Tiếng chuông tan học vang lên chậm rãi. Học sinh lớp 5, dù là những người đang ngủ gật, trò chuyện, đọc tiểu thuyết hay chơi cờ caro, đã chuẩn bị sẵn sàng dọn dẹp bàn ghế từ năm phút trước để sẵn sàng chạy ra khỏi lớp ngay khi chuông reo. Tiếng chuông vừa dứt, chỗ ngồi xung quanh Đoan Ngọ đã trống trơn. Hai phút sau, Đoan Ngọ, với cặp kính che gần hết khuôn mặt, bắt đầu nhẩm lại từ vựng khi đầu của cô nổi lên từ trong biển bài tập.
“Thiên Kim.”
Cô lắc nhẹ người bạn cùng bàn đang ngủ say.
“Thiên Kim, tan học rồi.”
“Thiên Kim, chỉ còn chúng ta thôi, trực nhật sẽ đến đuổi chúng ta đi đấy.”
Lý Nhất Nặc lau vệt nước dãi, mơ màng ngẩng đầu lên.
“Ờ…Ờ…”
Đoan Ngọ xếp gọn bài kiểm tra định nhét vào túi, nhưng hành động bị dừng lại khi cô xoay cánh tay nhìn vết bầm ở khuỷu tay. Trong tiết học cuối, Lý Nhất Nặc và kẻ thù không đội trời chung Tống Kiều Kiều đã đánh nhau. Đoan Ngọ định can ngăn, nhưng vô tình giẫm phải Tống Kiều Kiều, khiến cô bị Tống Kiều Kiều đá lăn xuống dưới bàn.
“Tống Kiều Kiều nói gì với mày vậy?”
Nghe vậy, Lý Nhất Nặc trở nên tỉnh táo, nghiến răng nói: “Không liên quan đến mày!”
“Mày đừng để ý đến nhỏ đó, tính nhỏ là như vậy đấy, mày càng để ý thì nhỏ càng hăng.”
“Mày nghĩ tao muốn sao? Mày nhìn xem Tống Kiều Kiều cao to thế nào, một chân có thể đá chúng ta bay qua bức tường phía đông và rơi xuống hồ nhỏ bên ngoài đấy. Mày nghĩ tao muốn đánh nhau với nó sao?”
“Thiên Kim.”
Lý Nhất Nặc ghét bị gọi là “Thiên Kim”, không phải vì cái tên đẹp đẽ “Thiên Kim Nhất Nặc – Lời Hứa Ngàn Vàng” mà vì nó đồng âm với “Ngàn cân” do cô hơi béo.
“Cút đi!”
Đoan Ngọ bĩu môi, ôm cặp sách đi theo sau Lý Nhất Nặc ra khỏi lớp.
Biểu cảm bực tức của Lý Nhất Nặc chỉ duy trì được năm phút, khi hai người đi xuống cầu thang, thấy xung quanh không có ai, Lý Nhất Nặc lập tức kể về cậu bạn tên Lâm Mẫn với nét mặt rạng rỡ. Chỉ vài lần gặp gỡ tình cờ không mấy đặc biệt, cô kể lại từng chi tiết với đủ mọi góc độ, còn Đoan Ngọ kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng thêm vào vài từ đồng tình.
Vừa ra khỏi cổng trường, Đoan Ngọ và Lý Nhất Nặc bị chặn lại bởi vài nam sinh vừa bị trường khuyên nghỉ học vì đánh nhau. Đó là đám “anh trai kết nghĩa” mà Tống Kiều Kiều luôn tự hào, được đồn rằng từng đánh gãy xương sườn của giáo viên, khiến các anh chị khóa trên phải chuyển trường.
Đoan Ngọ nuốt nước bọt, căng thẳng đến mức muốn vỡ bàng quang.
Lý Nhất Nặc cố tỏ vẻ gan dạ nói: “Các người muốn làm gì? Thầy cô sắp họp xong ngay bây giờ đấy!”
“Chỉ hỏi xem cô em có phải là Lý Nhất Nặc không, lằng nhằng muốn ăn đòn à!”
“Tôi… tên là Lý Tưởng.”
Đoan Ngọ trừng mắt nhìn Lý Nhất Nặc đang nói dối.
Nam sinh dẫn đầu hơi nheo mắt lại, học theo xã hội đen trong phim Hong Kong.
“Tôi biết Lý Tưởng, lớp 11-5, đẹp hơn cô em nhiều.”
Lý Nhất Nặc đeo kính không độ, bình tĩnh nói: “Tôi là Lý Tưởng của lớp 11-3, lớp 11-3 toàn học sinh giỏi, nam nhiều nữ ít, tôi là hoa khôi của lớp.”
Cơn buồn tiểu của Đoan Ngọ đột ngột biến mất.
Nam sinh cười khẩy, quay sang nói với đồng bọn: “Chắc không phải nhỏ đó rồi, Tống Kiều Kiều nói Lý Nhất Nặc tứ chi to lớn, mặt đầy tàn nhang, cô em này không có tàn nhang… Đệch, hoa khôi đếch cái gì!”
Lý Nhất Nặc không dám đáp lại ‘Cái đếch gì’.
Ba tên du côn hùng hổ quay vào trong trường.
Lý Nhất Nặc kéo Đoan Ngọ chạy bạt mạng trong gió thu se lạnh về phía trạm xe buýt gần đó. Hai người bắt kịp một chiếc xe buýt đang chuẩn bị khởi hành, xe không đi về hướng phố Thượng Nhiêu nơi nhà của Lý Nhất Nặc, cũng không đi về hướng Nam Sơn nơi nhà của Đoan Ngọ. Xe buýt đi qua ba trạm, Lý Nhất Nặc mới thả tay ra, nhìn chằm chằm vào Đoan Ngọ với vẻ mặt rạng rỡ.
“Sao vậy?”
“Cậu nhìn xem đây là đâu?”
Đoan Ngọ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nụ cười dần nở trên môi. Đó là một sân trượt băng hơi cũ, nơi Lý Nhất Nặc từng bị gãy chân và Đoan Ngọ bị gãy răng cửa.
Đoan Ngọ về nhà mới ở khu biệt thự Victoria trước bữa tối. Khu Victoria là khu biệt thự đầu tiên của thành phố, đã trải qua ba lần cải tạo lớn và giờ đây là một trong những điểm nổi tiếng nhất của thành phố hiện đại. Ngày đầu tiên chuyển đến đây sống cùng mẹ, Đoan Ngọ đã dạo quanh khu vực này cả buổi chiều.
Đoan Ngọ đẩy cửa vào nhà, suýt đụng phải Nhiếp Minh Kính, người vừa về nhà trước cô nửa phút và đang học lớp 12.
“Anh.”
Nhiếp Minh Kính quay đầu nhìn cô, mặt không biểu cảm, cậu lê dép lên lầu.
Đoan Ngọ đi ngang qua bếp, lượn một vòng rồi ra. Dì giúp việc đang nấu canh, mười phút nữa là ăn tối. Mười phút đủ để Đoan Ngọ tắm nhanh. Cô xách cặp sách đi lên lầu, nghe tiếng điện thoại từ phòng của Nhiếp Minh Kính khi đi qua, nhưng cô không dừng lại mà tiếp tục đi vào phòng mình.
Lý Nhất Nặc từng hỏi Đoan Ngọ có biết khái niệm nhà mới là gì không, nhưng đến giờ Đoan Ngọ cũng không trả lời được. Chỉ biết rằng tất cả phòng ngủ trong nhà mới đều có phòng tắm riêng, phòng tắm chính còn lớn hơn cả phòng khách của căn hộ cũ trên phố Thượng Nhiêu, điều này đôi khi khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Cộc cộc cộc. Tiếng gõ cửa không quá mạnh cũng không quá nhẹ.
Đoan Ngọ quấn khăn lau tóc ướt mở cửa, bên ngoài là Đoan Mạn Mạn, mẹ cô, đang bàn chuyện xuất bản hình minh họa với biên tập Lương qua WeChat. Dù gần đây tâm trạng không tốt, nhưng khi nghe biên tập Lương nhắc đến tiền bản quyền, bà liền mỉm cười, thậm chí tạm thời quên đi điểm số thảm hại của Đoan Ngọ và dịu dàng bảo: “Đi gọi ông bà xuống ăn cơm đi con.”
Khu biệt thự Victoria nằm xung quanh hồ, đi thẳng theo con đường trước nhà họ Nhiếp 400 mét rồi rẽ thêm 200 mét nữa là đến chỗ ông cụ đang câu cá, bà cụ cũng ở đó. Ông bà đang thu dọn đồ đạc dưới ánh đèn đường, rõ ràng, dù Đoan Ngọ không đến, họ cũng sẽ về nhà.
“Bà ơi để cháu cầm cho.”
Bà cụ không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn Đoan Ngọ với cặp kính gọng đen to.
“Đoan Ngọ đến rồi.”
Ông cụ chào qua loa, cũng không mấy nhiệt tình.
Bữa cơm tối tại nhà mới vẫn căng thẳng như mọi khi.
Dù cuối cùng ông bà cũng đồng ý cho Đoan Mạn Mạn vào nhà, nhưng họ rõ ràng bày tỏ không hợp với bà. Nhiếp Đông Viễn cố gắng bẻ lái câu chuyện sang Đoan Mạn Mạn, nhưng mỗi khi bà mở miệng, hai ông bà liền giả vờ như không nghe thấy gì.
Đoan Ngọ cúi đầu chăm chú nhìn món gà xào ớt trước mặt, dùng đũa liên tục. Chỉ trong vài phút, cô đã nuốt xong nửa bát cơm. Ba phút sau, bát cơm của cô đã trống rỗng. Đoan Ngọ ăn rất khỏe, cô thường ăn hai bát cơm mà không khó khăn gì, dễ dàng so bì với Nhiếp Minh Kính, người vốn ăn rất ít.
Nhiếp Đông Viễn lại đề cập đến việc muốn chuyển Đoan Ngọ đến trường Trung học Thành phố Tấn, nơi Nhiếp Minh Kính đang học. Đoan Ngọ không dám từ chối thẳng, nhưng đầu cô cúi thấp, lén nhìn Đoan Mạn Mạn biểu hiện không rõ ý định, rồi buồn bã ăn cơm.
“Bố chỉ đề nghị thôi, đi hay không là do con quyết định.”
Đoan Ngọ nắm chặt đũa trong tay, nhẹ nhàng nói: “Con… không muốn đi.”
Nhiếp Đông Viễn hơi thất vọng, nhưng cũng không cố thuyết phục cô nữa. Đoan Mạn Mạn đột nhiên nhớ đến kết quả học tập của Đoan Ngọ, niềm vui từ tiền bản quyền sách ngay lập tức tan biến.
Trước khi đi ngủ, Nhiếp Đông Viễn hỏi Đoan Ngọ có phải vì muốn “làm đầu gà còn hơn đuôi phượng” nên không muốn đến trường có tỷ lệ đỗ đại học cao nhất thành phố hay không. Đoan Ngọ ấp úng trả lời. Nghe vậy, Đoan Mạn Mạn giận dữ cầm cây chổi lông gà mới mua, chạy đuổi quất cô khắp phòng: “Con thi ba môn tự nhiên tổng cộng mới được 100 điểm, làm gì mà đòi làm đuôi phượng ở trường Tấn!”
Lý do chính Đoan Ngọ không muốn chuyển trường là vì sợ làm kẻ yếu kém ở trường Trung học thành phố Tấn. Hơn nữa, ở trường cũ có Lý Nhất Nặc, người bạn từ nhỏ lớn lên cùng cô ở phố Thượng Nhiêu. Từ tiểu học đến trung học, họ luôn học cùng một lớp, và Đoan Ngọ đã quen với việc theo sau Lý Nhất Nặc, người duy nhất không chê cô không có chính kiến và yếu đuối. Tất nhiên, ở trường cũ còn có một anh chàng lớp 12 mà cô để ý từ lâu. Anh ấy có ngoại hình đẹp, học giỏi, tính cách lạnh lùng nhưng lại rất cuốn hút. Chỉ có điều, Lý Nhất Nặc sau này tìm hiểu được rằng cha anh ấy là một đại sứ nổi tiếng, khiến cô gần như từ bỏ ý định mơ mộng viển vông này.
Chiều thứ Hai, tiết thể dục cuối cùng lại một lần nữa bị thay thế bởi tiết toán của cô chủ nhiệm vì “thầy giáo thể dục có việc bận.” Trong tiếng than vãn của học sinh lớp 5, cô chủ nhiệm vẫn bình thản chữa bài kiểm tra vài ngày trước, rồi trong mười phút cuối cùng, giao bài tập về nhà và rời đi, để học sinh tự học. Tất nhiên, chỉ còn mười phút thì không ai chịu học bài. Bài tập dù sao cũng không thể làm xong, nên mọi người chia nhóm trò chuyện, chơi cờ ca rô trên vở bài tập, đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, trêu chọc bạn học ngồi phía trước… Một số học sinh thì lẩm bẩm: “Cậu ấy thích mình, cậu ấy không thích mình…” Bạn nam dễ thương ngồi cạnh cười mãi cho đến khi nhận ra tên kia đang xé từng trang vở bài tập của mình, liền lao vào đánh nhau.
Lý Nhất Nặc nằm bò trên bàn, cẩn thận vọc chiếc điện thoại trái cây mới của mình. Chiếc điện thoại mới không dễ gì có được, cô nàng đã phải làm thêm và chịu hai trận đòn mới có, vì vậy cô nàng rất trân trọng nó.
“Thiên Kim, mày tan học có việc gì không?” Đoan Ngọ dùng sách che miệng hỏi.
Lý Nhất Nặc liếc nhìn cô, hờ hững nói: “Tao có việc gì được chứ? Phố Thượng Nhiêu phá dỡ không cần tao phê duyệt, Đàm phán Sáu bên (*) cũng không cần tao đứng giữa hòa giải.”
Đoan Ngọ im lặng một lúc, rồi tiếp tục: “Tao muốn xem điện thoại.”
Lý Nhất Nặc duỗi người một cái.
“Mày chịu được đòn không?”
Đoan Ngọ cúi đầu.
Đoan Mạn Mạn đã đe rằng nếu thành tích của Đoan Ngọ không lọt vào top 10 của lớp thì tất cả các thiết bị điện tử, bao gồm cả điện thoại, đừng hòng nghĩ đến. Nhưng trong thời buổi này, điện thoại giống như giấy vệ sinh, là nhu yếu phẩm hàng ngày. Trong lớp có 47 người thì chỉ có sáu người không có điện thoại. Đoan Ngọ cũng không mong Đoan Mạn Mạn bỏ tiền mua cho cô một chiếc điện thoại Iphone, chỉ cần một chiếc điện thoại nội địa cũng được, hoặc thậm chí là điện thoại cũ, đã qua sử dụng cũng ổn.
Lý Nhất Nặc có chút không nỡ.
“Hay là, tao đưa mày điện thoại cũ của tao nhé?”
Đoan Ngọ lắc đầu.
“Mẹ tao không cho.”
“Vậy tao nhờ bố mày xem sao?”
Đoan Ngọ lại lắc đầu, không nói gì.
Trước khi đi ngủ, Nhiếp Minh Kính nghe thấy Đoan Ngọ khóc thút thít trong phòng bên cạnh. Dì giúp việc nói rằng Đoan Ngọ muốn có một chiếc điện thoại, nhưng mẹ cô khăng khăng rằng nếu thành tích của cô không lọt vào top 10 của lớp thì sẽ không cho dùng, và cũng không cho phép bố cô mua cho cô. Có lẽ vì bị áp lực quá lâu, hôm nay trong bữa cơm, Đoan Ngọ nhắc lại chuyện này, và khi mẹ cô lại từ chối, cô tức giận đẩy bát đũa. Thực ra bát đ ĩa không đổ mà đũa cũng không rơi, nhưng hành động này đã khiến mẹ cô nổi giận, bà phạt cô không được ăn tối.
Đoan Ngọ khóc suốt, tiếng mưa thu rả rích bên ngoài càng làm tăng thêm sự khó chịu. Nhiếp Minh Kính bực bội dựng đứng gối lên, mở sách ra, đọc lướt qua từng trang trong tiếng thút thít từ phòng bên.
Chú thích:
(*) “Đàm phán sáu bên” là thuật ngữ chỉ một quá trình đàm phán hoặc cuộc hội đàm mà có sự tham gia của sáu bên tham gia vào các cuộc hội đàm hoặc các hiệp định. Điều này có thể ám chỉ đến các cuộc đàm phán quốc tế, thương mại, chính trị hoặc vấn đề khác có sự tham gia của sáu bên hoặc nhóm đại diện.