Càng không ngờ tới việc gặp lại anh trong tình cảnh thế này.
—
Nửa tiếng sau. Trong một nhà hàng Ý nhỏ gần trường cấp 3.
Ở hàng ghế dài trong góc, tôi dùng động tác uống nước để lén nhìn người đối diện. Hàn Nặc vừa mới ăn xong ổ bánh mì, đang tính đi lấy mì Ý, trong lúc hoạt động đã lộ ra ống tay áo bị sờn rách, chiếc áo khoác denim được giặt tới trắng bệch càng ảm đạm hơn dưới ánh đèn.
Tôi vô thức nhíu mày.
Không phải chê gì. Trái lại, có một gương mặt xuất sắc như thế, dù là quần áo rách nát, gương mặt phong trần vất vả thì anh vẫn khiến người ta thấy đẹp.
Cái cằm lún phún râu xanh và mái tóc rối bời ấy lại càng khiến anh toát lên chút thăng trầm.
Nói theo một khía cạnh nào đó thì càng hợp gu tôi hơn.
Vấn đề là… Rốt cuộc hiện tại anh ấy đang ra sao thế?
Nghi vấn lại lên men trong lòng tôi. Nhưng ngay lúc tôi tính mở miệng, nhân viên phục vụ lại chủ động tiến lên rót thêm nước. Tôi chỉ có thể tạm thời cất lại nghi hoặc trong lòng, tranh thủ lúc ấy trả lời email. Xong xuôi, tôi ngẩng đầu lên, vừa hay lại thấy phục vụ mỉm cười ngọt ngào rời đi.
Như bảo vệ ở Lầu Trắng vậy. Từ đầu chí cuối cô ta chỉ luôn nói chuyện với tôi, chỉ rót thêm nước vào cái cốc trước mặt tôi. Tựa như hoàn toàn không nhìn thấy Hàn Nặc đang ngồi đối diện vậy.
Tôi đặt điện thoại xuống, cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất:
“Vậy có thể nói cho tôi biết chưa? Rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì? Giờ cậu —”
“Bây giờ vẫn xem như là còn sống đúng không?”
...
Đáp lại tôi là ánh mắt bất đắc dĩ của Hàn Nặc.
Anh nói, vẫn chưa chết.
Nhưng sắp rồi.
*
Nói đúng ra thì thời cấp 3 tôi với Hàn Nặc không gặp nhau nhiều lắm.
Tôi nhập học là vì cậu gặp chuyện, bỏ qua bài thi chia lớp cho học sinh mới nên được phân ngẫu nhiên vào lớp cơ bản mà thầy cô đánh giá là kém nhất; còn Hàn Nặc từ đầu đã thi vào lớp 1 giỏi nhất rồi.
Mãi tới năm lớp 11, tôi mới nhờ thành tích mà vào lớp 1, nhưng chỉ qua một học kỳ lại bị đuổi về lớp bình thường vì sa sút nghiêm trọng.
Thời gian chúng tôi học chung lớp cũng chỉ bằng một học kỳ thôi.
Nhưng nói thật, tôi nghĩ chất lượng cuộc sống không thể đo bằng thời gian dài ngắn được. Kể ra chắc mọi người không tin nhưng một học kỳ ngắn ngủi ấy đã để lại màu sắc đậm đà nhất trong cuộc đời tôi, có lẽ qua vài chục năm nữa vẫn sẽ tươi mới. Có lẽ đúng như câu nói ấy, con người thật sự không thể gặp người quá tuyệt vời từ thuở thiếu thời.
Mà giờ đây, người từng tô điểm cho thuở thiếu thời xinh đẹp của tôi đang ngồi đối diện, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Anh không giải thích thêm xem “Vẫn chưa chết” là sao mà chỉ quan sát tôi một lát, đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Lâm Thệ. Trong ấn tượng của cậu, tôi là người như thế nào?”
… Trong ấn tượng của tôi ư?
Anh hỏi thẳng quá, tôi lại không biết trả lời thế nào. Gần như không kìm được, một vài cảnh tượng đột nhiên hiện ra trong đầu —
Ví dụ như trong kỳ thi tháng đầu tiên sau khi nhập học, anh và bạn cười hì hì thò đầu nhìn vào cửa phòng học của chúng tôi như muốn mọi người nhìn xem học sinh đứng nhất như anh trông như thế nào; ví dụ như năm chung lớp 11, anh luôn tự ý dùng trà sữa đổi bài tập tôi chép, vừa chép vừa chê cuốn vở hình con bướm của tôi;
Ví dụ như trong đại hội thể thao năm ấy, tôi lén nhìn ra ngoài qua cửa sổ trong góc, vừa hay thấy anh đang phủi nhẹ bột trắng trên tay, nhảy lên rồi vững vàng nắm lấy xà đơn bên trên như có khinh công…
Những cảnh tượng vụn vặt như bọt biển, không ngừng nổi lên rồi lại vỡ vụn. Tôi cân nhắc một lát, vẫn chọn câu trả lời bảo thủ nhất:
“Tôi còn nhớ lúc đó cậu cũng giống như anh cậu, đều rất chói lóa…”
“Vấn đề là ở đó.” Hàn Nặc cắt ngang lời tôi. Ánh mắt anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Lâm Thệ, tôi không có anh trai.”
...
“Là sao?!”
Tôi khựng lại vài giây rồi kinh ngạc trợn trừng mắt: “Chẳng phải lúc đó hai người thường hay đi chung với nhau sao —”
“Làm gì có chuyện đó. Tôi có thể thề với cậu, tôi là con một.” Hàn Nặc nghiêm túc nhìn tôi thề thốt.
Tôi ngây người nhìn lại, sực nhớ ra một chuyện khác —
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện trong nhóm cấp 3 mấy ngày trước, những lời bàn tán về Hàn Nặc.
Người học giỏi là anh trai anh, người biết chơi xà đơn của là anh trai anh, tác giả viết tiểu thuyết mạng nghiệp dư lại là anh trai anh…
Tất cả hào quang đều thuộc về anh trai anh. Nhưng một người rực rỡ chói lóa như thế mà từ đầu chí cuối chẳng có ai trong nhóm từng gọi tên anh ta.
Đến cả tôi cũng thế. Chỉ biết là sẽ có một người như thế, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cả tên đến ngoại hình đều chẳng có ấn tượng gì.
Liên hệ với tình trạng kỳ lạ hiện tại của Hàn Nặc, tôi khó tin lên tiếng: “Đừng nói là… Cậu gặp thứ gì đó bẩn thỉu đấy nhé…”
Hàn Nặc nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôi biết chuyện này nghe có vẻ khó tin, nhưng xin hãy tin tôi, những gì tôi nói đều là thật.” Anh cười khổ, “Lâm Thệ à, trong Lầu Trắng thật sự có gì đó kỳ lạ.”
Tôi biết giờ không phải lúc nhưng khi nghe anh nói thế, tôi lại không kìm được mà bật cười.
“Năm lớp 11 tôi tận mắt nhìn thấy viên phấn màu đỏ tự viết chữ trên bảng đen, vì thế mà phải viết bản kiểm điểm 2000 chữ. Mà giờ, trước mặt tôi lại là một người bạn học cũ chỉ có tôi mới nhìn thấy được.” Tôi nói với anh ấy, “Có gì mà tôi không tin được nữa chứ?”
“Dù sao thì giờ tôi vẫn có thể nhìn thấy cậu, có nhấp nhử cũng chẳng còn thú vị đâu.”
“Được rồi, nói tôi nghe đi Hàn Nặc. Nhỡ tôi có thể giúp cậu thì sao?”
*
Tuy nói là thế nhưng tôi thật sự không chắc mình có thể giúp được không.
May mà Hàn Nặc cũng bị tôi thuyết phục. Hoặc giả anh chỉ cần một người chịu nghe mình nói. Tóm lại là sau khi uống hết nửa cốc nước, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, kể hết mọi chuyện từ đầu chí cuối ra.
Theo lời anh kể thì mọi thứ bắt đầu từ năm anh học lớp 12.
“Lúc đó áp lực thật sự quá lớn. Ai nấy đều thúc ép cậu, bản thân cậu cũng đang tự ép mình, rõ ràng đã rất cố gắng nhưng cứ có cảm giác như vẫn bị kém một chút.”
Nói tới đây, anh lại nhìn tôi rồi thở dài: “Nhất là khi lúc lúc đó thành tích của cậu đã tiến bộ, mỗi lần thi đều vượt mặt tôi. Thật sự khiến người ta rất nóng lòng.”
“Đổi môi trường nên trạng thái cũng tốt hơn thôi mà.” Tôi thuận miệng nói, “Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới Lầu Trắng?”
“Cậu chưa từng nghe vụ này à? Lúc đó có một truyền thuyết.” Hàn Nặc nói với vẻ nửa đùa nửa thật, “Nói là hồn ma trong Lầu Trắng thực chất là một học sinh giỏi chết yểu, cứ nửa đêm sẽ tự giải đề trên bảng đen. Nếu cậu để lại đề bài trên bảng đen thì qua ngày hôm sau sẽ thấy được đáp án; còn có người nói có khi sẽ nhặt được văn phòng phẩm cũ trên tầng 2, nếu nhặt về dùng thì sẽ được điểm cao mà không cần học…”
“Cả lời đồn liên quan tới cậu nữa. Họ bảo lúc đó cậu đã ở trong Lầu Trắng… Ừm, nên quay về mới thi đứng nhất.”
Lúc nói xong câu cuối cùng, dường như anh nhận ra gì đó nên vội phanh lại, đánh trống lảng đi chỗ khác. Tôi chỉ làm như không nghe, nhẹ nhàng gật đầu:
“Ừm, rồi sao nữa?”
Thấy tôi không tức giận, Hàn Nặc mới nói tiếp: “Sau đó có một hôm nọ, tôi lại làm bài không tốt. Vì chán nản quá nên bèn chạy tới Lầu Trắng.”
“Kết quả là thật sự nhặt được văn phòng phẩm ở một phòng học trên tầng 2.”
Hàn Nặc khua tay với tôi: “Là một cuốn vở to chừng này. Giấu trong bục giảng.”
“Chẳng phải đó chỉ là vở bài tập lúc đi học thôi sao.” Tôi kinh ngạc nói, “Đừng nói với tôi là ở trên có phép thật đấy nhé.”
“Không có.” Hàn Nặc nói, “Nhưng trên đó có viết một phương pháp.”
“Một phương pháp giao dịch.”
Tôi: “Giao dịch ư? Với ai?”
“Với thứ trong Lầu Trắng.” Hàn Nặc nói, “Như tôi nói ấy, nó tồn tại thật. Hơn nữa nó còn làm được rất nhiều chuyện… Rất rất rất nhiều chuyện.”
Rõ ràng anh vẫn còn giấu tôi gì đó, lúc nói tới đây ánh mắt hơi lấp lửng. Tôi nhìn anh, tự nhiên nhớ lại một vài chuyện khác.
“Nhắc mới nhớ, trong mấy kỳ thi cuối trước thi đại học, lúc nào cậu cũng cao điểm hơn tôi.” Tôi vô thức nhớ lại, “Cả lúc cạnh tranh suất tuyển sinh nữa. Tôi với người còn lại đều bất ngờ, kết quả là cậu đậu luôn…”
“Chuyện mà cậu nói không liên quan tới tôi, tôi không bao giờ hại cậu!” Hàn Nặc lập tức nói, nói xong thì dừng, bấy giờ mới bổ sung trong muộn màng, “Tất nhiên, tất nhiên người kia cũng chẳng liên quan tới tôi… Tôi chỉ hỏi nó vài đáp án thôi.”
“Thôi được rồi.” Tôi không muốn vạch trần lời nói dối của anh, “Vậy sau đó thì sao? Sao lại thành ra thế này rồi?”
“… Vì tôi bị mắc kẹt rồi.” Hàn Nặc mím môi, trầm giọng nói, “Cậu có biết sòng bạc không? Lúc đầu sẽ cho cậu thắng, cho cậu món hời cực nhỏ. Sau khi cậu dính rồi sẽ bắt đầu làm thịt cậu, khiến cậu thua trắng tay.”
“Thứ gọi là giao dịch ấy thực chất cũng tương tự vậy. Chỉ là khi ấy tôi ngu quá, không hiểu được…”
Hàn Nặc ôm mặt. Tôi cắn môi, ngồi xuống bên cạnh rồi vỗ vỗ vai anh.
Ý của Hàn Nặc là giao dịch với con quái vật ấy phải đặt cược.
Đánh cược là hình thức rất đơn giản. Sử dụng đạo cụ như bài poker, xúc xắc gì đó. Thắng cược, quái vật sẽ làm việc cho anh, nhưng nếu thua thì anh phải thanh toán tiền đánh bạc.
“Mấy lần đầu cược đều không có kèm theo điều kiện. Tôi chỉ cần viết lên vỏ rồi gọi nó lên là được. Con quái vật đó sẽ không là bất cứ gì dư thừa, cứ như một cỗ máy tuân thủ theo chương trình nghiêm ngặt vậy. Nhưng từ từ thì… Có gì đó không đúng lắm.”
“Tôi không biết nên nói sao nữa, nhưng nó cứ như… Càng lúc càng sinh động vậy. Nó sẽ đưa ra yêu cầu với tôi, càng lúc càng đưa ra nhiều điều kiện lúc cược, thậm chí tỷ lệ thắng cũng cao dần lên…”
Hàn Nặc hít một hơi thật sâu: “Mãi tới lần kia, tôi có chuyện gấp nên lại đi tìm nó. Nhưng cuối cùng tôi đã thua.”
“Cái giá phải trả là tôi đánh mất một nửa bản thân vì nó.”
“… Bởi vậy, cậu mới có “anh trai”.” Tôi cảm giác mọi chuyện đang dần được kết nối, “Rồi sao nữa?”
“Sau đó — Tôi phát hiện mình bắt đầu bị “người anh” đó thay thế từ từ.” Hàn Nặc lại cười khổ lần nữa, “Đầu tiên là những người hơi xa lạ với tôi, sau đó là người bên cạnh tôi. Dường như đầu óc của họ bị thứ gì đó ảnh hưởng, cứ kiên quyết tin rằng trên đời này có một người như thế, lại còn ghép hết những thứ liên quan tới tôi lên hắn nữa…”
“Kể cả mẹ cậu ư?” Tôi hỏi.
Anh kinh ngạc nhìn tôi rồi bất lực gật đầu: “Xem ra cậu đã biết chuyện tôi viết lách rồi nhỉ.”
“Đúng vậy, kể cả bà ấy.”
“Những độc giả nói cậu cướp bút danh cũng thế à?”
“Đúng vậy. Trí nhớ của họ như bị bóp méo tập thể vậy.” Hàn Nặc uống một hơi cạn sạch chỗ nước còn lại, “Thực ra lúc đầu tôi không có kể. Nhưng chẳng hiểu sao họ lại có ấn tượng như vậy nữa. Thề đấy. Huống hồ gì — Cậu cũng biết môi trường trên mạng bây giờ mà.”
“Một khi có gió thổi lên là không thể nào kìm lại được. Cộng thêm “lời khai” của mẹ tôi nữa, sao tôi giải thích chuyện này được.”
“Đáng sợ thật.” Tôi lẩm bẩm, “Vậy cơ thể cậu…”
“Không biết nữa. Cứ tự nhiên như vậy thôi.” Hàn Nặc miễn cưỡng nhếch môi, “Tôi đoán là “cảm giác tồn tại” cũng nằm trong vụ đánh cược trước rồi.”
“Vậy phải làm sao đây?” Tôi siết chặt hai tay, “Cậu… đâu thể sống như thế cả đời được.”
“Không có cách nào để đảo ngược lại à?”
“Có. Đánh cược lần nữa với nó.” Hàn Nặc nói mà không hề do dự, “Nhưng tôi không dám.”
“Giờ chí ít tôi vẫn tồn tại với tư cách “Hàn Nặc”. Nhưng nếu thất bại lần nữa, tôi không dám nghĩ tới kết cục sau đó đâu.”
“Vậy thì cũng đâu thể cứ ngồi vậy chờ chết được! Cậu đã nói rồi mà, nó sẽ từ từ thay thế cậu, dù sao cũng phải nghĩ cách chứ —”
Giọng điệu tôi trở nên sốt ruột. Nhưng nói được một nửa, tôi chợt dừng lại.
Tôi nhớ tới những sợi dây màu xanh lá bám ở đầu cầu thang kia. Chợt hiểu ra.
“Đừng nói là cậu… đang lừa tôi đấy nhé?” Tôi nhìn Hàn Nặc với ánh mắt đã bừng tỉnh, không hề bất ngờ khi nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của anh.
“Những sợi dây màu xanh lá ở đầu cầu thang là do cậu bày ra đúng không? Thứ đó không phải bảo vệ con người mà chỉ có thể dùng để bảo vệ những thứ không phải con người. Cậu còn chủ động chạy tới tầng 2 của Lầu Trắng…” Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, “Nếu tôi đoán không nhầm thì thực ra cậu đã tìm được cách đối phó với nó rồi, đúng không?”
Hàn Nặc nhẹ nhàng bật cười.
“Không hổ là học sinh đứng nhất. Đoán chuẩn thật.”
Nói xong, cậu ta giơ tay xoa mặt.
“Ngay khi tôi thua cược đã nhận ra chuyện sẽ nghiêm trọng tới mức này rồi. Vì thế tôi lập tức nghĩ cách để tự cứu mình.”
“Để tìm ra cách, tôi dùng tốc độ nhanh nhất để xem hết tất cả các truyền thuyết về Lầu Trắng — Sau đó tôi phát hiện ra một chuyện rất vi diệu.”
“Trong tất cả các phiên bản, quái vật của Lầu Trắng đều trong suốt hoặc giống như hồn ma bình thường… Nhưng chỉ có một phiên bản là rất lạ.”
“Nó nói rằng trong Lầu Trắng có dây màu xanh lá biết động đậy.”
Hàn Nặc gõ lên mặt bàn đầy ẩn ý: “Rõ ràng đây không phải thứ thường thấy trong truyện ma. Vậy từ đâu mà ra?”
“Ôm tâm lý cầu may, tôi lần theo manh mối này để điều tra tiếp, thật sự tìm ra được đàn chị đã đăng truyền thuyết này lên.”
Tôi kinh ngạc: “Chị ấy giúp cậu à?”
“Xem như là vậy đi.” Tuy nhiên vẻ mặt của Hàn Nặc lại trở nên hơi vi diệu, “Nhưng tôi nghĩ chị ta không được bình thường cho lắm.”
Tôi: “?”
“Sau khi tôi tìm thấy chị ta, để làm quen nên có kể tôi cũng nhìn thấy dây màu xanh lá. Ai ngờ chị ta lại gửi cho tôi một đống mật mã lộn xộn, hỏi tôi có nhận ra không. Tất nhiên là tôi không rồi. Kết quả chị ta bảo thế thì chúng ta chẳng có gì để nói nữa.”
“Tôi cũng hết cách nên đành phải kể thẳng tình cảnh của tôi cho chị ta nghe. Mong rằng sẽ nhận được một ít thông tin. Nhưng chị ta lại bảo có một số chuyện chị ta không nói rõ với tôi được chỉ có thể cố gắng giúp tôi thôi. Sau đó thì gửi cho tôi hai đạo cụ dùng để tự vệ nhưng cũng chẳng hề dạy tôi dùng thế nào, tất cả đều do tôi tự mò cả…”
Anh thở dài: “Sợi dây màu xanh lá mà cậu thấy chính là một trong số đó.”
“Dùng để hạn chế hành động của quái vật à.” Tôi hỏi tới, “Thế còn món còn lại?”
“Có thể dùng để che giấu tung tích của tôi, khiến quái vật không tìm ra được tôi. Còn có thể dùng để tấn công nữa.” Hàn Nặc nói, “May mà có thứ đó, trước đây tôi còn từng đánh lén được một lần nữa. Tiếc thật, không thể đập chết thứ quái quỷ đó luôn.”
… Thứ đó mạnh tới vậy sao?
Tôi không hề giấu tự tò mò, nhưng Hàn Nặc không có ý lấy hai món đạo cụ đó ra mà chỉ miêu tả vắn tắt bằng miệng. Ngoài tác dụng ra, những điều khác đều nói rất mơ hồ.
Tới tận bây giờ, xem như tôi cũng hiểu được nguyên nhân anh xuất hiện ở Lầu Trắng — Như anh đã kể, anh nghĩ nếu có thể giết chết hoàn toàn con quái vật thì cũng sẽ có cơ hội khôi phục tất cả mọi thứ.
Con quái vật có thể rời khỏi Lầu Trắng. Nhưng hình như nó đã xem chỗ đó là nhà, ngay sau khi bị Hàn Nặc đánh bị thương đã trốn vào bên trong. Sau khi xác nhận được điểm này, Hàn Nặc ỷ vào việc giờ không ai nhìn thấy anh được nên cũng đi theo vào, mượn đạo cụ để quần nhau với con quái vật, tính nhân cơ hội để tấn công lần nữa.
Chỉ là anh không thấy được con quái vật trong suốt ấy. Giờ quái vật cũng không thấy được anh khi đeo đạo cụ. Giống như hai người mù đang di chuyển theo ý khắp phòng, tình thế đang trở nên bế tắc.
“Nếu cậu lừa nó, bảo rằng cậu muốn đánh cược lần nữa thì sao?” Tôi đề nghị, “Lừa nó ra rồi giết, thế có được không?”
Hàn Nặc tiếc nuối lắc đầu: “Lần trước tôi đã làm vậy rồi. Nó đã có kinh nghiệm, không thèm để ý tới tôi nữa.”
Thế thì cũng hơi khó ăn nhỉ… Tôi thầm cân nhắc, nhanh chóng sắp xếp lại những thông tin đã có được. Trong đầu chợt lóe lên gì đó.
“Đợi đã, cậu nói chị ta có thể nhìn thấy sợi dây màu xanh lá…” Tôi nhấn mạnh từ khóa, đột nhiên đập bàn, “Đàn chị mà cậu kể từng tới bến Đá Quý à?”
“… Tôi không biết, nhưng đúng là chị ta từng nhắc tới chỗ này với tôi, còn hỏi tôi có từng tới đó chưa nữa.” Hàn Nặc khẽ giật mình, giọng điệu lập tức trở nên kích động, “Sao cậu biết?”
“Tôi có một người bạn từng đi tới đó, anh ấy có kể cho tôi nghe một số… chuyện liên quan.” Nhận ra cuối cùng mình cũng đã đi đúng hướng, giọng điệu của tôi cũng vô thức trở nên kích động hơn, “Tôi muốn xác nhận lại một chút, đạo cụ mà đàn chị đưa cho cậu có phải đều trông bình thường nhưng ở trên dán sticker kỳ lạ, trên sticker là một loại chữ mà cậu đọc không hiểu không?”
“Đúng đúng đúng!” Hàn Nặc mở tròn mắt, “Người bạn của cậu cũng kể thế à?”
“Anh ta từng tả với tôi.” Tôi cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, thật lòng vui mừng vì sự tích lũy của mình cuối cùng cũng có tác dụng, “Nếu tôi đoán không nhầm thì đàn chị đó với anh ta là cùng một loại người…”
Hàn Nặc hỏi tới: “Là loại người thế nào?”
“Chắc là… Người đặc biệt chăng?” Nói tới đây, tôi lại bắt đầu chần chừ.
Sau một hồi suy nghĩ, để đề phòng, tôi vẫn tiếc nuối lắc đầu với Hàn Nặc: “Xin lỗi nhé, có một số chuyện tôi không biết nói được không. Tôi phải về gọi xác nhận cho bạn tôi nữa.”
“Sao lại phải xác nhận nữa — Thôi được rồi.” Thoạt trông Hàn Nặc có hơi thất vọng nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, “Cậu với người bạn đó có thường xuyên liên lạc không? Anh ta có thể trả lời nhanh nhất là khi nào?”
“Cũng tàm tạm, khá thân thiết. Giờ chúng tôi đang hợp tác trong một dự án.” Tôi quan sát vẻ mặt của Hàn Nặc, “Đàn chị kia… Rất khó liên hệ à?”
“Lần cuối cùng chúng tôi liên lạc với nhau, chị ta bảo sẽ tới bến Đá Quý. Sau đó thì không nói chuyện lại với tôi nữa.” Hàn Nặc thở dài, “Có lẽ tôi vẫn chưa thân với chị ta nhiều như cậu.”
Dù nói vậy không ổn nhưng tôi phải nói rằng, lúc nghe vậy, trong lòng tôi lại thầm vui vẻ.
Dù sao đây cũng là cơ hội mà khó khăn lắm tôi mới tìm được mà. Tôi thật sự không mong có quá nhiều ngoại lực quấy phá.
“Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hỏi thăm.” Tôi chân thành hứa, do dự một chút rồi vẫn lấy hết dũng khí để nắm tay anh.
“Tin tôi đi. Chắc chắn tôi sẽ giúp cậu.”
Cơ thể dưới lòng bàn tay hơi căng lên. Tôi thấy Hàn Nặc vô thức muốn rụt tay về nhưng rất nhanh đã kìm lại động tác này.
Sau một lúc, anh cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay tôi.
“Cảm ơn nhé.”
Tôi không nghĩ có gì để cảm ơn. Cố gắng vì người mình thích là điều hiển nhiên mà?
Có thể giúp đỡ sẽ thường là chuyện đáng để vui vẻ. Dù đúng là hơi phiền… Nhưng sao cũng được.
Vì cố gắng và hồi báo luôn tỉ lệ thuận với nhau mà.
Chỉ là tôi không quen được người khác nắm tay như vậy. Vì thế tôi rút tay mình ra, lại đặt lên mu bàn tay anh.
“À đúng rồi.” Tôi sực nhớ ra một chuyện rất quan trọng, “Vậy cậu có đem hai món đạo cụ kia theo không?”
“Nếu tiện thì cho tôi chụp một bức ảnh được không? Vừa hay có thể lấy để hỏi bạn tôi thử, lỡ như anh ta biết gì thì sao?”
*
Lần này, Hàn Nặc không từ chối tôi.
Hai món đạo cụ ấy được anh bày trên bàn. Đúng như tôi đoán, ngoại hình đều rất bình thường — Là một bức tượng Người suy tư to chừng bàn tay, đế vuông rất vững vàng, lấy đánh người sẽ rất đau. Thứ còn lại là một thùng sợi dây màu xanh lá, đã bị dùng rất nhiều rồi.
Dưới đáy hai thứ này đều có dán sticker, trên đó vẽ hoa văn kỳ lạ, không thể đọc hiểu được.
Tôi cầm điện thoại lên, cố gắng chụp hết toàn bộ những chi tiết nhỏ. Mà ngay khi tôi đã chụp hết, Hàn Nặc cũng đứng dậy.
Anh nói mình tính đi về Lầu Trắng, tiếp tục dùng cách như trước để tìm cơ hội tấn công con quái vật. Tôi cũng không nán lại lâu mà đi luôn, chỉ là trước khi đi lại chợt nhớ ra một việc quan trọng.
“Đúng rồi, hôm nay tôi cũng có thấy cuốn vở bài tập mà cậu kể.” Tôi cố tình nói với Hàn Nặc, “Giấu trong một bục giảng. Trên trang bìa còn viết chữ “Tuyên” nữa.”
“Thật ư?” Mắt Hàn Nặc như tỏa sáng. Thấy vậy tôi cũng bất giác vui lây.
Tôi miêu tả kỹ càng chỗ của cuốn vở cho anh, nói xong, Hàn Nặc cũng vội vã đi mất. Tôi thì không lãng phí thời gian nữa, vừa chia tay đã lập tức viết email cho đối tác, miêu tả kỹ tình hình bên này của mình.
Đối tác tạm thời chưa phản hồi. Tôi chỉ có thể đè sự sốt ruột trong lòng xuống, quay về khách sạn trước. Qua khoảng một tiếng, cuối cùng điện thoại cũng vang lên, là tiếng thông báo của QQ.
Tôi cầm lên xem, là cô gái trước đây đã thêm tôi vào nhóm. Cô ta thật sự rất để ý tới chuyện của tôi, cố tình gửi tin nhắn hỏi tôi đã tìm được Hàn Nặc chưa.
[Cảm ơn cậu đã giúp nhé, có liên hệ rồi.] Tôi khách sáo trả lời, [Cảm ơn nhiều, khi nào rảnh mời cậu đi ăn cơm nhé.]
[Không cần, không cần đâu.] Cô ta vội trả lời, [Nói chung giúp được là tốt rồi. Cậu ta vẫn ổn chứ?]
[Rất ổn.] Trong lúc mấu chốt này, tôi không muốn nói nhiều với người khác về anh, vì thế chỉ thuận miệng nói cho có một câu. Cô gái đáp lại, sau vài giây lại gửi tới một tin nhắn:
[Vậy giờ cậu vẫn ổn chứ?]
...?
Một lời hỏi thăm ngoài dự đoán. Tôi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đáp: [Cũng tạm. Sao lại hỏi thế?]
[Không có gì, chỉ cảm thấy nên hỏi một chút thôi…]
Trên khung chat hiển thị “Đối phương đang nhập” nhiều lần, chẳng biết qua bao lâu mới thấy tin nhắn của cô ta nhảy ra.
[Ờ thì, thời cấp 3 ấy, xin lỗi cậu nhé.]
Lại nữa rồi. Ngoài dự đoán.
Tôi rất giỏi trong việc kiểm soát biểu cảm của mình. Nhưng lúc này thật sự có hơi không kiềm chế nổi. Tôi hỏi cô ta có ý gì, lần này cô ta trả lời rất nhanh:
[Ý là, trong đại hội thể thao năm lớp 11 ấy… Tôi không để ý tới túi của cậu để bị họ lấy mất. Làm hại cậu bị nhốt ở Lầu Trắng, thật sự rất xin lỗi.]
À lần đó à. Tôi chớp mắt, lạnh lùng trả lời: [Không sao. Đã qua cả rồi mà. Tôi quên từ lâu rồi.]
Viết xong câu này rồi gửi đi, gửi xong tôi mới phát hiện giọng điệu có hơi cứng nhắc. Dừng một chút, tôi lại kiên nhẫn gõ ra một câu:
[Thật sự không sao cả. Lầu Trắng thôi mà, đâu phải không có ai tới. Tôi cũng từng thử độ gan lì ở đó rồi mà, chuyện thời con nít cả thôi.]
[Gì mà thử độ gan lì chứ, rõ ràng là đám ấy đang trêu chọc cậu.] Nữ sinh kia trả lời câu này rất nhanh. [Thực ra lúc đó cậu nên báo cho giáo viên.]
[Thôi. Tôi không muốn lại viết bản kiểm điểm vì thu hút sự chú ý đâu.] Tôi cố gắng tự giễu mình, [Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi mà.]
[Giờ nghĩ lại, khi ấy họ cũng chỉ thích đùa thôi. Là tự tôi không hòa đồng, hết cách rồi.]
Vừa dứt lời, cô gái đối diện có vẻ cũng chẳng biết nên nói gì. Cô ta bắt đầu “Đang nhập”, sau một lúc lâu mới nói: [Cậu vui là được rồi.]
[Nhưng giờ nghĩ lại thì cũng là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo thôi.] Chẳng lâu sau, cô ta lại gửi thêm một câu, [Xem như ông trời cũng có mắt.]
[?] Đầu ngón tay tôi dừng lại, nhanh chóng gửi đi một dấu chấm hỏi, [Là sao?]
[Ồ, cậu không biết à?] Nữ sinh kia nhanh chóng trả lời, [Con nhỏ lông bông trước đây cầm đầu đám trêu chọc cậu thi rớt đại học, học lại hai năm liền mà vẫn chẳng đậu, giờ đang hơi điên điên, ở nhà làm NEET* kia kìa.]
(*) NEET là từ viết tắt của cụm “Not in Education, Employment, or Training” (Không học hành, việc làm hay đào tạo). Đây là những cá nhân cố tình từ chối làm việc hoặc học tập và có xu hướng rút lui khỏi các tương tác xã hội với người khác.
[Trời, sao lại thế?] Tôi kinh ngạc, [Thành tích của cô ta rất tốt kia mà?]
[Não tốt thì có ích gì, nhân cách quá kém. Nếu không khi ấy cũng chẳng nổi điên vì cậu đã chiếm vị trí trong lớp nâng cao của cô ta.] Nữ sinh kia nói, [Cả thằng bạn trai của cô ta nữa, đậu được trường loại 2. Nhưng mà nghe đâu thức khuya chơi game rồi đột tử rồi.]
[… Thế thì thảm quá nhỉ.] Tôi bất giác không kìm được mồm miệng, [Chẳng phải cậu ta nằm trong đội tuyển trường sao, sức khỏe tốt lắm mà.]
[Ai mà biết được. Toàn là đám rác rưởi cả mà.] Cô gái nói, [May mà lúc đó có anh trai của Hàn Nặc bảo vệ cậu, nếu không… Ủa, đợi đã.]
Cô ta có vẻ bối rối: [Khoan, lúc đó người bảo vệ cậu là anh trai cậu ta đúng không?]
Thông tin này cũng khiến tôi hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, ý cô ta hẳn là Hàn Nặc.
Nhưng cũng tương tự nhau thôi. Tôi không sửa lại, cứ trả lời qua loa vài câu, cuối cùng kết thúc cuộc hội thoại.
Sau đó... À, đợi đã.
Trời ạ, viết tới chỗ này tôi mới nhớ. Hình như trước đó tôi quên kể rồi nhỉ?
Xin lỗi, xin lỗi nhé, lần đầu tiên viết văn nên cứ cố phần đầu mà quên phần đuôi.
Vậy thì tôi bù ở đây vậy. Một tiền đề cực kỳ quan trọng mà sao lại quên cơ chứ —
Thời cấp 3 của tôi không được vui vẻ cho lắm. Hay bị sỉ nhục. Nói theo cách chính thống thì là bắt nạt nhỉ?
Nhưng tôi không nghĩ nghiêm trọng tới vậy. Chí ít giờ nhìn lại cũng chỉ toàn là trò đùa của trẻ con thôi.
Tôi luôn tin rằng mình nên tìm cách đứng dậy đi về phía trước thay vì đắm chìm trong quá khứ đau khổ, đó mới là quan trọng nhất. Huống hồ gì, chính vì có quá khứ đó mà những người bạn đồng hành trong tăm tối mới càng đáng quý hơn.
Chí ít là vì khoảng thời gian ấy mà tôi mới xác định được con đường muốn theo sau này, cả người mình muốn yêu nữa.
Được rồi, không nghĩ nữa. Tiếp tục câu chuyện của chúng ta nhé.
Nhưng mà những gì xảy ra sau này cũng chẳng có gì đáng nhắc cả. Đơn giản chỉ là tôi về khách sạn một mình, tiếp tục suy nghĩ, tra cứu tài liệu… Nếu viết hết ra thì chắc mọi người sẽ cảm thấy như một cuốn sổ thu chi mất.
Phải tới một tiếng sau đó nữa, cuối cùng tôi cũng nhận được thư trả lời của đối tác.
Mà chỉ mười phút sau khi đọc thư trả lời, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi từ Hàn Nặc.
Nói chính xác thì là cuộc gọi cầu cứu của Hàn Nặc.
Ngay khi nghe thấy giọng của anh, tôi suýt chút đã mất kiểm soát.