rõ gì nữa, ngay cả tiếng bíp sau khi điện thoại được kết nối cũng chỉ là ảo giác, đầu óc tôi choáng váng mơ hồ không quay lại được nữa, tôi rất muốn nghe thấy giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia.
…Có lẽ là tôi, tôi nhớ anh ấy rất nhiều.
Tôi nói liên hồi, tôi biết, biết đầu dây bên kia không có ai, nhưng tôi chỉ muốn nói ra.
“Giang An, Giang An…Anh quay về đi.”
“Em rất nhớ anh, anh có nhớ tới em không, em không chịu được nữa, thật sự, em thấy em sắp không chịu được nữa rồi.”
“Nếu em rời đi, anh, anh có trách em không? Đừng trách em, em thật sự…”
“Em thật sự, thật sự rất khó chịu, mệt, em mệt quá…”
“Em…”
Chắc là em, không đủ can đảm bước về phía anh nữa rồi.
—-----------------
Xem thêm...