• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoan Ngọ ôm túi, đang ngẩn ngơ trong chiếc xe đang lao đi. Cô cảm thấy mình như một người xem, như nhân vật phụ trong tiểu thuyết, có lúc đáng thương có lúc đáng ghét, xuất hiện chỉ để thúc đẩy câu chuyện của Chu Hành và Lê Vi Vi.

“Em đang nghĩ gì thế?” Chu Hành đột ngột hỏi.

“… Không có gì.”

“Chuyện của Lê Vi Vi, xin lỗi em.”

Đoan Ngọ bất ngờ quay đầu nhìn Chu Hành, trong thoáng chốc cơn giận bùng lên, cô muốn hỏi “Anh là ai của Lê Vi Vi? Sao anh phải xin lỗi em thay chị ta?” Nhưng cuối cùng, cô chỉ gật đầu yếu ớt.

Chu Hành lái xe thẳng vào khu chung cư, dừng trước nhà Đoan Ngọ. Đoan Ngọ mở cửa xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi dưới ánh đèn đường, không thể tin nổi: “Tuyết rơi rồi?”

Chu Hành tháo dây an toàn, cũng mở cửa bước xuống xe, nhìn Đoan Ngọ cuối cùng nở nụ cười, nhẹ thở dài: “Suốt quãng đường tuyết đều đang rơi.”

Đoan Ngọ ngại ngùng: “Em không chú ý.”

“Anh biết em không chú ý.”

Đoan Ngọ cào mặt, dường như không biết phải nói gì tiếp theo. Ban đầu cô rất lo lắng và bực bội, nhưng tuyết rơi dưới ánh đèn đường và ánh mắt cười của Chu Hành đã làm vơi đi cảm giác nặng nề ấy.

Chu Hành dựa vào cửa xe, thú vị nhìn Đoan Ngọ, hỏi: “Đoan Ngọ, em có muốn giải thích về ba lần hôn không?”

Mặt Đoan Ngọ đỏ bừng, ấp úng: “Lần đầu là ở Đường Triều, Lê Vi Vi đi rồi, anh tưởng là hôn chị ta.”

Chu Hành im lặng một lúc, hỏi: “Em có muốn hôn lại không?”

“À?”

“Nếu không muốn anh sẽ đi.”

Chu Hành xoay người làm bộ mở cửa xe, má trái đột nhiên cảm nhận một sự ấm áp. Anh dừng lại, quay đầu nhìn Đoan Ngọ đang nắm tay anh, mắt sáng như đèn.

Đoan Ngọ và Chu Hành đứng dựa vào cửa xe, dường như không muốn về nhà ngay, Chu Hành cũng ở lại cùng ngắm tuyết đầu mùa. Họ nói chuyện phiếm, ban đầu là cùng chê cười về Chu Mạt hơi ngốc nghếch, sau đó dưới sự dẫn dắt của Chu Hành, Đoan Ngọ bắt đầu nói về Đoan Mạn Mạn: Sự khó khăn khi Đoan Man Man nuôi dạy cô một mình, sự căng thẳng khi Đoan Mạn Mạn dẫn Nhiếp Đông Viễn đến gặp cô, những khó xử của Đoan Mạn Man trong một năm sống ở nhà họ Nhiếp, việc Đoan Mạn Mạn cõng cô bị gãy chân tránh Nhiếp Đông Viễn và bắt taxi về phố Thượng Nhiêu…

Họ nói chuyện đến khi Đoan Ngọ quấn khăn quàng của Chu Hành đang bắt đầu ch ảy nước mũi.

Trước khi Chu Hành rời đi, anh hạ cửa sổ xe, giả vờ như hỏi một cách tình cờ: “Đoan Ngọ, em đã nghĩ xong muốn thi trường nào chưa?”

Đoan Ngọ rất mơ hồ lắc đầu, nói: “Chưa ạ.”

“Em có muốn ở lại thành phố Tấn không?”

“Sao ạ?”

“Ở lại thành phố Tấn nhé.”

Đoan Ngọ nhìn chiếc xe của Chu Hành lao vào màn đêm, cuối cùng cũng hiểu ra, rồi không kìm được sự vui sướng. Cô vui đến nỗi khi vào nhà, gặp ông cụ Nhiếp, cô chào hỏi với tinh thần rất phấn chấn.

Ông cụ Nhiếp có vẻ ngạc nhiên, nếu là Nhiếp Minh Kính hoặc Lục Song Khê, ông có thể sẽ trêu chọc hỏi có chuyện gì vui, nhưng vì là Đoan Ngọ, người đã khiến bà cụ Nhiếp tức giận, luôn dây dưa không rõ với Chu Hành nhà họ Chu, ông chỉ gật đầu mỉm cười.

“Đoan Ngọ, anh cháu về rồi.”

“Ồ, vậy cháu lên tìm anh ấy.”

Đoan Ngọ mang một ly nước mật ong và một đ ĩa trái cây cho Nhiếp Minh Kính đang vẽ trên máy tính, nhưng Nhiếp Minh Kính không chút cảm kích, vẫn rất giận dữ cảnh báo Đoan Ngọ sau này không được tự ý không về ăn cơm. Báo cáo với dì giúp việc không phải là báo cáo, đó là thông báo, nhất định phải báo với ông bà hoặc với cậu. Đoan Ngọ rất không phục. Vừa thể hiện chút bất mãn, Nhiếp Minh Kính lập tức nghiêm khắc yêu cầu Đoan Ngọ mỗi chiều sau khi tan học phải dùng điện thoại bàn gọi cho cậu một cuộc. Đoan Ngọ giận mà không dám nói, để ly nước mật ong và đ ĩa trái cây trước mặt cậu rồi quay đi. Nhiếp Minh Kính dường như nhận ra tính khí xấu của mình, cậu giữ khuôn mặt nghiêm túc, ho khẽ, rồi bổ sung rằng chỉ cần Đoan Ngọ kiên trì ba tháng, cậu sẽ tặng cô chiếc điện thoại mới nhất. Đoan Ngọ sững sờ, vẻ mặt dường như dịu lại, nhưng cuối cùng vẫn đóng cửa mạnh và rời đi.

Sáng hôm sau, Nhiếp Minh Kính gặp Đoan Ngọ còn ngái ngủ tại bàn ăn. Cậu nghĩ rằng Đoan Ngọ chắc chắn sẽ giận cậu vì cuộc trao đổi không tốt đẹp tối hôm trước, nhưng cô không vậy. Cô nhiệt tình múc cơm cho Nhiếp Minh Kính, kéo ghế sát gần cậu, và khi múc đến bát cơm thứ hai, cô còn báo cáo kết quả học tập có chút tiến bộ của mình.

Trong khi Nhiếp Minh Kính đáp lại Đoan Ngọ, cậu quan sát biểu cảm khác nhau của các thành viên gia đình.

Hoặc không kiên nhẫn, hoặc hơi ngạc nhiên, hoặc giễu cợt, hoặc bực bội. Nhưng tất cả đều im lặng. Cậu có chút thất vọng mà mím môi.

“Đoan Ngọ.”

Đoan Ngọ cắn đũa, ngước lên, không hiểu: “Vâng ạ?”

Nhiếp Minh Kính không quen lắm khi chạm vào đỉnh đầu cô, nói: “Sau này nếu em không muốn về nhà ăn cơm, thì tới đại học G tìm anh, anh sẽ dẫn em đi ăn món thịt kho nước của căng tin số ba… Đừng lang thang ngoài đường một mình.”

Đoan Ngọ cảm thấy mắt mình cay xè, cô vội vùi mặt vào bát cơm, nhìn chằm chằm vào hạt cơm trắng, rồi gật đầu nói: “Vâng.”

Nhiếp Minh Kính cũng có ba ngày nghỉ lễ, Đoan Ngọ vui mừng không kể xiết. Dù không vào phòng cậu hay nói chuyện với cậu, nhưng chỉ cần biết cậu ở nhà, cô cảm thấy cả việc thở cũng trở nên dễ dàng hơn. Cô ăn nhiều hơn gấp hai đến hai lần rưỡi so với bình thường. Lần đầu tiên, Lục Song Khê trò chuyện trực tiếp với cô tại bàn ăn, quả quyết: “Đoan Ngọ, nếu chị béo lên chắc chắn sẽ rất xấu.”

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Đoan Ngọ hoàn thành bài tập, lục lọi trong vali của Đoan Mạn Mạn tìm ra chiếc máy ảnh DSLR đã lâu không dùng. Cô muốn cho Lý Nhất Nặc mượn vô thời hạn. Lý Nhất Nặc theo Lâm Mẫn ồn ào, ám chỉ rằng cô nàng cần một chiếc máy ảnh DSLR để học nhiếp ảnh, nhưng mẹ cô nàng đáp rằng muốn máy ảnh thì phải tự chặt chân trước đã. Đoan Ngọ ngăn Lý Nhất Nặc đang định tiếp tục nài nỉ, nói rằng nhà mình có một chiếc không ai dùng.

Nhiếp Minh Kính gõ cửa bước vào, nhìn máy ảnh trong tay Đoan Ngọ, cậu nói: “Đến giờ ăn trưa rồi, em dọn dẹp đi rồi xuống ăn.”

Đoan Ngọ lập tức đặt máy ảnh xuống, lách qua nửa giường để lấy chiếc điện thoại đang sạc ở đầu giường, nói: “Anh, chờ em một chút rồi chúng ta cùng xuống.”

Nhiếp Minh Kính nhíu mày: “Em ăn mà cầm điện thoại làm gì?”

Đoan Ngọ cẩn thận đặt điện thoại vào túi áo len màu hồng, quay lại nhìn Nhiếp Minh Kính, ngập ngừng rồi thẳng thắn: “Em đang chờ tin nhắn của anh Chu Hành.”

Sắc mặt Nhiếp Minh Kính tối sầm lại, cậu đặt tay lên vai Đoan Ngọ định nói gì, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh của cô làm cậu không thể thốt nên lời.

Khi Đoan Ngọ chuẩn bị xong và định theo Nhiếp Minh Kính xuống lầu, cậu đột nhiên bước qua cô, cầm lấy chiếc máy ảnh DSLR. Cậu mở máy, đúng lúc dì giúp việc lên gọi họ xuống ăn. Nhiếp Minh Kính nhìn Đoan Ngọ, tự nhiên hỏi: “Chụp một tấm ảnh chung nhé?”

Đoan Ngọ vui sướng gật đầu liên tục.

Hai người đứng cạnh nhau, dì giúp việc bấm nút chụp, Đoan Ngọ đột nhiên vòng tay qua cổ Nhiếp Minh Kính, cười tươi để lộ hàm răng trắng.

Người giúp việc đưa máy ảnh lại cho Nhiếp Minh Kính, chân thành khen ngợi: “Đoan Ngọ cười lên thật đẹp.”

Nhiếp Minh Kính cúi nhìn Đoan Ngọ ngốc nghếch trong ảnh, gật đầu rồi mỉm cười.

Bức ảnh chụp chung của Nhiếp Minh Kính và Đoan Ngọ được rửa ngay tối đó, làm thành hai vật trang trí hình chuột Mickey cỡ nhỏ. Đoan Ngọ yêu thích không rời.

Sau bữa trưa, Đoan Ngọ cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Chu Hành, nội dung làm cô vô cùng vui mừng: “Ngủ trưa đi, ba giờ rưỡi ra ngoài rồi chúng ta đi xem phim.”

Đoan Ngọ không hiểu “ngủ trưa” là Chu Hành bảo cô ngủ hay anh tự nói mình sẽ ngủ, nhưng dù thế nào, cô đều thấy ngọt ngào. Đoan Ngọ đọc đi đọc lại mười bốn chữ trên màn hình, cười đến mức mắt tít lại.

Trong khi Đoan Ngọ lục tìm quần áo đẹp để chuẩn bị cho buổi hẹn, Nhiếp Minh Kính đang trò chuyện trong phòng làm việc với ông và bà nội của mình. Không khí lần này không giống như khi Đoan Ngọ mới về, không ai có tâm trạng luyện viết chữ, dò xét hay chỉ nói bóng gió, thậm chí có chút căng thẳng ngầm.

Bà cụ Nhiếp nói: “Cháu có ý gì?”

Nhiếp Minh Kính đáp: “Ý cháu rất đơn giản, bà không ưa Đoan Ngọ thì để con bé chuyển về phố Thượng Nhiêu. Như vậy con bé sẽ thoải mái, bà cũng vui lòng.”

Bà cụ Nhiếp im lặng một lúc: “Rồi cháu sẽ tiếp tục chạy đi chạy lại hai nơi?”

Nhiếp Minh Kính đáp: “Cháu không thể bỏ mặc con bé.”

Ông cụ Nhiếp nhìn hai bà cháu không nhượng bộ nhau, trong lòng rất mâu thuẫn. Ông vốn hy vọng Đoan Ngọ chuyển về sống cùng họ. Vì ông bà nội của cô có trách nhiệm chăm sóc cô, dù ở đâu cũng thế. Nhưng sau hai tháng Đoan Ngọ về sống cùng, cộng thêm việc Nhiếp Đông Ninh luôn gây rối, không khí trong nhà luôn rất ảm đạm.

Ông cụ Nhiếp nói lấp lửng: “Thuận theo tự nhiên thôi.”

Nhiếp Minh Kính mặt đen kịt đứng dậy bước ra ngoài, đến cửa vẫn không cam lòng, cậu quay lại nhìn bà nội đang tức giận, nói: “Bà, chính bà đã đón con bé về đây.”

Ông cụ Nhiếp kịp thời đóng cửa trước khi bà cụ kịp phản ứng.

Editor có chuyện muốn nói:

Một số bạn hiểu lầm về chuyện Chu Hành thay mặt Lê Vi Vi xin lỗi Đoan Ngọ và nói lời không hay về anh ấy. Mình xin phép được bênh Chu Hành. Trong chuyện này Lê Vi Vi đến thách thức Đoan Ngọ là không đúng, chuyện đó còn liên quan đến Chu Hành, và Chu Hành xin lỗi Đoan Ngọ vì chuyện Lê Vi Vi gây sự với Đoan Ngọ chứ không phải thay mặt Lê Vi Vi xin lỗi cô, đó là chuyện anh ấy nên làm. Và mình nghĩ đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, bảo ‘thay mặt Lê Vi Vi xin lỗi Đoan Ngọ’ là không đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK