Vừa đá một cú xong, ta liền bị Trọng Nam túm lấy cổ rồi ném ra ngoài.
Cả người ta vẽ nên một đường parabol hoàn hảo, rơi thẳng vào lòng Cảnh Nhuận.
Trọng Nam với vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn ta, hai tay ôm chặt lấy mông mình.
"Con gấu ngốc này, ngươi chỉ mới ra ngoài có ba tháng mà đã học được những trò gì vậy?"
"Mông của thú đực để ngươi muốn đá là đá sao?"
"Còn nói toàn những lời đ.i.ê.n rồ, ngươi có bị mất trí không? Chẳng còn chút liêm sỉ nào à?"
Ta bĩu môi.
"Cái đồ cáo c.h.ế.t tiệt, ngày thường ngươi chỉ keo kiệt, còn bớt xén tiền ăn của ta! Ta làm trâu làm ngựa cho ngươi bao nhiêu năm, đá ngươi một cái là còn nhẹ đấy."
"Ta đã chịu đựng đủ rồi!"
"Ngươi còn muốn bán ta cho tên cáo Tây Tạng xấu xí kia, vừa bẩn vừa hôi hám. Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!"
Có Cảnh Nhuận làm chỗ dựa, ta bắt đầu hùng hổ chỉ trích đủ thứ tội lỗi của Trọng Nam, nói liên tu bất tận.
Trọng Nam xấu hổ, gãi gãi mũi.
"Nuôi ngươi lớn thế này không dễ dàng gì, gấu trúc nhỏ à, đừng lúc nào cũng tính toán chuyện quá khứ."
"Chẳng phải ta đã không bán ngươi cho cáo Tây Tạng sao? Vả lại, người trong gia đình thì làm sao tránh được mâu thuẫn."
"Hắn là con hồ yêu không biết từ đâu tới, ngươi theo hắn, cẩn thận bị bán mà còn phải đếm tiền cho hắn."
Sắc mặt Cảnh Nhuận ngày càng đen lại, hắn siết chặt ngón tay ta.
"Ngươi nuôi gấu nhỏ sao?"
"Đúng là mặt dày."
Trọng Nam trợn mắt: "Không phải ta nuôi thì là ai nuôi? Ta vẫn nhớ rõ cái dáng vẻ ngốc nghếch của con gấu này lúc bị ngã xuống hố khi đi dò đường. Mấy năm trước, chân nó bị tê giác cắn gãy, xương sườn thì bị đá đè gãy, ta chính là người đã đích thân chăm sóc nó!"
Ta: "..."
Những năm chinh chiến, bị thương là chuyện thường!
Nhưng tại sao chuyện dò đường rồi rơi xuống hố nước cũng phải kể ra làm gì?
Chỉ nghe thấy tiếng Cảnh Nhuận cười khẽ.
"Gãy chân?"
"Gãy xương sườn?"
Xong đời!
Mấy tháng ở cùng Cảnh Nhuận, ta đã hiểu rõ thói quen của hắn.
Trước kia, ta thích trèo lên ngọn cây để hái quả, không cẩn thận ngã nhào xuống, mông đập trúng chạc cây để lại một vết sẹo to bằng miệng bát.
Lúc đó, Cảnh Nhuận cũng cười như thế này.
Rồi hắn phong tỏa pháp lực của ta, nhốt ta trong hang cáo suốt hai mươi ngày, cho đến khi lông mọc lại trên vết sẹo.
Giờ hắn lại cười thế này...
Có kẻ sắp gặp xui xẻo rồi...
Ta núp sau lưng Cảnh Nhuận, thêm mắm dặm muối.
"Hắn còn hay hù dọa ta, đe nẹt ta. Rõ ràng là Vua của muôn thú mà còn để ta nhịn đói, lúc cho ăn lúc không, rồi còn vì người khác mà đuổi ta đi, huhu..."
"Được rồi..."
"Để ta giúp ngươi xả giận nhé?"
Ta gật đầu lia lịa: "Ừ, ừ, đánh hắn đi!"
Theo tinh thần đạo cáo, Trọng Nam tỏ ra rất rộng lượng, liền thách đấu trực tiếp với Cảnh Nhuận.
Trước trận đấu, hắn uống liền mười mấy bình linh dược, còn khoác lên mình bộ giáp thú cứng cáp nhất của hồ tộc.
Hắn chỉ tay về phía Cảnh Nhuận: "Ngươi qua đây!"
Ta có chút lo lắng, vì trận đấu này quyết định đến việc ta đi hay ở.
Ta thích Cảnh Nhuận...
Nhưng Trọng Nam cũng không phải đối thủ dễ chơi.
Thế nhưng rất nhanh, ta nhận ra mình đã lo lắng thừa.
Khi ta còn đang suy nghĩ miên man, trận đấu đã đến hồi kết.
Trọng Nam bị chiếc đuôi hồ ly vung lên, quăng mạnh xuống đất, giáp thú vỡ nát khắp nơi.
Hắn nằm đó thoi thóp, hấp hối.
Ta lập tức mắt sáng rực lên.
Mạnh, quá mạnh!
Khi ta nghĩ rằng Cảnh Nhuận sẽ trực tiếp đưa ta đi, hắn dịu dàng hỏi.
"Chú gấu nhỏ, ngươi chọn thế nào?"
Trọng Nam nhổ ra một chiếc răng bị đánh gãy.
"Con gấu ngốc! Qua đây, ngươi là do ta nuôi, ngươi chỉ có thể nghe lời ta."
Ta vừa định phản bác, không ngờ Cảnh Nhuận liền ra tay, Trọng Nam lập tức bị hắn bóp chặt lấy cổ.
"Ngươi nuôi à?"
"Chú gấu nhỏ cùng ta bế quan tu luyện sao lại thành của ngươi được?"
"Ngươi bắt cóc nàng một trăm năm thì liền thành của ngươi ư? Chú gấu của ta sao lại thành của ngươi?"
Hắn mạnh mẽ quăng Trọng Nam bay ra xa.
Rồi hắn đưa ta trở về ngọn núi trĩu quả.