1.
Lâm Dao với một khuôn mặt đẫm mồ hôi, trên người cô ấy là tạp dề cũ in hình vịt con màu vàng, không hợp với bầu không khí nhiệt liệt xa hoa lãng phí của nơi này.
Quá mất mặt.
Tôi quả thực không muốn nhận người.
Tuy đồng nghiệp không quen biết Lâm Dao, nhưng bị người khác nhìn chằm chằm, tiểu mỹ nữ vẫn theo bản năng rụt sau tôi.
Lâm Dao ngơ ngẩn mà nhìn tôi, nước mắt nói rơi là rơi.
Không khí bỗng nhiên cứng đờ.
Cấp dưới bên cạnh uống nhiều quá, không kiên nhẫn mà vẫy tay với Lâm Dao.
“Hôm nay là sinh nhật của sếp chúng ta, đâu ra đen đủi vậy?! Mau cút!”
Tiểu mỹ nữ cũng cười nhạo.
“Tự dưng bất động rồi khóc, bệnh tâm thần.”
Ai, càng mất mặt.
Thật là quá mất mặt.
Nhưng dù mất mặt thì cô ấy cũng là vợ của tôi, không thể để cho người khác mắng.
Đang chuẩn bị mở miệng, anh em tốt là Du Phong liền thay tôi giải vây.
Hắn là người duy nhất ở đây biết Lâm Dao.
Du Phong nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa, hạ giọng nói gì đó với Lâm Dao, rồi đóng cửa, mang Lâm Dao đi.
Thật là anh em tốt!
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong nháy mắt cửa được đóng lại, tầm mắt của Lâm Dao lướt qua vai Du Phong, hấp tấp mà nhìn tôi một cái.
Đó là ánh mắt mà tôi chưa bao giờ gặp qua.
Sau này vô số lần tôi cầu trời, giúp tôi trở lại giờ khắc này, giữ cô ấy lại.
Đáng tiếc, ngay lúc đó tôi chỉ là có chút bất an, sau đó lại nghĩ thật may mắn.
Lâm Dao là một mỹ nhân, chỉ là hình tượng hôm nay, cũng quá xuề xòa.
Tôi ở trong mắt người khác, tốt xấu cũng là nhân tài tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Vẫn là chờ cô ấy trang điểm lại một chút, rồi chính thức giới thiệu cô ấy với mọi người.
Đến nỗi cảm xúc của cô ấy ra sao, tôi cũng không lo lắng.
Nước mắt của Lâm Dao cũng không đáng giá là bao, cứ dăm ba ngày là rơi lệ.
Nhưng chỉ cần dỗ dành một chút, thậm chí không cần dỗ, chỉ cần vắng vẻ hai ngày, cô ấy liền sẽ ngây ngốc mà tự mình tỉnh lại, cuối cùng chủ động cầu hòa.
Du Phong giống tôi, là lãng tử đào hoa.
Lâm Dao đầu óc đơn giản, Du Phong tùy tiện thay tôi tìm cớ, trấn an cô ấy còn không dễ dàng?
Đến nỗi đã đồng ý cùng nhau ăn sinh nhật, mà tôi nói dối tăng ca không thể quay về, lại bị cô ấy bắt gặp ở chỗ này……
Lúc trở về phải mua hoa dỗ dành cô ấy thôi.
2.
Lâm Dao xuất hiện như vậy, không khí không thể như lúc đầu.
Nhớ tới ánh mắt của cô lúc rời đi, tôi cũng tự dưng mà chơi không vui.
Cuối cùng, chúng tôi vẫn qua loa uống rượu.
Về nhà lúc hai giờ sáng.
Tôi cho rằng Lâm Dao sẽ giống như thường ngày, ở trên sô pha ngồi rưng rưng, chờ tôi cho cô ấy một lời giải thích.
Nhưng trong nhà đèn sáng lên, Lâm Dao lại không ở nhà.
Lại giận dỗi đi ra ngoài.
Cũng tốt.
Vừa lúc đêm nay quá mệt mỏi, cũng lười dỗ cô ấy.
Dù sao cô ấy một thân một mình đi theo tôi vào thành thị này, không quen ai, cơ hồ không có xã giao, chạy không xa.
Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, nhiều nhất là một ngày, cô ấy sẽ tự mình trở lại.
Đáng tiếc đêm nay không có Lâm Dao chiếu cố.
Mỗi lần chỉ cần tôi nói thân thể không thoải mái, Lâm Dao sẽ quên tức giận, lo lắng mà chiếu cố ta, trắng đêm không ngủ.
Lúc trước theo đuổi cô ấy, tôi lừa cô ấy là tôi có bệnh đau đầu, nghiêm trọng sẽ hôn mê.
Tôi dùng chiêu này, là muốn cô ấy đau lòng vì tôi.
Nhìn cô ấy nhíu mi lại, mãn tâm mãn nhãn đều vướng bận tôi, vì tôi mà lo lắng sốt ruột, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Bất quá sau này, tôi thường ra vẻ đáng thương này để thoát tội, vô cùng hiệu quả.
Chỉ là đêm nay, vợ không ở nhà.
Tôi thở dài, học theo cô ấy đi nấu sữa bò.
Vào phòng bếp mới phát hiện, trong nồi còn măng hầm thịt chưa kịp nấu.
Đây là do tôi cùng bạn bè ăn mấy món ở nhà hàng, rất hợp khẩu vị của tôi, mấy ngày hôm trước thuận miệng nói qua.
Làm món này vô cùng phiền toái, không nghĩ tới Lâm Dao học nhanh như vậy, còn định vào sinh nhật làm cho tôi ăn.
Ai, có hơi áy náy.
Kỳ thật tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Lâm Dao.
Chúng tôi còn chưa kết hôn, nhưng Lâm Dao là cô gái đặc biệt nhất mà tôi gặp, là người mà tôi yêu lâu nhất, cũng là người duy nhất mà tôi muốn cưới.
Tôi thích gọi cô ấy là vợ, rất thân mật.
Tôi yêu cô ấy.
Chỉ là tính tình của Lâm Dao quá quạnh quẽ, tôi lại thích những người náo nhiệt, ngẫu nhiên chơi một chút mà thôi, sẽ không thật sự làm gì có lỗi với cô ấy.
Đau đầu.
Đi ngủ trước đã.
3.
Buổi sáng vừa tỉnh, tôi theo thói quen định ôm Lâm Dao, cánh tay lại rơi xuống khoảng không.
Nhìn cái gối trống trơn, trong lòng cũng trống rỗng.
Lâm Dao còn chưa về.
Trợ lý Dương Y, cũng chính là tiểu mỹ nữ tối hôm qua, gọi điện thoại tới quan tâm tôi.
Dương Y là con gái của công ty khách hàng, công việc thực tập làm trợ lý cho tôi là cô ta tự mình lựa chọn, cho nên, tôi cũng không hoàn toàn xem cô ta là trợ lý.
Tôi nói với cô ta, hôm nay tôi nghỉ ngơi, không đến công ty.
Làm xong công việc hôm nay, Dương Y đột nhiên hỏi: “Lục tổng, tối hôm qua…… Chị gái có phải giận anh không? Rất xin lỗi a, em cũng không nghĩ tới cô ấy sẽ đi bắt anh……”
Cảm giác hoàn toàn tỉnh rượu, đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
Lâm Dao chưa bao giờ tra định vị của tôi, không theo dõi tôi, tối hôm qua làm sao đột nhiên xuất hiện ở nơi đó?
Tôi mở di động ra, click mở khung chat với Lâm Dao, phát hiện tôi tự mình phát định vị cho cô ấy.
Còn nhắn một câu: “Vợ ơi, anh đau đầu quá, mau tới đón anh.”
…………
Nghĩ lại thật muốn chết.
Tối hôm qua lúc chơi đại mạo hiểm, tôi thua, chỉ có thể giao điện thoại cho Dương Y, để cô ta tùy tiện gửi tin nhắn.
Tôi lúc ấy nghĩ, cứ để cô ta tùy tiện gửi đi, dù sao lúc sau tôi nhắn lại một câu “Ngại quá, chơi đại mạo hiểm, nói giỡn”, không phải là được rồi sao.
Kết quả khi Dương Y đánh trả đụng vào lòng ngực của tôi, tôi uống nhiều quá choáng đầu, đỡ cô ta, xô xô đẩy đẩy, liền quên luôn chuyện xem di động này.
Khó trách Lâm Dao chưa kịp cởi tạp dề đã chạy đi ra ngoài……
Là tôi quá sơ ý.
Đồ ăn trong phòng bếp cũng làm một nửa, đồ làm bếp tán loạn.
Tôi tự mình thu dọn bàn ăn trong phòng bếp.
Lâm Dao làm vài món ăn kia, tôi do dự, vẫn là bỏ vào tủ lạnh.
Bạn bè gọi mấy lần hẹn tôi, tôi không đi ra ngoài.
Hôm nay, tôi thành thật ở nhà chờ Lâm Dao trở về.
Tôi cố ý không gọi cho cô ấy.
Tôi muốn chờ cô ấy thương tâm mất mát mà về nhà, rồi đột nhiên cho cô ấy một bất ngờ.
Tâm lý chênh lệch càng lớn, kinh hỉ càng lớn.
Cô ấy nhất định sẽ rất cảm động.
4.
Giữa trưa, Lâm Dao còn chưa về.
Tôi lúc này mới nhớ tới, tối hôm qua sau khi Du Phong tiễn Lâm Dao, hình như cũng không về.
Gọi cho Du Phong mấy lần, đều không có người tiếp.
Có chút tâm phiền ý loạn.
Bất quá, tôi cũng không phải không yên tâm Lâm Dao.
Tôi quá hiểu Lâm Dao.
Cô ấy xinh đẹp, khí chất ôn nhu ngượng ngùng, năm đó, cơ hồ mỗi lần ra cửa đều có người đến gần cô ấy.
Nhưng trừ tôi, bất luận nam nhân nào đến gần đối với Lâm Dao mà nói, đều chỉ là quấy nhiễu.
Vì tránh phiền toái, cô ấy dứt khoát mua một chiếc nhẫn mang ở trên ngón áp út, bị ai đến gần liền khoe ra, công bố đã kết hôn.
Đến nỗi những nam nhân đó, đủ loại hình, Lâm Dao cũng không thèm nhìn.
Bao gồm Du Phong.
Du Phong giống tôi, ngoại hình ưu việt, trong nhà có tiền.
Trọng điểm là, hắn đối với Lâm Dao rất đặc biệt, vô cùng tôn trọng, cũng không đùa giỡn.
Khi chơi với nhau, hắn thường khuyên tôi, tốt với Lâm Dao một chút, cô ấy không giống những cô gái khác.
Tôi cười nhạo.
Du Phong còn đào hoa hơn tôi, cư nhiên còn có mặt mũi khuyên tôi.
Hắn lại rất nghiêm túc, “Đó là bởi vì tôi chưa được gặp cô gái như Lâm Dao, nếu là cậu, tôi đã sớm hồi tâm.”
Cuối cùng hắn nói: “Lục Dương, cậu đừng có chơi đùa với Lâm Dao, có ngày cậu sẽ hối hận.”
Đối với mơ ước của Du Phong, tôi còn lo lắng một thời gian.
Vì thế tôi hỏi Lâm Dao, cảm thấy Du Phong là người thế nào.
Lâm Dao từ trong sách ngẩng đầu, ngẩn người hỏi: “Du Phong là ai?”
Khi đó bọn họ đã gặp nhau vài lần, Lâm Dao không hề có ấn tượng với hắn.
Lâm Dao cũng không thích những chỗ náo nhiệt, mỗi lần tụ hội luôn ngồi phía sau tôi, giống người tàng hình, an tĩnh chờ chúng tôi tan cuộc, trừ bỏ lễ phép mà chào hỏi, cơ hồ không cùng người khác nói chuyện.
Cho nên sau này, cô ấy cũng dần không tham dự những lần tụ tập của tôi.
Lâm Dao không nhớ rõ Du Phong.
Tôi yên lòng.
Đến nỗi Du Phong, vẫn lưu luyến hoa đã có chậu.
Thiên hạ mỹ nữ nhiều như vậy, hắn không đến mức một hai phải cạy góc tường của tôi chứ?
5.
Cơm trưa đổi thành bữa tối, Lâm Dao còn chưa về.
Khi tôi nhịn không được muốn gọi cho Lâm Dao, Du Phong trả lời điện thoại.
“Du Phong, tối hôm qua cậu đưa Lâm Dao về nhà sao? Cô ấy đi đâu?”
Bên kia điện thoại , Du Phong trầm mặc trong chốc lát mới nói.
“Tối hôm qua Lâm Dao nói muốn đợi một người, tôi đưa cô ấy lên xe taxi rồi tự mình về, không biết cô ấy ở đâu.”
Vẫn không có tin tức của Lâm Dao.
Tôi hơi bực bội.
“Sao cậu lại không biết cô ấy ở đâu? Sao lại không có trách nhiệm như vậy?”
Du Phong cười lạnh một tiếng, trong giọng nói chứa nhàn nhạt tức giận.
“Cậu là bạn trai của cô ấy, cậu có thể yên tâm để một nam nhân như tôi đưa cô ấy đi, còn không biết xấu hổ nói tôi không có trách nhiệm?”
Tôi cứng họng, không thể nói “Tôi biết Lâm Dao không để cậu vào mắt, cũng biết cậu sẽ tôn trọng cô ấy”.
Du Phong đột nhiên hỏi: “Lâm Dao muốn chia tay với cậu sao?”
Chia tay?
Hai chữ này được nhắc tới, tôi vội vàng phản bác: “Không có, nào có nghiêm trọng như vậy.”
“Lục Dương, Lâm Dao nếu muốn chia tay với cậu, cậu nên làm chút chuyện tốt thả cô ấy đi, cậu không xứng với cô ấy.”
Du Phong dứt lời liền tắt điện thoại.
Tôi trừng mắt nhìn di động mà tức giận.
Hắn dựa vào cái gì khoa tay múa chân với chuyện của tôi và Lâm Dao ?
Đến phiên hắn thay lời cho Lâm Dao sao?
Càng phiền lòng.
6.
Tôi chơi vài ván trò chơi, vừa chơi vừa chú ý động tĩnh ở cửa.
Thẳng đến buổi tối, hoa héo, tôi lại lần nữa cắm hoa mới.
Cắm xong thì thời gian ăn tối cũng đã qua.
Lâm Dao còn chưa về.
Đã qua 0 giờ, cũng vượt qua kỷ lục rời đi của cô ấy trong quá khứ.
Trong nhà lại an tĩnh.
Tôi nhàm chán mà nhìn quanh phòng ở, cảm thấy thiếu Lâm Dao, những đồ vật quen thuộc, đột nhiên đều có chút xa lạ.
Nhà vẫn là nhà, rồi lại không giống nhà của ta.
Lâm Dao là người viết kịch bản tự do, thích đọc sách, công việc đều ở trong nhà, cơ hồ không ra cửa.
Đặc biệt là sau tốt nghiệp, Lâm Dao cùng tôi đến thành thị này gây dựng sự nghiệp, căn bản là hoàn toàn chặt đứt liên hệ với vài bạn học ít ỏi, cuộc sống của cô, cũng chỉ dư lại một người là tôi.
Tôi đã quen, bất luận khi nào, chỉ cần tôi trở về, trong nhà luôn có Lâm Dao đợi tôi.
Du Phong rất hâm mộ.
Hắn nói mấy bạn gái của hắn, người thì ba ngày đi nhảy Disco, người thì cho hắn đội nón xanh.
Tôi âm thầm đắc ý: Dao Dao nhà tôi tốt như vậy, đi đâu mà tìm?
Lâm Dao ở nhà luôn ăn mặc mộc mạc, không có việc gì liền thích ôm cánh tay bám tôi, lôi kéo tôi xem phim với cô ấy.
Cô ấy ở phòng bếp mân mê đồ ngọt, ở thư phòng gõ chữ bùm bùm, ở trên sô pha đọc sách, thường đọc những đoạn cô ấy thích cho tôi nghe.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK