Giọng nói của Lâm Dao cũng an tĩnh giống con người của cô ấy, tựa hồ có năng lực vuốt ve sự nóng nảy, mỗi lần nghe cô ấy đọc sách ,tôi đều sẽ ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say.
Nghe thấy tiếng ngáy của tôi, Lâm Dao luôn thở phì phì mà buông sách, rồi lại không đành lòng đánh thức tôi, chỉ sau khi tôi tỉnh mới tìm tôi tính sổ.
Cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc thẩm vấn tôi, rốt cuộc là sao lại ngủ, giọng cô ấy có khả năng thôi miên đến vậy sao?
Thấy cô ấy nghiêm túc so đo vấn đề nhỏ này, tôi cảm thấy rất đáng yêu, luôn kéo cô ấy vào lòng ngực, chặt đến mức cô ấy không thở nổi…… Cuối cùng, Lâm Dao đành phải đỏ mặt không giải quyết được gì.
Ai, nhớ cô ấy quá.
Không có Lâm Dao, ngôi nhà quả thực an tĩnh đến đáng sợ, an tĩnh đến mức lòng tôi hoảng loạn.
Mở TV, muốn xem kịch hoặc phim, phát hiện chẳng có gì để xem, cuối cùng tùy tiện ấn xem tin tức.
Tùy tiện là cái gì đều được.
Chỉ cần có thể xua tan không khí vắng lặng này là được.
7.
Kỳ thật Lâm Dao rất dính tôi.
Khi tình yêu cuồng nhiệt, tôi cũng thích cô ấy bám tôi.
Sau này công việc của tôi càng ngày càng bận, áp lực càng lúc càng lớn, thời gian có thể bên cạnh cô ấy cũng ít.
Khi cô ấy lại một lần nữa gọi cho tôi , hỏi tôi có về nhà ăn cơm không, tôi không kiên nhẫn mà nói cô ấy quá dính người, tôi rất bận, không rảnh giống cô ấy, không có thời gian cả ngày cùng cô ấy tranh cãi những chuyện lông gà vỏ tỏi.
Sau này khi không có chuyện gì, Lâm Dao chưa từng gọi cho tôi.
Cho dù có gọi, cũng là nhanh chóng nói xong, nhanh chóng tắt máy, sợ quấy rầy tôi.
Mở nhật ký cuộc gọi xem, chỉ duy nhất một lần tôi chủ động gọi cho Lâm Dao.
Tôi thở dài, nghĩ: Tôi xác thật đã quá lạnh nhạt với cô ấy.
8.
Lại nói tiếp, tôi cùng Lâm Dao yêu đương cũng là chuyện ngoài ý muốn.
Tôi luôn thích một cô gái hoạt bát biết xử sự, Lâm Dao là kiểu người lãnh đạm, vốn không phải mẫu người của tôi.
Khi đó tôi học năm hai, chỉ biết tới em gái năm nhất xinh đẹp, nghe nói tính cách cao ngạo, không coi ai ra gì, rất nhiều lời đồn đãi vớ vẩn về cô ấy, cho nên tuy xinh đẹp, nhưng không nhiều người theo đuổi lắm.
Đương nhiên, ngoài tôi còn có Du Phong cùng tôi đi ra ngoài mà nghe mọi người nói vậy.
Tôi cũng gặp qua Lâm Dao một hai lần.
Dáng người, diện mạo của cô ấy đều là kiểu mà tôi thích, bất quá xác thật lãnh đạm, mỗi lần thấy cô ấy, bộ dáng của cô ấy như đẩy người khác xa ngàn dặm, tôi không có hứng thú.
Thẳng đến khi trời xui đất khiến, tôi tiếp xúc với Lâm Dao, tôi mới biết được những lời đồn đó có bao nhiêu buồn cười.
Đó là khi ở trên xe buýt của trường, Lâm Dao đứng dậy nhường chỗ ngồi cho một cái bà cụ, không nghĩ tới cô ấy mới vừa vừa đứng lên, một bác gái liền ngồi xuống.
Lâm Dao hơi lúng túng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là chỗ cháu nhường cho bà cụ này ạ.”
Không biết bác gái là không nghe thấy hay vờ không nghe thấy, tóm lại, bà ta không thèm để ý Lâm Dao.
Lâm Dao nắm túi xách, khó xử, nào có nửa phần bộ dáng cao lãnh băng sơn của mỹ nhân?
Cái bộ dáng nhỏ nhắn kia, đã chọc tới lòng tôi rồi.
Tôi đứng ra, lại cao giọng nhắc nhở bác gái một lần nữa, bác gái trừng mắt liếc mắt nhìn tôi một cái, rốt cuộc vẫn đứng dậy.
Lâm Dao đỡ bà cụ run rẩy kia ngồi xuống, quay đầu lại hấp tấp nói “Cảm ơn” với tôi, tránh khỏi ánh mắt, không hề nhìn về phía bên này.
Tôi đứng ở sau cô ấy, nhìn cô ấy khẩn trương đến mức vành tai đỏ ửng, trong lúc vô ý tôi dường như nhìn thấy nội tâm của cô ấy.
Nguyên lai, cô ấy là cô gái nhỏ nhắn thế này.
Thật là cực kỳ đáng yêu.
9.
Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, tôi không nói cho bất luận kẻ nào, lặng lẽ bắt đầu theo đuổi cô ấy.
Theo đuổi Lâm Dao, tôi phí tâm tư rất lớn.
Tôi dần sửa tính cách trong quá khứ, Du Phong có liên hệ tôi cũng làm lơ, cả ngày vây quanh ở bên Lâm Dao, cố ý tạo ra các cuộc gặp ngẫu nhiên. Chỉ cần là đồ cô ấy thích, tôi đều đi nghiên cứu.
Mới đầu Lâm Dao có chút kinh ngạc, luôn trốn tránh tôi.
Nhưng tôi bám riết không tha, dần dần, Lâm Dao không hề phòng bị tôi.
Tôi phát hiện Lâm Dao hoàn toàn không giống cô gái trong lời đồn đãi kia.
Năng lực xã giao của cô ấy kém, dễ bị cô lập, không đến gần mọi người là phương thức bảo vệ bản thân duy nhất của cô ấy.
Tôi luôn xem chuyện yêu đương là trò chơi, nhưng khoảnh khắc Lâm Dao đỏ mặt đồng ý lời thổ lộ của tôi, tôi thật tình muốn vĩnh viễn chỉ yêu một người là cô ấy.
Chỉ là bắt đầu từ khi nào, tôi bắt đầu cảm thấy cô ấy không còn thú vị nữa?
10.
Tôi rốt cuộc không nhịn được.
Không quản chênh lệch kinh hỉ gì nữa, hiện tại tôi chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Lâm Dao, nhanh chóng nghe thấy giọng của cô ấy.
Tôi gọi cho Lâm Dao, khi cầm di động, thế nhưng còn có chút khẩn trương.
Nhưng bên kia chỉ truyền đến âm thanh máy móc: “Người mà bạn gọi đang trò chuyện……”
Lâm Dao có thể trò chuyện với ai?
Lâm Dao rất rảnh, tôi từng gọi cho cô ấy, chưa từng gặp tình huống này.
Sao lại thế này?
Rốt cuộc bất chấp cái gì, tôi tiếp tục gọi cho Lâm Dao.
Mỗi một lần, đều là âm thanh không hề cảm tình “Người mà bạn gọi đang trò chuyện, mời gọi lại sau……”.
Cô ấy thế mà kéo đen tôi?
Trước khi gọi cho Lâm Dao, tôi vẫn như cũ cho rằng quyền chủ động ở trong tay tôi, thật sự không ngờ được, cùng lắm thì tôi chủ động cúi đầu.
Tôi quá hiểu Lâm Dao, cơ hồ có thể dễ dàng khống chế cảm xúc của cô ấy.
Nhưng lúc này đây, tựa hồ…… Mất khống chế.
11.
Lâm Dao sẽ không thật sự đi rồi chứ?
Tôi cuống quít mở tủ quần áo ra, thấy quần áo còn treo ở nơi đó.
Hô ——
Còn ổn.
Đồ đạc của cô ấy đều còn ở đây, cô ấy chưa thu dọn hành lý rời nhà trốn đi, hẳn là không bao lâu liền sẽ trở về.
Bất quá, xem ra lần này cô ấy thật sự tức giận.
Làm tôi ngẫm lại, làm sao nói lời xin lỗi.
Hay là mua đồ tình nhân.
Lâm Dao thích nhất là đồ vật theo đôi.
Nói thật, phương diện này tôi chưa từng bạc đãi Lâm Dao, tặng đồ cũng không nương tay.
Mỗi lần các cô gái nhỏ bên người nhiệt tình bàn luận món đồ nào mới, mặc kệ là trang sức hay bất kỳ thứ gì, tôi đều sẽ nhớ rõ mua một phần cho Lâm Dao.
Tuy rất nhiều đồ cô ấy chưa dùng tới, nhưng cũng có thể tỏ vẻ tâm ý của tôi.
Kéo ra ngăn kéo trang sức, phát hiện một cái phong thư xinh đẹp màu vàng nhạt.
Đó là phong thư rất tinh mỹ, hơi mỏng, dùng dải lụa cột thành nơ con bướm, giống một món quà.
Đây là quà tôi tặng khi nào? Lâm Dao không hủy đi?
Sao tôi không nhớ rõ?
Tôi tò mò mà mở ra xem, bên trong chỉ có một tờ giấy đóng dấu, mặt trên viết “xx Viện Sức Khỏe Phụ Nữ Và Trẻ Em” “Tên họ: Lâm Dao, tuổi: 25 tuổi……”.
Ở hai tấm hình trắng đen, viết rõ ràng:
—— thai 9 tuần.
12.
Tim tôi đột nhiên nhảy lên.
Lâm Dao, mang thai?
9 tuần……
Mới đầu khiếp sợ qua đi, từ trong đầu tôi, dần tưởng tượng một bộ dáng trẻ con mềm mại, hơn nữa bên cạnh là gương mặt ôn hòa của Lâm Dao.
Hình ảnh kia, thật là ấm áp cực kỳ.
Tôi cầm đơn báo cáo đứng ở tại chỗ ngây ngô cười.
Sau một lúc lâu, tôi mới hồi phục tinh thần lại.
Này không phải quà mà tôi đưa Lâm Dao.
Đây là quà mà Lâm Dao định tặng cho tôi.
Cô ấy cất đơn báo cáo vào phong thư màu vàng nhạt ấm áp, buộc bằng dải lụa, là vào sinh nhật, muốn cho tôi một kinh hỉ lớn.
Tôi nhớ tới ngày hôm qua Lâm Dao đưa tôi ra cửa, khi sửa sang lại cổ áo cho tôi, cô ấy trịnh trọng mà nhìn tôi dặn dò, hôm nay nhất định phải về sớm một chút.
Tôi không chút để ý mà ậm ừ, nghĩ nhiều năm như vậy, Lâm Dao còn dính người như vậy.
Ra cửa, Lâm Dao còn đuổi theo, lại nhắc lại một lần: “Nhất định phải trở về sớm một chút”.
“Nhất định mà.”
…………
Sau đó vào buổi tối, tôi khiến cô ấy bắt gặp tôi cùng nữ trợ lý ái muội không rõ.
13.
Tôi đột nhiên có thể tưởng tượng những hình ảnh đó.
Lâm Dao chuẩn bị đồ ăn mà tôi thích ăn, thoả đáng mà giữ gìn món quà, lòng tràn đầy chờ mong chia sẻ tin tức về sự tồn tại của một sinh mệnh nhỏ trong bụng với tôi.
Sau đó cô ấy nhận được tin nhắn kia.
Một khắc kia, Lâm Dao khẳng định sợ hãi.
Trước kia cô ấy từng nói với tôi, đừng để cô ấy không liên hệ được với tôi.
Mỗi lần thời gian dài liên hệ không được, bao tin tức nguy hiểm ngoài ý muốn xuất hiện trong đầu cô ấy, cô ấy không có biện pháp không nghĩ loạn.
Rất nhiều lần tôi bỏ lỡ những cuộc gọi liên hoàn của cô ấy, khi thấy tôi, Lâm Dao như sống sót sau tai nạn mà khóc thút thít.
“Lục Dương anh làm em sợ muốn chết, anh lại không nhận điện thoại thì em sẽ rời nhà trốn đi! Làm anh tìm không thấy em.”
Tôi lại dỗ dành nói lời bảo đảm, trong lòng lại có chút không kiên nhẫn.
Uy hiếp xong, cô ấy lại dịu dàng khuyên tôi.
“Lục Dương, em rất lo lắng cho anh, làm việc đừng quá vất vả được không? Chúng ta không cần nhiều tiền như vậy, cho mình nghỉ ngơi, em sẽ cùng anh tập thể hình, chữa khỏi tật xấu đau đầu được không……”
Lòng tôi cười cô ấy nhát gan dễ lừa.
Nếu không phải cô ấy thường lo lắng nhắc tới, tôi đã quên tôi còn lấy cớ này.
Bất quá được cô ấy quan tâm để ở trong lòng như vậy, tâm tôi như giãn ra, ấm áp dào dạt.
Tôi hứa hẹn với cô ấy, chờ tôi 26 tuổi chúng tôi liền kết hôn, trước 30 tuổi chúng tôi sẽ có con, tôi sẽ phân công công việc ra, không bận rộn như vậy nữa, dành nhiều thời gian bên cô và con.
Khi nói những lời này, tôi rất nghiêm túc.
Mỗi nam nhân mặc kệ ở bên ngoài tìm kích thích ra sao, cuối cùng đường về đều là một gia đình ấm áp.
Ngày hôm qua chính là sinh nhật 26 tuổi của tôi.
Tôi vốn muốn phóng túng một lần cuối cùng, coi như cáo biệt với Lục Dương tuổi trẻ không kềm chế được, về sau, yên ổn cùng Lâm Dao sinh hoạt, làm một người chồng, người bố tốt.
Kết quả, đã bị Lâm Dao bắt gặp.
Cô ấy còn mang thai.
Không được, tôi phải đi tìm Lâm Dao.
14.
Làm sao tìm được cô ấy, một chút manh mối cũng không có.
Cô ấy không có bạn bè, cha mẹ cũng sớm ly hôn, từng người có gia đình mới, ai cũng xa cách với Lâm Dao, rất khó thông qua bọn họ tìm được cô ấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ còn cách gọi cho cha mẹ của Lâm Dao, uyển chuyển thử hỏi bọn họ gần đây có gặp Lâm Dao không.
Bên kia điện thoại, mẹ của Lâm Dao tựa hồ đang dạy học cho con trai nhỏ, ba của Lâm Dao đang ở bên ngoài cùng vợ mới.
Bọn họ đều sống rất tốt, không biết tin tức của Lâm Dao, cũng không quan tâm.
Tắt điện thoại, tôi ngăn không được mà đau lòng Lâm Dao.
Tôi nhớ tới khi cùng Lâm Dao vượt qua mồng một Tết m Lịch.
Khi đó tôi mới vừa thổ lộ thành công, biết được Lâm Dao một mình đón Tết m Lịch, quyết định ở lại với cô ấy.
Còn nhớ rõ ngày đó tôi xách theo pháo hoa cùng sủi cảo gõ cửa chung cư nhỏ của Lâm Dao, khi nói chúc mừng năm mới với cô ấy, đôi mắt của Lâm Dao…… Tựa như pháo hoa nở rộ trong trời đêm, bỗng dưng sáng rực.
Ngày đó Lâm Dao rất vui vẻ, chúng tôi cùng nhau ăn xong sủi cảo, cùng nhau rửa chén, ngồi ở trên sô pha xem chương trình chào đón mùa xuân, tôi còn trêu chọc cô ấy cười to vài lần. Lúc tới 0 giờ, trong TV dâng lên âm thanh hoan hô chúc mừng năm mới che trời lấp đất, ngoài cửa sổ pháo hoa từng đóa nở rộ, tràn đầy hơi thở náo nhiệt của pháo hoa .
Tôi nhìn bộ dáng vui sướng của Lâm Dao ở bên cạnh, trong mắt như đựng đầy ngôi sao, cực kỳ xinh đẹp, nhịn không được cúi đầu hôn môi cô ấy.
Đó là nụ hôn đầu tiên của Lâm Dao, nhịp đập trong tim của chúng tôi như hòa cùng nhau.
Còn tốt, cô ấy không có đẩy tôi ra.
Sau khi kết thúc nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu, Lâm Dao nắm chặt áo ngẩng đầu nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi: “Lục Dương, em có thể vĩnh viễn tin anh sao?”
“Có thể.”
Tôi không hề do dự, trả lời vô cùng chắc chắn.
Lâm Dao nhìn đôi mắt của tôi, trong mắt hàm chứa nụ cười rực rỡ, “Em tin anh, về sau, em cũng sẽ vĩnh viễn ở bên anh.”
Lòng tôi chỉ cảm thấy bay bổng.
—— sao lại có cô gái ngu ngốc như vậy?
Không lời thề độc nào của nam nhân là thật cả, hỏi hắn, hắn sẽ nói thật sao?
Nhưng một khắc kia, tôi thật tình nghĩ: Dao Dao của tôi, tôi sẽ vĩnh viễn xứng đáng với sự tín nhiệm của em, vĩnh viễn bảo vệ em, vĩnh viễn bên em, chào đón từng cái năm mới.
Đáng tiếc, “Vĩnh viễn” là một từ quá khó.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK