Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.
"Mẹ kiếp! S ự cố, mệt mỏi ư!!"

Tôi hét lên trong đồn cảnh sát, nếu đàn anh không giữ tôi từ phía sau, tôi đã đập phá mọi thứ ở đó.

"Anh Lý, tôi hiểu cảm giác của anh lúc này, nhưng làm ơn..."

"Anh hiểu cái b**p gì chứ! Mau cho tôi gặp tên chó chết đó ngay bây giờ!"

“Không được.”

“Đây là giế.t người, giế.t người đấy! Các anh bị mù ạ!!”

"Anh Lý, quả thực không có bằng chứng chứng minh anh ấy chủ mưu giế.t người.
Cho nên... đây chỉ là tai nạn giao thông khách quan do lái xe mệt mỏi."

“Thằng khố.n.”

“Anh nói gì?”

"Tao nói mày là thằng khố.n!" Tôi vùng ra khỏi tay đàn anh, chỉ vào mũi viên cảnh sát.

"Mày nói dối! Mày lừa tao! Thằng khố.n nạ.n!"

Đột nhiên, viên cảnh sát lao đến và nắm lấy tay tôi vặn ngược và ngay lập tức đẩy tôi xuống đất, dùng đầu gối đè chặt cổ tôi.

Hắn khiêu khích: “Nói lại lần nữa xem?”

“D.m.m… thằng khốn!”

Sau những lời này, tôi nghe thấy tiếng khớp ngón tay kêu răng rắc và tôi không thể cử động được nữa.

Tôi cảm thấy tay mình bị còng ngược ra sau.

“Anh đang sỉ nhục người thi hành công vụ, theo luật tôi sẽ tạm giam anh.”

Nói xong, hắn vẫn là không muốn buông tay.

Sức mạnh của toàn bộ cơ thể vẫn đè nặng trên cổ tôi cho đến khi tôi bất tỉnh.

Tôi biết mình không nên kích động, ít nhất là không phải lúc này.

Nhưng tôi có thể thấy rõ rằng khi viên cảnh sát nói từ "lái xe mệt mỏi"...

Hắn cười.

Trước khi ngất đi, tôi ngày càng chắc chắn hơn.

Đúng là đám cảnh sát toàn bộ đều không có lương tâm.

2.

Sau khi bị giam giữ, tôi đã không ngừng điều tra và kháng cáo.

Nhưng điều kỳ lạ là mọi thông tin từ năm đó đều “biến mất”.

Hệ thống giám sát tại ngã tư xảy ra tai nạn đã bị hỏng, chiếc xe liên quan bị đập nát và hư hỏng nặng nề. Cho đến bốn năm sau, tôi thậm chí không thể tìm thấy tên của người lái xe.

Một lần uống rượu, đàn anh khuyên tôi đừng nên tiếp tục.

“Bốn năm, đã bốn năm rồi đấy, bốn năm này cậu như đã già đi mười tuổi."

"Anh, chuyện này có điểm kỳ quái, Tiểu Ngọc bị giế.t. . . "

"Và sau đó thì sao? Cậu có thể tìm ra sự thật ư?"

"Vậy thì không điều tra sao?" Tôi hỏi anh ấy: "Vậy thì không điều tra sao? Vậy thì
không điều tra sao?"

Tôi đập bàn lớn giọng: "Vậy tại sao anh không điều tra đi!?"

Tối hôm đó về đến nhà, tôi thấy mọi thứ trong nhà vẫn y như trước, vẫn giống như khi cô ấy còn sống.

Tôi càng lúc càng nghẹn lại và muốn khóc. Nhưng tôi cảm thấy nếu tôi khóc đến chết ở đây, sẽ không có ai an ủi tôi.

Đột nhiên, có tiếng điện thoại vang lên trong một góc.

Đó không phải là nhạc chuông điện thoại của tôi, nhưng nó rất quen thuộc.

Tôi không quan tâm nhưng nó cứ reo và reo mãi.

Tôi hơi bắt đầu thấy cáu nên liền đứng dậy, cuối cùng cũng tìm được nơi phát ra âm
thanh trong chiếc hộp dưới gầm giường.

Đó là một chiếc Iphone 7.

Đó là một chiếc điện thoại cũ mà tôi đã không sử dụng trong ít nhất ba năm và sao vẫn còn pin?

Tôi nhấc điện thoại lên và trên màn hình hiện tên ID người gọi đến là…

Khưu Tiểu Ngọc.

3.

“Xin chào?” Tôi trả lời điện thoại.

"Alo! Darling có phải không?"

Tôi sững người.

Giọng nói là của Tiểu Ngọc, nhấc điện thoại và gọi "Darling,” thói quen này cũng là của Tiểu Ngọc.

"Alo? Darling, nói gì đi chứ?" Bên kia thúc giục.

"Cô...cô là ai?"

"Hahaha anh bị bệ.nh à, em là nữ thần của anh đây!"

Giọng điệu tinh nghịch của cô ấy không bao giờ có thể sai!

“Lý Đồng, lát nữa anh giúp em nói dối…” Cô vẫn tự nói chính mình

“Từ từ, anh đợi một chút, em nghe điện thoại.”

Một tiếng “bíp” vang lên, điện thoại cúp máy.

Tôi do dự một lúc, vội vàng kiểm tra điện thoại.

Pin còn 2%

Không có thẻ SIM.

Không có tín hiệu.

Trong các cuộc gọi gần đây, chỉ có một: Khưu Tiểu Ngọc.

Tôi đã sử dụng chiếc Iphone7 đó để gọi lại, cảm thấy rằng điện thoại không thể thực
hiện cuộc gọi nào cả vì không có thẻ SIM.

Và khi tôi sử dụng điện thoại di động hiện tại của mình để gọi lại cho số của Tiểu
Ngọc, nó vẫn giống như bốn năm qua và không ai bắt máy. Thẻ điện thoại di động của cô ấy đã được tôi cất giữ từ lâu, cùng với nhiều đồ đạc của cô ấy...

Đột nhiên, tiếng chuông của iphone 7 lại vang lên.

Khi nhấc điện thoại lên, tôi nhanh chóng cắm sạc.

"Alo?"

"Lý Đồng, anh đã xuống máy bay chưa?"

"Xuống máy bay?"

“Đúng rồi, máy bay trở về từ Thượng Hải, đừng nói là chuyến bay của anh bị muộn
nhé? "

"Tiểu Ngọc, em đang ở đâu..."

“Em đang ở quầy lễ tân tại Dược phẩm Detrick.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang