Cho tới hôm nay, cuối cùng mới tìm được chút linh cảm nên bèn thử viết ra. Tôi không rành sáng tác cho lắm, trong suốt hai mươi mấy năm qua cũng chưa từng viết được gì nên hồn, bút lực có hạn, nếu rủi mà bạn đọc được thì thông cảm giúp nhé.
Đây là câu chuyện về tôi và người yêu tôi. Thực tế thì tôi rất phân vân không biết có nên gọi đó là “câu chuyện” không — Dù sao thì với chúng tôi, những thứ này đều rõ rành rành, không thể tránh được.
Có lẽ sẽ hơi phản khoa học, không hợp với lẽ thường… Không, chắc chắn là vậy. Nhưng tôi có thể đảm bảo cả câu chuyện đều là thật sự cả. Không hề hư cấu.
À đúng rồi, suýt chút là quên mất. Để đảm bảo trải nghiệm khi đọc của bạn, tạm thời tôi sẽ đưa ra một số nhắc nhở. Hình như giờ gọi là tránh bom nhỉ? Ha ha, xin lỗi vì tôi không rành mấy thứ này lắm. Lần đầu tiên tôi viết gì đó, trước đây cũng chưa từng tiếp xúc tới những thứ này. Có hỏi người yêu tôi mà anh ấy cũng không rành, mà thôi, dù sao ảnh cũng cắt mạng lâu rồi mà.
Nhưng bạn tôi có nhắc tôi, cổ nói tôi lụy tình quá, hay gặp rắc rối trong những vấn đề liên quan tới tình cảm mà lại không được thông minh cho lắm, mà kiểu này không còn trendy nữa rồi. Nếu tôi mà lấy mình làm nhân vật chính trong truyện thì kiểu gì cũng sẽ có một đống người đọc xong tức tới mức chửi đổng, vì vậy vẫn nên cảnh báo trước thì hơn.
Bởi vậy, cảnh báo trước là nhân vật chính lụy tình nhé! Cảnh báo trước nhân vật chính vụng về luôn! Được rồi, câu chuyện sẽ chính thức bắt đầu!
—
Mọi chuyện phải đi ngược về tháng 3 năm nay.
Hồi khoảng giữa tháng 3, tôi tạm gác lại công việc vô cùng quan trọng đang làm để bay trở về quê mình, thành phố S.
Vì người mà tôi thích.
Hoặc nói cách khác là vì giúp đỡ người tôi thích.
Tôi là người ghét phiền phức. Nhưng anh ấy lại là người trong lòng tôi. Vì anh ấy, dù có rắc rối cỡ nào tôi cũng chấp nhận nếm trải hết. Có lẽ rất ngu ngục, nhưng tôi vẫn tin tình yêu cần sự nỗ lực, mà những nỗ lực chân thành ắt sẽ được hồi đáp.
Nhưng mà mãi tới khi về rồi, tôi mới nhận ra một vấn đề lớn.
Tôi đâu có biết tìm anh ấy kiểu gì.
Vì tôi quen anh ấy hồi còn học cấp 3, nói theo cách thanh xuân hường phấn thì là từng cùng nhau trải qua những năm tháng dậy thì phản nghịch. Nhưng từ khi tôi thi đại học tới chỗ khác, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau.
Tới giờ tôi cũng chỉ theo dõi những cập nhật của anh ấy qua điện thoại mà thôi.
Mà ngay một tuần trước khi tôi bay về thành phố S, tôi đã hoàn toàn mất tin tức từ anh — Anh ấy không cập nhật bất cứ trạng thái nào trên điện thoại, tôi từng thử liên lạc với anh nhưng mọi thông tin đều như đá chìm dưới biển.
Anh tựa một cơn gió vô hình, cứ thế tự ý lặng lẽ biến mất trong thế giới của tôi.
Đó cũng chính là nguyên nhân quan trọng khiến tôi suy ra rằng anh ấy đang gặp chuyện. Dù tôi không nói rõ được nguyên nhân cụ thể, cũng chưa bao giờ được anh ấy cầu cứu rõ ràng, nhưng tôi thật sự có cảm giác như vậy…
Giờ nghĩ lại, chắc đây là trực giác của mấy đứa lụy tình rồi.
Dù sao thì đi tìm người cũng đã trở thành vấn đề khó nhất của tôi hiện tại.
Khoảng thời gian học cấp 3 của tôi chả vui vẻ chút nào, gần như không còn giữ liên lạc với bạn bè nào cả. Vì tìm anh, tôi chỉ có thể cắn răng lục lại những người bạn cấp 3 đã rất lâu rồi không liên hệ, hỏi thăm nhiều người về tin tức của anh.
[Cậu hỏi Hàn Nặc ấy hả? Không biết luôn, cũng rất lâu rồi tôi không gặp cậu ta.] Đối diện với câu hỏi thẳng của tôi, nữ sinh ấy đã nói vậy. Nhưng em gái đó cũng rất nhiệt tình, biết tôi đang tìm người nên cũng cố tình thêm tôi vào nhóm cấp 3, còn giúp tôi mòi chuyện để tạo ra một đám người hóng hớt thảo luận nữa.
[Hàn Nặc á… Không có ấn tượng. Lớp 1 hả?]
[Tôi nhớ, tôi nhớ nè, là lớp 1 đó! Đẹp trai lắm, còn biết chơi xà đơn nữa, khi ấy trong lớp mình có nhiều đứa con gái thích nó lắm.]
[Cười xỉu, lúc đó tôi còn cố ý mượn bút của cậu ta nữa, tính xin vía đứng nhì khối mà ai ngờ chả có tác dụng gì.]
[Sao không xin vía đứng nhất luôn, tại đứa đứng nhất không xứng à?]
[Đứng nhất khối là ai vậy, chả nhớ gì.]
[Gì vậy, mấy người nhớ nhầm hay sao thế?? Thành tích của Hàn Nặc siêu bình thường, người đứng nhì là anh cậu ta mà!]
[Đúng đúng, thảo nào tôi cứ thấy lạ lạ. Người học giỏi là anh cậu ta, chơi xà đơn cũng là anh cậu ta, ở trong đội tuyển trường, nổi tiếng lắm.]
[? Sao tôi cứ nhớ Hàn Nặc mới là trong đội tuyển trường nhỉ?”
[Nhớ nhầm rồi, chắc chắn là anh trai cậu ta nhé.]
[Ê, nhắc tới anh trai cậu ta… Mấy người có hít drama của hai người đó chưa??]
[? Drama gì nữa? Vô đi, vừa hay nghỉ trưa tôi đang rảnh.]
[Thực ra cũng không có gì chấn động lắm đâu. Cái thằng Hàn Nặc đó ấy, lên đại học thì bắt đầu viết lách, chắc mọi người cũng biết mà nhỉ? Hơi bị hot trên mạng luôn, còn xuất bản sách độc quyền nữa.]
[Kết quả là hồi tháng trước bị lộ toàn là giả cả! Bút danh đó lúc đầu là của anh trai cậu ta, truyện cũng do anh trai cậu ta viết. Là cậu ta đã mạo danh, giấu anh trai mình để lấy thẻ căn cước của mình ký hợp đồng xuất bản, chiếm luôn bút danh, dạo gần đây mới bị người ta bóc đấy.]
[Ủa? Sao bóc được vậy?]
[Thì soi thôi. Người ta là tác giả nổi tiếng, có Weibo, còn thích chia sẻ cuộc sống trên đó nữa. Kết quả là bị phát hiện có rất nhiều chi tiết ngoài đời khác với những gì trên mạng. Sau này ký giả truyền thông còn phỏng vấn mẹ cậu ta, bác ấy không biết chuyện cậu ta mạo danh mà nhỡ mồm nói về kinh nghiệm viết tiểu thuyết mạng nghiệp dư của người anh, thế là bùng nổ luôn.]
[Thảo nào! Tôi nói rồi mà, hồi còn đi học thành tích của cậu ta đã không ra gì rồi, nhưng mà anh trai cậu ta viết bản thảo còn được đăng báo cơ mà.]
[Vậy thì anh cậu ta thảm quá nhỉ.]
[Nhắc mới nhớ, giờ anh trai cậu ta làm gì rồi? Lâu rồi không gặp, anh ấy tốt lắm.]
[Không biết nữa, rõ ràng lúc đó nổi tiếng lắm mà chẳng hiểu sao lại không vào nhóm…]
“...”
Tin nhắn nhảy liên tục, rất nhanh đã lên tới 99+. Tôi cũng im lặng đọc, từ đầu chí cuối không hề lên tiếng.
Thực tế thì tôi cũng chẳng biết nói gì. Trái lại, cô gái đã thêm tôi vào nhóm thì lén nhắn tin riêng, bảo tôi đừng để bụng.
[Thông tin trong nhóm chưa chắc đã là sự thật đâu. Nhiều người chỉ nghe đồn vậy thôi.] Cô ta gửi tin nhắn nói, [Tôi có ấn tượng rất tốt với Hàn Nặc, với cô cũng vậy. Cô đừng nghe họ nhiều chuyện.]
Tôi chỉ trả lời “Ừ” một tiếng rồi quay lại khung chat nhóm, tiếp tục đọc từng tin nhắn trong đó, cố gắng moi ra được thông tin hữu ích.
Tôi rất biết ơn sự chu đáo của bạn học kia, nhưng nói thật thì không cần lắm.
Tình yêu là thứ chỉ liên quan tới hai người, ý kiến của những người khác thì liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ cần tin vào cảm giác và phán đoán của mình thôi.
Tôi bâng quơ nghĩ vậy, lần theo manh mối trong nhóm rồi tìm ra được tên tài khoản Weibo theo bút danh của Hàn Nặc.
Nhìn kỹ lại mới thấy quả nhiên Weibo của anh ấy đã ngừng đăng từ tháng 2 năm nay, kéo xuống dưới, trong phần bình luận toàn là những chất vấn và lời phê phán.
Tôi nghĩ hẳn Hàn Nặc phải khó chịu lắm.
Chuyện này khiến tôi vô thức bịt miệng lại. Sau một lúc lâu bình tĩnh, tôi mới cầm điện thoại lên, thử gửi tin nhắn riêng cho tài khoản Weibo của anh, để lại thông tin liên lạc hiện tại đang dùng. Rồi lại quay về khung chat nhóm.
Cuộc thảo luận sôi nổi trong nhóm dường như đã qua đi, trọng tâm câu chuyện cũng hoàn toàn chuyển hướng sang vụ khác, không có gì đáng giá hoặc thông tin khiến người ta vui vẻ nữa.
May mà ngay khi tôi đang tính bỏ cuộc, một tin nhắn lại nhảy lên.
[Nhắc tới Hàn Nặc thì tôi lại nhớ ra chuyện này.]
[Mới tháng trước tôi quay về thăm cô Ngô, cô ấy có nhắc tới Hàn Nặc. Cô giáo kể mấy năm trước Hàn Nặc còn thường hay về thăm cô, hơn nữa lần nào về cũng sẽ tới Lầu Trắng một chuyến… Chắc mọi người cũng biết mà nhỉ? Chỗ bị đồn là có ma ấy.]
[Kết quả là có lần, cậu ta bị bảo vệ bắt gặp đi từ trong đó ra, vẻ mặt rất hoảng hốt, hơn nữa cứ mải nhìn ra sau thôi, cứ như bị ai đuổi vậy. Lúc ra tới cổng trường còn ngã nữa.]
[Lúc đó trưởng khối* cũng vừa hay đứng ở cổng trường nên chạy tới đỡ cậu ta. Kết quả cậu ta cứ như nhìn thấy ma vậy, hất tay lớp trưởng rồi bỏ chạy khiến trưởng khối siêu bực mình, phải về phàn nàn với cô Ngô.]
(*) Người phụ trách lên kế hoạch, quản lý cho một khối lớp.
[Ái chà, hơi lạ nhỉ.]
[Chắc bị tụt huyết áp đó. Với lại đó là trưởng khối cơ mà… Nếu tôi mà gặp thì chắc cũng sẽ như thấy ma thôi.]
[Cười xỉu. Rồi sao nữa?]
[Sao trăng gì nữa. Cuối cùng cô Ngô kể từ đó về sau Hàn Nặc chẳng quay về trường nữa.]
[Ơ, chỉ có thế thôi à?]
[Gì mà chỉ có thế? Không thấy lạ à! Mọi người đều biết Lầu Trắng mà, chỗ đó từng có người chết đấy! Ai mà chủ động chạy vào trong đó chứ hả!]
[Cũng chưa chắc. Cậu ta viết lách mà, có thể vì lấy tư liệu thôi…]
[Thế thì phải đi buổi tối chứ.]
[Đúng nhỉ. Chẳng phải lúc đó còn có mấy đứa con gái thử lòng dũng cảm mà ngủ trong đó cả đêm sao, đó mới là gan lì chứ!]
[Ủa, là vì thử lòng dũng cảm à? Sao version tôi nghe không có giống vậy nhỉ.]
[… Thôi, đừng có lạc đề. Đang nói về Hàn Nặc mà lảng đi đâu thế…]
Tin nhắn cuối cùng là do nữ sinh đã thêm tôi vào nhóm gửi. Có thể nhìn ra cô ta rất để ý tới cảm nhận của tôi, cũng cố gắng điều hướng câu chuyện giúp tôi. Tiếc là cô ta chỉ thành công được một nửa —
Chủ đề về Lầu Trắng không được tiếp tục nữa thật, nhưng cũng chẳng quay về Hàn Nặc mà chuyển sang một hướng khác hẳn.
Chẳng mấy chốc tin nhắn trong nhóm lại lên tới 99+, tôi không rảnh để để ý tới cuộc thảo luận sau đó nữa mà chỉ nhìn chằm chằm khung chat đang liên tục nhảy tin nhắn, nhanh chóng tắt điện thoại để vứt sang một bên.
Tôi nghĩ mình biết nên đi đâu tìm người rồi.
*
“Lầu Trắng” mà trong nhóm nhắc tới còn được gọi là tòa thí nghiệm, nằm ở một góc cực kỳ vắng vẻ trong trường cấp 3 của chúng tôi.
So với những tòa dạy học khác, nó rất nhỏ, chỉ có hai tầng; cũng rất lạnh lẽo, rõ ràng không có điều hòa nhưng lúc nào bước vào cũng rợn người cả.
Đa phần phòng học bên trong đều trong trạng thái bỏ trống, chỉ có vài phòng thí nghiệm ở tầng 1 là mở cửa để cho các học sinh dùng trong các tiết thực hành. Nhưng trường cấp 3 của chúng tôi là kiểu ám ảnh thành tích, cả học kỳ chưa chắc được tới đây một lần, vì thế đại đa số thời gian cả tòa nhà này đều vắng tanh, chẳng có tí sức sống nào.
Lúc tôi còn đi học từng nghe có lời đồn rằng tòa nhà bị cố tình bỏ trống. Vì ở đó từng có người chết; nhưng có người lại nói khác, bảo rằng vụ chết người là đồn nhảm, nhưng ở trong đó đúng là có thứ gì kỳ lạ thật, hơn nữa còn lang thang khắp tòa nhà những lúc không có ai, cứ như linh hồn người chết không bao giờ tìm được lối ra vậy.
Từ đó lại sản sinh ra 7749 phiên bản khác nhau. Gì mà nửa đêm cầu thang Lầu Trắng sẽ biến thành mười ba tầng; từng có đàn chị nhìn thấy một sợi dây màu xanh lá nhúc nhích trên tầng 2; trong nhà vệ sinh nữ ở cuối tầng 2 đôi khi sẽ có một đôi chân trong phòng kế bên dù nó trống rỗng…
Hằng hà sa số, kiểu gì cũng có.
Ở một mức độ nào đó thì nó đã trở thành truyền thuyết giúp học sinh giảm stress. Chẳng phải giờ có một loại truyện rất thịnh hành là “Quái đàm quy tắc” hay sao? Thực ra lúc ấy chúng tôi cũng đã có rồi, đủ loại cấm kỵ về Lầu Trắng được lưu truyền bí mật trong giới học sinh ấy.
Bản đầy đủ và bình thường nhất mà tôi từng nghe đại khái là thế này. Thực ra khoảng năm năm trước, Lầu Trắng vẫn chưa hoang vắng tới mức này. Trường xem chỗ này như nơi để sinh hoạt câu lạc bộ, cho học sinh mượn dùng nếu được.
Lúc đó trong trường có rất nhiều câu lạc bộ. Trong đó có một câu lạc bộ về thiên văn đã xin một phòng học để sinh hoạt lâu dài. Để trang trí phòng, rất nhiều thành viên của câu lạc bộ đã mang bộ sưu tập của mình tới, ví dụ như mô hình, dụng cụ, mảnh thiên thạch các thứ…
Có nhiều đồ sưu tập nên sẽ cần người trông nom. Trong câu lạc bộ có một học sinh họ Tuyên nhận nhiệm vụ này, vì thế mỗi lần sinh hoạt sau đó đều sẽ về muộn hơn những người khác.
Lúc đầu vẫn rất bình thường, cùng lắm chỉ nán lại trễ mười mấy phút là về thôi, sau này chẳng hiểu sao thời gian cậu ta ở lại một mình càng lúc càng dài, về nhà cũng càng ngày càng muộn. Thi thoảng có thầy cô và học sinh khác đi qua còn thấy cậu ta ngồi một mình trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ nói chuyện với không khí nữa.
Mãi tới một ngày nọ, cả đêm cậu ta vẫn không về.
Chẳng ai thấy cậu ta đã ra khỏi tòa Lầu Trắng ấy.
Cậu ta cứ thế mà biến mất, lặng lẽ chẳng một tiếng động, đến cả thi thể cũng chẳng còn.
Lạ là chuyện này không bị làm rùm beng lên. Cũng không lâu sau, cha mẹ của cậu ta đã lẳng lặng chuyển trường cho đứa con còn lại rồi rời khỏi chỗ này. Bỏ hết mọi thứ sau lưng.
Kể từ đó, Lầu Trắng dần dà trở nên bất thường.
Đó cũng chính là lúc mọi lời đồn liên quan bắt đầu. Thậm chí trong lớp tôi còn có người may mắn tận mắt nhìn thấy một viên phấn màu đỏ tự viết lên tấm bảng đen trong phòng học không người, lực viết gần như bẻ gãy viên phấn, liên tục viết “Cứu tôi với”.
Nhưng lúc đó trường không cho dùng điện thoại nên cô ta không có bất cứ bằng chứng nào. Cuối cùng là bị trưởng khối gọi đi nói chuyện, viết kiểm điểm rồi thừa nhận mọi chuyện chỉ do mình bịa ra để hút fame ngay trước lễ chào cờ. Chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì.
Sau đó nữa, hình như vẫn còn học sinh không biết sợ mà cứ cố tình tới Lầu Trắng thám hiểm… Nhưng mấy vụ này không quan trọng lắm đâu.
Dù sao đi nữa, thông tin về Lầu Trắng đó cũng đã dụ được tôi. Tôi đợi vài ngày, xác nhận Hàn Nặc vẫn không trả lời bất cứ tin nhắn nào của mình nên quyết định lấy danh nghĩa về thăm giáo viên để trở về trường cấp 3.
Đối với tôi thì đây là một chuyện cực kỳ khó khăn. Vì như tôi đã nói khi nãy, cuộc sống cấp 3 của tôi không hề vui vẻ gì cho cam — Ít nhất là những phần không có anh ấy.
Tôi không thân thiết gì mấy với giáo viên trong trường. May mà trong nhóm có thông tin liên hệ của cô Ngô, thành tích của tôi khá ổn, thuộc dạng đứng top nên rất dễ dàng kết bạn được với cô, đồng thời còn có cơ hội vào trường thăm lại nữa.
Chuyện khiến tôi bất ngờ là cô Ngô đó vẫn còn rất ấn tượng về tôi.
“Lâm Thệ đúng không, em thay đổi nhiều quá…”
Hôm trở về trường, cô Ngô nắm tay tôi, cứ nói liên tục:
“Chà, lúc thi thực ra cô lo cho em nhất đấy. Rõ ràng thành tích rất tốt, còn đứng đầu kỳ thi toàn khối nữa mà tự nhiên lại tụt dốc như thế, hỏi em thì lại không chịu nói, lo chết đi được…”
“Cũng may là cuối cùng vẫn bắt kịp được. Đứng nhất toàn trường, giỏi lắm!”
Cô vui vẻ vỗ nhẹ vào tay tôi: “Trong nhà thế nào rồi?”
Tôi không ngờ còn có người quan tâm tới chuyện nhà của mình, sững sờ một lát mới đáp: “Cũng được ạ, giờ vẫn rất ổn. Mẹ tới thành phố B với em, giờ đang mở một tiệm cơm nhỏ.”
“Vậy cậu em —”
“Mất rồi ạ.” Tôi không muốn nói nhiều, “Nói chung là hai năm trước đã không chịu nổi nữa rồi.”
“À à, thế à…” Cô Ngô lẩm bẩm, nhìn tôi một lúc lâu rồi chợt thở dài, lại vỗ lên tay tôi.
“Thôi cũng tốt. Nếu không lại làm gánh nặng cho nhà em.” Cô nhẹ nhàng nói, “Cô biết em cũng chẳng sung sướng gì, may mà khổ tận cam lai rồi.”
Tôi nghĩ cô giáo nói hơi quá. Làm gì có khổ? Chỉ là một số phiền não hay gặp thuở dậy thì thôi mà. Đã qua từ lâu rồi.
Thế là tôi cũng cười hùa theo, chân thành cảm ơn cô đã quan tâm và ân cần nhiều năm như vậy. Trước khi đi, tôi phát hiện bàn làm việc trống không bên cạnh cô nên vô thức khựng lại, bất giác hỏi: “À đúng rồi ạ, thầy Lý đâu rồi cô? Đang có tiết ạ?”
Thầy Lý chính là trưởng khối năm ấy của tôi. Là một người trung niên vừa nghiêm khắc vừa tài giỏi. Tôi còn nhớ hai người làm chung một văn phòng.
Cô Ngô nghe vậy thì nụ cười thoáng cứng đờ đi.
Một lát sau mới miễn cưỡng nhếch môi lên.
“Thầy Lý… Ôi, đi rồi.”
“Sao ạ?” Tôi kinh ngạc siết chặt quai túi, “Khi nào vậy cô? Sao lại bất ngờ như thế…”
“Đầu năm nay, hồi sắp vào tháng 2.” Cô Ngô lại thở dài, “Quay về trường dạy học tiếp mà chẳng biết sao lại… Haizz.”
“Ôi trời, tiếc quá.” Tôi vô thức che miệng lại, “Thầy ấy giỏi như vậy mà… Cô Ngô nhớ cẩn thận nhé ạ. Dù sao thì cũng phải đặt sức khỏe mình lên hàng đầu.”
“Chứ sao nữa.” Cô Ngô lắc đầu cầm ly giữ nhiệt, thoạt trông vẻ mặt vẫn rất thổn thức.
Trong lòng tôi cũng không bình tĩnh lại nổi, nhanh chóng tạm biệt cô Ngô. Sau khi rời khỏi đó phải nghỉ một lát mới điều chỉnh lại được nét mặt, đi tới Lầu Trắng, mục đích thực sự của mình.
*
Bề ngoài của Lầu Trắng vẫn gần giống như trong trí nhớ của tôi.
Cửa kính hai lớp, sàn lát đá cẩm thạch. Chỉ cần bước vào thôi là có thể cảm nhận được hơi lạnh ập vào người, rõ ràng bên ngoài vẫn nắng nhưng ở trong lại tối tăm như thế giới khác vậy.
Tôi chậm rãi đi trên hành lang vắng tanh một mình, tiếng bước chân vang vọng đều đặn. Tất cả phòng học đều đã khóa cửa, tôi chỉ có thể nhìn vào từ cửa sổ, ngoài bàn ghế bừa bộn và bảng đen chưa lau sạch thì chẳng thấy gì nữa cả.
Tôi biết đây không phải hành động khôn ngoan gì, cũng thừa nhận tôi đang mang tâm thế đánh liều. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nếu thông tin trong nhóm là thật thì anh ấy cũng đã rời khỏi Lầu Trắng từ lâu rồi, sao tôi lại tìm được anh ấy ở đây cơ chứ.
Nhưng tôi vẫn muốn thử.
Hàn Nặc vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi, tôi cũng chẳng còn cách nào để tìm người nữa cả, đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra.
Huống hồ gì mọi thứ đều sẽ để lại dấu vết, anh ấy từng ở trong này lâu như vậy, lỡ như tình cờ để lại manh mối gì thì sao?
Tôi lẳng lặng nghĩ vậy, tiếp tục đi xung quanh để xem. Lúc đi tới cầu thang dẫn lên tầng 2, tôi vẫn không khỏi sửng sốt.
Trong nhất thời tôi cũng không biết nên diễn tả cho mọi người cảnh tượng ấy thế nào nữa.
Nói thật thì vốn từ của tôi hơi nghèo nàn… Hơn nữa khung cảnh ấy lại có hơi ngoài sức tưởng tượng.
Nói đơn giản thì là dây.
Rất nhiều, rất nhiều dây. Sợi dây mảnh, màu xanh lá.
Chúng đan xen vào nhau, bám vào cầu thang đáng lẽ phải trống không. Cao thấp đan xen vào nhau như mạng nhện, trông rất giống với tia hồng ngoại được dùng để chống trộm trong phim đặc vụ — Nhưng không phải màu đỏ mà là màu xanh.
Tôi không biết mấy sợi dây này từ đâu ra, cũng chẳng biết tại sao chúng lại chặn ở chỗ này. Để ngăn không cho ai lên à?
Đầu óc tôi quay cuồng. Thử sờ vào rồi lại giật ra. Dù nhìn kiểu gì cũng chỉ là sợi dây bằng bông màu xanh lá bình thường, hai đầu lần lượt cố định trên lan can cầu thang. Thoạt trông hơi đáng sợ nhưng rất dễ giật đứt, không hề chắc tí nào.
Chặn đường thế này thì ngăn được ai chứ?
Hay nói cách khác là nó đang chặn ai?
Sự nghi hoặc trong lòng tôi càng lúc càng lớn. Để đề phòng, tôi không kiếm chuyện với những thứ này mà cẩn thận đi qua nó, tiếp tục lên lầu.
Chưa đi được bao bước đã lại thấy dây màu xanh lá chặn đường, giăng ngay giữa cầu thang chính. Tôi cũng làm tương tự, sau khi thử độ chắc rồi đi qua, lúc đặt chân tới sàn tầng 2, không ngờ lại nhìn thấy một tầng xanh lá nữa.
Chỉ có hơn ba mươi bậc thang ngắn ngủi mà đã bị chặn đường ba lần rồi… Rốt cuộc là sao?
Tôi không thể tìm ra câu trả lời. Nhưng cũng chẳng có ý định quay lại. Tôi dùng cách như trước đó, đi qua tầng dây xanh lá thứ ba, cuối cùng cũng bước vào hành lang tầng 2.
Tầng 2 vốn là chỗ để sinh hoạt câu lạc bộ nhưng hiện tại có thể nói là hoàn toàn không được sử dụng nữa rồi. Chỉ có một số phòng học có ánh sáng tương đối tốt là được dùng để cất giữ những đồ linh tinh thôi.
Kể ra cũng lạ. Rõ ràng là cao hơn một tầng nhưng ánh sáng ở tầng 2 lại tối hơn so với tầng 1. May mà bố cục không hề thay đổi. Tôi lần mò theo vách tường đi sâu vào trong, tình cờ sờ tới một cửa lớp học, két một tiếng, cửa đã được đẩy mở ra.
Chuyện này chẳng có gì lạ cả. Trong ấn tượng của tôi, cửa phòng học ở tầng 2 vốn không hề khóa.
Thông báo chính thức là vì không có gì giá trị, chẳng cần phải khóa. Nhưng cũng từng có người kể với tôi rằng không phải trường không muốn khóa mà là không thể khóa được — Dù có dùng chìa khóa khóa cứng lại thì qua ngày hôm sau khóa trên cửa cũng sẽ tự bật mở thôi.
Dùng đồ đạc chặn cửa cũng vô ích. Những thứ ấy sẽ luôn tự dịch ra. Ngoại lệ duy nhất là nhà vệ sinh nữ ở cuối hành lang, cũng chính là chỗ “tự dưng xuất hiện một đôi chân trong phòng trống” trong truyền thuyết.
Tôi không hay đi tới nhà vệ sinh đó, cũng chẳng biết rốt cuộc trong phòng trống có thể xuất hiện đôi chân hay không. Nhưng tôi biết đèn ở đó bất ổn thật, cứ hửng sáng là sẽ tự tắt, nhiều khi không có gì cũng thế, chẳng biết giờ đã sửa lại chưa nữa; may mà cửa sổ nhà vệ sinh ở hướng Nam nên có ánh sáng tốt, buổi tối ánh trăng hắt vào chiếu sáng trưng hơn nửa không gian, ánh sáng men theo lớp gạch, lóng lánh như nước đọng lại vậy.
Cửa sổ bên kia của nhà vệ sinh thì đối diện với bãi tập, nhưng vì ở ngoài có một cây hoa quế nên hơn nửa tầm nhìn đã bị che khuất hết. Chỉ có thể nhìn thấy một góc của bãi tập, cũng là khu nhỏ có những thanh xà đơn và xà kép. Vào đại hội thể thao mùa thu có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, còn có thể ngửi thấy mùi hoa quế nồng nàn nữa, đúng là một chốn bình yên giữa náo nhiệt.
Tôi vừa nhớ lại vừa cẩn thận đi tiếp vào trong. Tiện tay đẩy một cửa phòng học ra, trong sự im lặng, tiếng mở cửa dường như đang vang vọng.
Phòng này cũng trống trơn. Bảng đen rất sạch sẽ, không khí đầy bụi. Chẳng có dấu vết có người từng sinh hoạt gì.
Hy vọng lại vụt tắt lần nữa, tôi chỉ có thể nhíu mày, cố gắng đóng cửa nhẹ nhàng nhất có thể. Nhưng gần như ngay khi đang rón rén khép cửa lại, tôi chắc chắn mình đã nghe thấy —
Một tiếng cạch.
Như tiếng khóa cửa vậy.
m thanh đó rất khẽ, tưởng chừng như ảo giác. Khoảng cách cũng hơi xa, hình như đến từ chỗ sâu trong hành lang.
Trái tim tôi hẫng một nhịp. Lúc này đây, dường như tôi chợt hiểu ra những sợi dây trên cầu thang dùng để làm gì rồi.
Có lẽ, chúng không phải dùng để chặn người ta lên lầu.
Chúng được dùng để cản thứ gì đó xuống lầu.
Nhận ra chuyện này, lồng ngực tôi chợt thắt lại.
Nói thật, ở chỗ như thế này một mình mà tự dưng lại nghe tiếng động như vậy mà bảo không sợ là giả; nhưng sau một lát chần chừ, cảm giác thôi thúc tìm người vẫn chiếm thế thượng phong, điều khiển tôi rảo bước đi về phía phát ra âm thanh.
Chưa đi được bao bước, tôi lại chợt nghe tiếng tiếng cọ xát chói tai như có thứ gì đó sắc bén đang cào trên đất, nó khiến tôi phải giật mình dừng lại. Ngay sau đó là lại có một tiếng động quen thuộc vang lên, cứ như đang vọng đi vọng lại trong hành lang vậy…
Tôi sửng sốt một lúc lâu mới chợt nhận ra, là điện thoại của tôi.
Tôi vội mở túi ra. Quả nhiên màn hình điện thoại đang sáng. Vì thân máy vô tình bị cuốn sổ kẹp lại nên âm thanh hơi bị bóp nghẹt.
Tiếng rung vẫn đang tiếp tục. Tôi cố nén cảm xúc lại, nhìn về phía sâu trong hành lang, sau khi suy nghĩ xong thì lôi điện thoại ra xem kỹ nhưng nhất thời lại dở khóc dở cười.
Thứ nhận được không phải tin nhắn mà là email. Là một đối tác làm ăn của tôi gửi — Đây là một dự án hợp tác rất quan trọng, vì nguyên nhân địa lý nên chúng tôi chỉ có thể liên lạc qua online. Mà ngay trước khi tôi quay về thành phố S không lâu, đối tác ấy của tôi cũng tự dưng mất liên lạc, tôi thử 7749 cách rồi mà vẫn không tài nào tìm được anh ta.
Vốn cũng đang rầu, ai ngờ tới lúc này anh ta lại chủ động liên lạc với tôi…
Tôi lại bất giác nhìn về phía sâu trong hành lang tối tăm. Cảm tính và lý trí của tôi thoáng do dự một chút rồi quả quyết quyết định, giải quyết dự án hợp tác trước đã — Tôi lập tức đọc hết email mà đối tác gửi, hiểu được đại khái tiến độ và khó khăn hiện tại từ bên anh ta rồi dùng tốc độ nhanh nhất để trả lời mail này một cách ngắn gọn và ổn định cảm xúc nhất…
[Nghe theo sắp xếp của tôi hoặc là chết, anh chọn một đi.] Vì để tránh đối phương lại vớ vẩn, tôi rất bình tĩnh viết thêm ở cuối email.
Cũng may. Dù đối tác của tôi có xu hướng trốn tránh hơi nghiêm trọng nhưng vẫn nghe hiểu được tiếng người. Sau đó lại có một email được gửi tới, cuối cùng chúng tôi cũng đã chốt xong.
Nỗi lo của tôi cũng đã giảm bớt một nửa, tôi cất điện thoại, không do dự nữa mà sải bước đi tiếp về phía trước.
Tiến tới trước cũng chỉ có một phòng học. Tôi cũng thử đẩy cửa ra như thường lệ.
Rõ ràng cửa phòng vừa được khóa lại nhưng lúc này đã mở ra.
Tôi thử thò đầu vào trong, ngẫu nhiên lướt mắt nhìn quét ra rồi hướng tới phía bảng đen theo thói quen. Không giống như các phòng học khác, rõ ràng tấm bảng đen này có dấu vết mới được lau chùi, trên tấm bảng không sạch sẽ lắm vẫn còn sót lại mấy vệt phấn màu đỏ, có thể đọc lờ mờ là chữ “Đi”.
Hình như bên cạnh còn có vài chữ nhỏ mờ mờ nữa. Tôi không thấy rõ nên chỉ có thể đi vào trong. Tới trước tấm bảng đen, dưới chân lại vấp phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn tôi mới phát hiện trên mặt đất cạnh bục giảng có một ổ điện lộ ra ngoài, trên đó đang cắm một sợi dây sạc ngắn.
Đừng hỏi tôi tại sao sợi dây sạc đó lại ở đây, tôi đâu có biết, lúc đó tôi cũng chẳng để ý tới chuyện này — Vì ánh mắt của tôi nhanh chóng rơi vào bục giảng kế bên.
Tôi không biết mọi người có từng thấy bục giảng kiểu này chưa, bên ngoài làm bằng gỗ, phần ở giữa khoét rỗng dùng để lắp đặt các thiết bị đa phương tiện ấy. Và để dễ sửa, nửa phần dưới của bục giảng còn có thể gắn một cái nắp kim loại, chỉ cần mở nắp này ra là có thể lấy máy chủ được giấu trong bục giảng ra.
Tất nhiên các thiết bị được đặt ở Lầu Trắng đều đã lỗi thời cả rồi, không thể nói là đắt tiền được. Nhưng theo tiêu chuẩn tối thiểu thì trên tất cả nắp kim loại của bục giảng đều sẽ có một ổ khóa, cần chìa khóa tương ứng mới mở ra được.
Tại sao tôi lại cố tình nhấn mạnh chuyện này ấy hả, là vì rõ ràng bục giảng trước mặt tôi có gì đó sai sai.
Cái nắp che dưới bục giảng như bị va đập mạnh, bên ngoài đã biến dạng, phần mép bị cong lên để lộ ra một khe hở hình tam giác.
Khe hở không lớn. Xuyên qua nó có thể nhìn thấy phần đen như mực bên trong bục giảng. Tôi thử mở đèn pin ra soi, hình như thấy được một hình vuông lờ mờ.
Rèm cửa bên cạnh như bị gió thổi bay, phồng lên một hình dáng rất lớn, viên phấn vỡ trong hộp phấn cũng chấn động theo. Tôi thiếu kiên nhẫn phủi nhẹ bụi phấn trên vai, cởi chiếc túi nhỏ trên người ra rồi cẩn thận nghiên cứu cái nắp kim loại trước mặt.
… Rất nhanh, năm phút sau.
Cái nắp kim loại lại bị mở ra thêm, tôi thu tay về, cẩn thận nhìn lại bên trong.
Giờ đây, qua khe hở đã mở rộng có thể nhìn rõ được rồi. Bên trong là một cuốn vở.
Vở ghi chép A4 bình thường, bên ngoài có in hình cổng trường cấp 3 của chúng tôi. Dường như là không chịu nổi lực nén nên thoạt trông có hơi nhăn nhúm, ô lớp bỏ trống nhưng ô họ tên lại viết vài chữ.
Phần sau của tên đã bị vết bẩn che mất, từ góc độ của tôi thì phải tốn sức lắm mới có thể miễn cưỡng đọc được chữ đầu tiên trong họ tên.
— [Tuyên].
“Xì xì xì.”
Tôi chưa kịp phản ứng lại thì trên đầu chợt có tiếng động.
Cùng với đó là những ánh đèn lấp lóe. Tôi giật mình, lập tức chộp lấy cái túi rồi đứng dậy, vô thức chạy ra ngoài vào bước. Nhưng gần như ngay khi tôi vừa đứng vững lại, chiếc đèn huỳnh quang trên đầu đột nhiên bật sáng, dưới ánh đèn trắng toát, tầm nhìn của tôi lướt tới cánh cửa sau đang khép hờ của phòng học —
Qua ô cửa sổ nhỏ bên trên, tôi thấy rõ một bóng người mơ hồ.
Có một người đứng ngoài cửa!
Tôi vô thức trợn mắt, rồi lại há miệng ra. Người ngoài cửa lập tức vọt vào, tiếc là đã trễ một bước — Tôi đã hét lên.
“Đừng đừng đừng, bình tĩnh, bình tĩnh đi…” Trước mặt tôi có giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi khẽ giật mình, tiếng hét cũng phanh lại, sau vài giây mới khó tin lên tiếng:
“Hàn Nặc?”
“Suỵt, suỵt… Ừ, là tôi đây.” Hàn Nặc liên tục ra hiệu cho tôi im lặng, ánh mắt nhìn tôi cũng đầy vẻ ngạc nhiên, “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi… Về trường thăm thầy cô, tiện đường ghé qua xem.” Tôi cố gắng nói một cách thản nhiên nhất có thể, ánh mắt vô thức lướt qua bên cạnh, bấy giờ mới để ý tới sợi dây sạc trên ổ điện kia đã biến mất tự lúc nào.
Hàn Nặc nhìn theo ánh mắt của tôi, giọng nói chợt cứng đờ: “Sao vậy? Vừa rồi cậu vừa nhìn thấy gì à?”
“Không có gì. Chắc chỉ hoa mắt thôi.” Tôi vội thôi nhìn, nóng lòng hỏi câu mà mình đang quan tâm nhất, “Sao cậu lại ở đây? Cậu tới đây hồi nào vậy? Tôi…”
Tôi muốn nói dạo gần đây mình luôn tìm anh ấy nhưng nhất thời chẳng biết mở lời thế nào. Đang rầu rĩ tìm từ, trong hành lang lên có tiếng bước chân vang lên.
“Ai ở đây đấy?!” Một bảo vệ hỏi, cầm đèn pin từ bên ngoài bước vào. Tôi vội vàng kéo xa khoảng cách với Hàn Nặc.
“À thì, hôm nay cháu tới chơi, lúc nãy trước khi lên lầu còn bắt chuyện với chú đấy ạ.” Tôi thận trọng chào hỏi bảo vệ, “Xin lỗi ạ, vì cửa ở đây không có khóa nên cháu mới đi vào…”
“Vừa rồi là cháu hét lên đấy à?” Bảo vệ vẫn hơi cảnh giác, thi thoảng quét mắt nhìn một vòng xung quanh, “Có chuyện gì vậy?”
“Dạ không có, không có, chỉ vô tình đụng phải công tắc, tự giật mình thôi ạ…” Tôi lập tức xua tay. Bảo vệ quan sát tôi một lúc, bấy giờ mới thoáng thả lỏng.
“Ồ, vậy mấy sợi dây này là cháu làm đấy hả?” Bảo vệ hỏi lại, vừa nói vừa chìa tay ra, giữa lòng bàn tay là một sợi dây màu xanh lá. Tôi lập tức lắc đầu: “Không phải, không phải, lúc cháu tới đã có rồi mà.”
“À…” Bảo vệ gật đầu đầy ẩn ý, lại nhìn tôi rồi tặc lưỡi một tiếng.
“Tôi nói rồi, đám thanh niên cô cậu y chang nhau, sao cứ thích tới tòa nhà đổ nát này thế chứ…”
“Đi thăm một vòng là được rồi. Đi dạo tùm lum ở đây một mình mà sao không sợ cho được.”
… Một mình?
Khóe mắt tôi vẫn còn thấy được gương mặt của Hàn Nặc mà. Khóe miệng tôi cứng đờ.
Gần như ngay giây tiếp theo, bên tai tôi lại vang lên giọng nói của anh ấy.
“Nhắc mới nhớ, vừa rồi tôi đã muốn hỏi rồi.” Tôi nghe anh ấy nói, giọng điệu không giấu nổi sự nghi hoặc.
“Sao cậu nhìn thấy được tôi vậy?”