Dù hắn chỉ là một con cáo có bộ lông không đều màu, nhưng lại sở hữu sắc đẹp hiếm có.
Ta là kẻ cuồng nhan sắc nên cứ thế mà theo đuôi hắn suốt cả trăm năm.
Tất cả các loài thú đều nghĩ rằng Trọng Nam sẽ chọn ta làm Vương hậu, bởi vì ta là con cái duy nhất bên cạnh hắn.
Nhưng rồi hắn quay lại, mang về một con Cửu Vĩ Hồ có bộ lông trắng như tuyết.
Để thể hiện sự đặc biệt của Cửu Vĩ Hồ, hắn không ngừng hạ thấp ta.
“Ngươi tay ngắn, cổ ngắn, đến eo cũng không có, làm sao mà sánh được với dáng vẻ thanh thoát của Cửu Vĩ Hồ? Bản thân ngươi không ra gì thì đừng có trách ta.”
“Ta sẽ thả ngươi về rừng, tre ở Nam Sơn sẽ là phần bù đắp cho ngươi sau bao năm phục vụ cho ta.”
“Phán Đức, từ giờ chúng ta không nên gặp lại nữa, ta sợ Cảnh Nhuận sẽ không vui.”
…
Hắn vẫn còn đang lải nhải không ngừng.
Còn con Cửu Vĩ Hồ đối diện thì nhìn ta với ánh mắt đầy quyến rũ, khiến ta không khỏi rùng mình.
Nhưng rồi ta chợt nhận ra!
Rõ ràng đây là một con hồ ly đực cấp cao!
Và không lâu sau nó sẽ hóa thành hình người.
Sau khi hóa hình, thú có thể chọn bạn đời khác loài.
Trọng Nam đã hóa hình từ trăm năm trước, đến nay vẫn chưa chọn bạn đời, ta luôn nghĩ hắn đang chờ ta.
Nhưng hóa ra hắn đang chờ một người phù hợp hơn.
Cuối cùng, hắn vẫn chọn một con hồ ly.
Chỉ có điều, hắn không biết rằng con hồ ly trước mắt là đực!
Ta đứng lặng trong gió, đôi chân đang ôm khúc trúc cũng chợt khựng lại.
Trọng Nam nghĩ rằng ta đau lòng quá độ, giọng nói cũng dịu đi vài phần.
“Phán Đức, ta hiểu tấm lòng của ngươi, nhưng tộc cáo cần phải có huyết thống thuần khiết. Phụ thân ta vì yêu một con thú khác loài mà bộ lông trở nên loang lổ, thiên phú cũng kém cỏi hơn người thường…”
“Hồ ly chín đuôi có thiên phú tuyệt vời, nếu có thể kết hợp với nàng, con cái của ta sẽ không bị gia tộc coi thường như ta…”
Trong giọng nói của hắn đầy vẻ bất lực.
“Thiên phú kém thì đổ lỗi cho huyết thống, hừ…”
Giọng nói này thật trầm ấm, dễ nghe.
Rõ ràng không phải là giọng khàn của Trọng Nam.
Ta lại ngẩn người.
Giọng nói từ đâu vọng lại?
Nhìn lên, nhìn xuống, nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng ánh mắt ta đối diện với đôi mắt của con Cửu Vĩ Hồ.
Hắn lại nói.
“Chào gấu trúc nhỏ.”
Ta:???
Trọng Nam không nghe được lời thì thầm của Cảnh Nhuận, thấy ta nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhuận liền lập tức che chắn cho hắn phía sau lưng.
“Nếu ngươi muốn nổi loạn thì hãy nhắm vào ta, không hài lòng với sự bù đắp cũng có thể nói ra, Cảnh Nhuận không có mưu đồ như ngươi, cũng không ăn nhiều như ngươi, đừng bắt nạt nàng.”
Ta: “…”
Cổ họng ta cảm thấy khô khốc, ta mở miệng ra nói: “Ngươi thật sự muốn chọn con Cửu Vĩ Hồ này, cùng nó sinh ra một bầy cáo con?”
Trọng Nam quay đầu nhìn Cảnh Nhuận, ánh mắt đầy trìu mến: “Ừ.”
Ta: “…”
Ta mềm mại, dễ thương, mà lại không bằng một con hồ ly đực sao?
Hắn đúng là bị mù rồi.
…
Ngày hôm sau, sau khi uống xong chậu sữa, ta đi tìm Trọng Nam để từ biệt.
Hắn đang quấn quýt bên cạnh Cửu Vĩ Hồ, một tay đưa nho, một tay quạt mát.
Cảnh Nhuận lười biếng nằm đó, hờ hững chẳng thèm quan tâm đến Trọng Nam.
Cửu Vĩ Hồ với vẻ lạnh lùng thanh cao, bên cạnh còn có một thú nhân vừa hóa hình vừa tuấn tú vừa khôi ngô.
Cảnh tượng thật quá đẹp đẽ, ta không kìm được mà nuốt nước miếng.
Trong các loài thú nhân hóa hình, hồ tộc luôn là kẻ đẹp đẽ nhất. Nếu ta rời đi… sau này biết đi đâu mà ngắm nhìn những thú nhân tuấn tú đây?
Huống chi Cửu Vĩ Hồ cũng sắp hóa hình rồi, chắc chắn sẽ đẹp đến mức thần tiên cũng phải kinh ngạc! Nếu ta không được chứng kiến dung mạo tuyệt thế ấy, chắc chắn sẽ tiếc nuối suốt đời.
Nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt cao ngạo của Trọng Nam, lòng ta lại cảm thấy không thoải mái, bước chân rời đi càng thêm kiên định.
Gấu trúc cũng có lòng tự trọng!
Nhưng chẳng mấy chốc...
Cảnh Nhuận đổi tư thế, chín cái đuôi mềm mượt khẽ lay động trước mắt ta...
Thật muốn sờ... sờ sờ...
Ta lập tức nằm rạp xuống đất.
Gấu trúc biết khiêm nhường, biết tiến biết lùi.
Ta gặm một miếng trúc tự an ủi mình, nước mắt lưng tròng nhìn Trọng Nam.
“Đừng bỏ rơi ta mà…”
Nước mắt trong veo chảy xuống khóe mắt...
Thôi rồi, quầng thâm mắt nặng quá nên hắn không nhìn thấy gì.