Ninh Sơ ngồi trên xe bệnh viện đi tới một ngôi làng ở Côn Minh.
Bầu trời giống như một tờ giấy xanh, những khối mây trắng mỏng nhẹ, giống như được mặt trời sưởi nắng, theo gió bồng bềnh trôi chầm chậm.
Bởi vì vào núi cho nên đường không hề dễ đi, một đường xóc nảy, Ninh Sơ nhắm nghiền mắt, môi trắng bệch, đầu càng lúc càng choáng váng.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tình trạng xóc nảy cũng dứt, một nam bác sĩ tên Cao Gia Minh thấy Ninh Sơ vẫn ngồi, vỗ một cái lên vai cô: "Ninh Sơ, đến rồi."
Ninh Sơ khẽ gật đầu, từ từ mở mắt, đi phía sau Cao Gia Minh xuống xe.
Ánh nắng mặt trời ở Vân Nam rất gắt, da bị phơi dưới ánh mặt trời nóng rát, Ninh Sơ vừa mới xuống xe liền bị ánh nắng mặt trời chiếu đến nỗi không mở mắt nổi, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Đến ngôi làng xa xôi này để cung cấp các trang thiết bị y học phổ biến, điều kiện ở đây khó khăn, không người nào nguyện ý đến cả.
Ninh Sơ ngược lại cũng không phải là không muốn đến, chẳng qua lần đi này của cô phải mất nửa tháng, sức khỏe mẹ cô không tốt, không người ở bên khiến cô thật sự không yến tâm.
Từ bác sĩ tới y tá tổng cộng 13 người, mọi người đều bận rộn đem thiết bị vào trong phòng, Ninh Sơ cũng không ngoại lệ.
Đợi tới khi mọi thứ được sắp xếp xong, trưởng thôn và người dân mời bọn họ ăn cơm, dân làng nơi đây nhiệt tình sôi nổi, mọi người không có xấu hổ hay ngại ngùng gì.
Người trong làng dùng củi đốt nấu cơm, Ninh Sơ nhàn rỗi nhàm chán bèn ra giúp nhóm củi.
Củi đốt trong nhà trưởng thôn để ở phòng chứa củi, mà phòng chứa củi khá hẻo lánh, ở bên trái gian nhà chính, nơi đó là rìa thôn chỉ dùng mấy cái cọc gỗ bao quanh.
Ban đầu Ninh Sơ không quá để ý, nhưng bên trái rừng cây thường phát ra những âm thanh đứt quãng, Ninh Sơ bước qua cọc gỗ, muốn qua bên kia xem thử.
Đi không bao xa, Ninh Sơ đột nhiên dừng chân lại, cô cảm giác có một thứ đồ lạnh như băng dí sau gáy, người đàn ông phía sau dùng súng chặn cô lại: "Đứng yên."
Ninh Sơ không nhúc nhích, rất sợ người phía sau cướp cò khiến cô phơi thây nơi hoang vu này.
Người đàn ông lấy ra một chiếc khăn tay từ trong lồng ngực nhanh chóng bịt miệng mũi Ninh Sơ lại, Ninh Sơ ngửi thấy mùi hắc này trong chốc lát liền ngất đi.
Phía sau nguời đàn ông còn có một người khác, người đó nói: "Mang cô ta về, trông xinh gái phết đấy, các anh em cứ từ từ mà chơi."
Trong tay phải người đó ôm một đứa bé trai đang hôn mê, nói xong bèn giao cho người khác, lấy khăn tay trói chân tay Ninh Sơ lại, tiện thể trộm một chiếc xe đẩy từ nhà trưởng thôn để Ninh Sơ trên kệ xe, dùng bao tải trùm đầu cô lại.
Những người khác thấy Ninh Sơ còn chưa trở về, dáo dác đi tìm cô, tìm mấy tiếng liền, mở rộng phạm vi tìm kiếm các làng gần đó nhưng tìm hồi lâu ngay cả một bóng người cũng không thấy, vì vậy Cao Gia Minh đã báo cảnh sát, cảnh sát nói thời gian chưa đủ không thể lập án điều tra.
Thế là không có kết quả, tất cả mọi người chỉ có thể chờ.
Căn phòng tối om giơ tay không thấy được năm ngón, Ninh Sơ mở mắt ra, tay chân của cô bị trói, một nhúm vải bị nhét vào trong miệng không phát ra được âm thanh nào cả.
Cô chỉ có thể phân biệt ra dưới người mình là chút rơm rạ.
Cô bắt đầu nhớ lại lúc trong rừng cây, người đàn ông đã áp chế cô, trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Sao người đó lại có súng?
Ngôi làng ở biên giới Vân Nam, người nào lại có súng chứ?
Ninh Sơ khẽ run rẩy, không dám nghĩ thêm nữa.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào trong phòng, chói đến mức Ninh Sơ không mở mắt nổi.
Thấy cô tỉnh, người đàn ông đi tới nói một câu, Ninh Sơ nghe không hiểu.
Đến khi cô thích ứng được với ánh sáng, lúc này mới phát hiện ra còn có một người ở cửa, trong tay người đàn ông đang chơi đùa một con dao nhỏ, ánh mắt cũng không nhìn về phía cô.
Người đàn ông đứng trước mặt cô bỗng ngỗi xuống, Ninh Sơ co rụt người lại.
Nguời đàn ông giơ tay lấy nhúm vải trong miệng cô xuống, Ninh Sơ có cơ hội hô hấp, nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp, hỏi: "Các người là ai?"
Người đàn ông trước mặt cô chưa kjp lên tiếng, người đứng ở cửa đã dùng tiếng Trung hỏi: "Hồ Sa, cô ta đến từ đâu?"
Hồ Sa cười một tiếng cũng dùng tiếng Trung nói: "Cô gái Trung Quốc, là bác sĩ. Nhìn da mịn thịt mềm này đi, nhìn cái là biết tới từ thành phố lớn."
"Tôi nhìn trúng cô rồi."
Ninh Sơ trong nháy mắt sửng sốt, hỏi: "Các anh là ai? Buôn bán người chính là phạm pháp, đồng nghiệp của tôi nhất định đã báo cảnh sát, cánh sát Vân Nam không bao lâu sẽ tìm thấy các anh."
Hồ Sa cười ra tiếng: "Hahahaha, cảnh sát Vân Nam của cô có biết chỗ này là ở đâu không?"
Ninh Sơ thuận theo hắn hỏi tiếp: "Đây là đâu?"
"Chào mừng đến với Myanmar. Từng nghe tới Khôn Tân chưa? Ở đây chính là địa bàn của Khôn Tân." Hồ Sa nhìn cô với ánh mắt thích thú.
Ninh Sơ cảm thấy tay chân trở nên lạnh như băng.
Ai mà không biết tới Khôn Tân chứ.
Trùm buôn bán thuốc phiện đứng đầu thế giới.
Cô đây là đang ở trong sào huyệt của trùm ma túy, trong nháy mắt, những lời mà cô vừa nói không còn một chút sức nặng nào.
Myanmar cũng không làm gì được Khôn Tân, không tìm thấy chỗ ẩn náu của hắn ta, cảnh sát Vân Nam càng không biết cô không ở trong nước, càng không tìm được cô, da đầu Ninh Sơ ngứa ran, thời tiết gay gắt như vậy thế nhưng cô lại cảm thấy giống như rơi vào hầm băng.
Trở lại trọng tâm câu chuyện, Hồ Sa nhìn người phía sau, nói: "Không phải gần đây anh không muốn phụ nữ sao Ngụy Kình, sao lần này..."
Ngụy Kình cười, nói: "Phụ nữ chỗ chúng tôi ngon hơn."
Hồ Sa có chút không cam lòng, dù sao người phụ nữ này cũng rất xinh dẹp, nhưng Ngụy Kình đã ở bên Khôn Tân 7 năm hắn không tranh được, vì thế hắn nói: "Được, tặng anh đấy."
Nói xong, Hồ Sa rời đi.
Ngụy Kình đến gần mấy bước ngồi xuống mở trói cho Ninh Sơ, Ngụy Kình đang tháo sợi dây, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Sợ tôi?"
Ninh Sơ không lên tiếng.
Ngụy Kình đứng lên đưa tay về phía cô, Ninh Sơ trực tiếp phớt lờ, tự mình đứng lên, thời gian bị trói khá lâu, Ninh Sơ khẽ lảo đảo.
Ngụy Kình buông tay hỏi: "Cô ở đâu?"
Ninh Sơ lại không lên tiếng.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực, Ninh Sơ ngẩng đầu đối mặt với Ngụy Kình, cô cảm thấy ánh mắt kia giống như đang nói "Lưỡi hỏng để tôi cắt giúp cô"
Vì vậy Ninh Sơ đáp: "Thành phố Kinh Tân."
"Trùng hợp thật đấy." Ngụy Kình đáp.
Ngụy Kình đưa Ninh Sơ trở về địa bàn của mình.
Dọc theo đường đi Ninh Sơ cẩn thận quan sát, nơi này giống như một tường rào bao quanh, tất cả dân buôn ma túy đều sinh sống ở đây, mỗi người có khu vực của mình, mỗi một khu đều canh phòng nghiêm ngặt, cô muốn chạy trốn căn bản là không thể.
Cô không có cách nào chjay trốn, cũng chỉ có thể ở chỗ này trước.
Ngụy Kình dặn dò cô chỉ có thể đợi ở trong phòng liền vội vã rời đi. Chốc lát sau có một cô gái mặc áo xanh đậm đi vào cười với Ninh Sơ: "Tiểu thư, ngài Ngụy bảo tôi tới đây tán gẫu với cô."
"Người ở chỗ các cô đều biết nói tiếng Trung sao?" Ninh Sơ cũng không sợ nữa, nói chuyện với cô gái.
"Đúng thế, chúng tôi cần loại ngôn ngữ này. Hơn nữa, ngài Ngụy là người Trung Quốc, nghe nói Boss cũng là vì ngài Ngụy nên mới bảo mọi người học tiếng Trung, nói là như vậy ngài Ngụy sẽ cảm thấy như đang ở quê hương của mình, cũng không cần nói tiếng Myanmar."
"Cô tên là gì?"
"Tiểu thư không cần phải biết đâu, tôi chỉ là một nô lệ." Cô gái vẫn giữ nguyên nụ cười.
Ninh Sơ không truy hỏi nữa, đổi câu hỏi khác: "Anh ta ở đây bao lâu rồi?"
Cô gái khẽ sửng sốt, nói: "Ngài Ngụy ở đây khoảng chừng 7 năm rồi. Tôi tới sau, không rõ lắm. Nhưng con người ngài Ngụy rất tốt."
Ninh Sơ nghe xong nghĩ thầm, chỗ này còn có thể có người tốt được à.
Khi trời sắp tối, Ninh Sơ bảo cô gái trở về.
Cô tìm được phòng bếp, lại đi tìm nguyên liệu nấu ăn, chờ cô làm xong, trời đã tối hẳn, những vì sao tô điểm trong màn đêm, Ngụy Kình trở lại.
Thấy một bàn thức ăn, Ngụy Kình sửng sốt hồi lâu.
Ninh Sơ từ trong phòng bếp bưng ra hai bát cơm, nói: "Ăn cơm thôi." Ninh Sơ chỉ múc cho mình một ít, cô rất nhanh đã ăn xong.
Ngụy Kình vẫn còn đang ăn, thấy cô ăn xong rồi mới nhớ tới lúc đó quên hỏi cô.
"Cô tên gì?" Ngụy Kình hỏi.
"Ninh Sơ. Ninh trong an ninh, Sơ trong ban sơ." Ninh Sơ đáp.
Ngụy Kình khẽ cười, nói: "Đồ ăn rất ngon."
Ninh Sơ nhớ tới lúc đó anh ta cười so với bây giờ, xem ra tâm trạng không tệ.
Ninh Sơ hỏi: " Tôi ngủ ở đâu?"
"Trên giường. Chăn để ở trong tủ quần áo phía bên phải phòng ngủ." Ngụy Kình đáp.
Ninh Sơ lấy chăn ra từ trong tủ quần áo, lại cầm một cái gối, chăn cũng khá to, Ninh Sơ trải một nửa trên sàn, một nửa lộn lại đắp lên người.
Chỉnh lý xong cô chuẩn bị đi rửa bát, lại thấy Ngụy Kình sớm đã ăn xong, lau dọn bàn, đang rửa bát trong phòng bếp.
Ninh Sơ trở lại phòng đi ngủ.
Ngụy Kình vừa đi vào thì thấy Ninh Sơ đang co rút thành khối động nho nhỏ trên sàn, Ngụy Kình liếc nhìn cô, nói: "Lên đây."
Ninh Sơ vẫn nhắm hai mắt.
Ngụy Kình nói tiếp: "Muốn tôi ôm cô?"
Lần này Ninh Sơ ngoan ngoãn mở mắt ôm chăn và gối leo lên giường, Ngụy Kình nhường cho cô chỗ trống rất lớn, nói: "Ban đêm đừng vượt rào."
Ninh Sơ khẽ nhìn tấm lưng rắn chắc của Ngụy Kình, tắt đèn đắp lại chăn nằm xuống.
Thế nhưng mà Ninh Sơ cũng không ngờ tới.
Cô còn tưởng Ngụy Kình sẽ có suy nghĩ không an phận với cô.
Một lát sau, Ninh Sơ không ngủ, cô khẽ gọi Ngụy Kình: "Anh ngủ chưa?"
"Sao thế?"
"Sao anh lại làm cùng nhóm người này?"
"Không biết."
"Vậy..." Ninh Sơ còn chưa hỏi xong, Ngụy Kình đã cắt ngang lời cô: "Về sau gọi tôi là Ngụy Kình, ngủ đi."
"Ồ"
Ninh Sơ nghĩ đi nghĩ lại một chút, cũng đúng, hỏi tới hỏi lui cũng không phải phép cho lắm.
Hôm sau khi Ninh Sơ tỉnh lại, Ngụy Kình đã không còn ở đây, trên bàn ăn để phần cơm sáng, có tờ giấy đè ở phía dưới cái đĩa.
"Hâm nóng rồi tự ăn."
Đủ ngắn gọn thật, Ninh Sơ nói thầm trong lòng.
Thu dọn bữa sáng xong xuôi, Ninh Sơ bèn đi thăm từng gian phòng một, chỗ này nhàm chán thật đấy, cái gì cũng không có.
Bên ngoài có người gõ cửa, Ninh Sơ đi tới mở cửa, là người đàn ông hôm quan tên Hồ Sa.
Hồ Sa liếc vào trong phòng mấy lần, hỏi: "Ngụy Kình đâu?"
"Anh ta đi ra ngoài từ sớm rồi." Ninh Sơ thấy hắn không có ý định rời đi, nói: "Còn chuyện gì à?"
"Tôi vào ngồi một lát." Còn chưa chờ Ninh Sơ đồng ý, Hồ Sa đã đi vào phòng ngồi trên ghế sô pha tự rót cho mình ly nước.
Ninh Sơ xem xét, không đóng cửa.
"Ngụy Kình thế nào hả?" Hồ Sa nhướng mày nhìn về phía Ninh Sơ đang đứng.
Ninh Sơ trả lời rất tự nhiên: "Rất tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn."
Hồ Sa đứng dậy túm lấy cổ tay Ninh Sơ quăng cô lên ghế sô pha cười quỷ dị: "Vậy tôi so với anh ta cô xem ai đỉnh hơn?"
Hồ Sa cởi áo phông, lúc này một con dao nhỏ bay đến bên chân Hồ Sa, cắm sâu vào bên trong sàn gỗ.
Hộ Sa bị dọa khẽ run rẩy, ngước mắt nhìn thấy, Ngụy Kình đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
"Cách xa cô ấy chút." Ngụy Kình đứng yên nhìn chằm chằm Hồ Sa.
Hồ Sa giơ tay lên nói: "Được, được thôi."
Hắn đi mấy bước về phía trước lại quay về mặc lại quần áo, lúc đi tới bên cạnh Ngụy Kình, Ngụy Kình chợt túm lấy cổ áo Hồ Sa, một lực đẩy lớn ép Hồ Sa áp sát vào mặt tường gỗ.
Ngụy Kình nhìn chằm chằm hắn, hạ thấp giọng nói từng câu từng chữ: "Cô ấy là người của tôi, đừng để tôi phát hiện cậu còn tơ tưởng tới cô ấy."
Nói xong anh vung hồ Sa ra, Hồ Sa hậm hực rời đi.
Ninh Sơ đứng lên, Ngụy Kình thu hồi lại ánh mắt của mình, nhàn nhạt nhìn cô một cái rồi đi về phòng ngủ.
Ninh Sơ miệng nhanh hơn não: "Kình!"
Ngụy Kình dừng bước.
"Cảm ơn." Ninh Sơ nói xong Ngụy Kình xoay chân đi vào phòng ngủ.
Chuyện vừa rồi xảy ra rất nhanh, khoảnh khắc thấy Ngụy Kình đi vào, trong lòng Ninh Sơ bỗng dâng lên cảm xúc không rõ, nhìn phản ứng nhàn nhạt của anh ấy, Ninh Sơ theo điều kiện phản xạ bỗng thốt ra chữ kia.
Ngồi bên ngoài một lát, Ninh Sơ cũng vào phòng ngủ.
Ngụy Kình để trần thân trên ngồi ở mép giường, đang bôi thuốc ở vai trái.
Ninh Sơ đi tới, nói: "Tôi giúp anh nhé."
Ngụy Kình không nhìn cô, nói: "Không cần."
Vụn thuốc rắc lên vết thương, một tay Ngụy Kình lấy băng vải quấn vào, Ninh Sơ tiến tới cầm lấy miếng vải trong tay Ngụy Kình quấn mấy vòng rồi dùng tay xé ra thắt lại thành cái nơ con bướm.
Ninh Sơ thu dọn lại đồ vào trong hộp thuốc, hỏi: "Sao lại bị thương vậy?"
"Bảo vệ Khôn Tân." Ngụy Kình mặc lại áo phông.
Ngụy Kình đang muốn đi, lại nghĩ tới gì gì đó, quay người lại nói với Ninh Sơ: "Chiều mai tôi rảnh, đưa cô đi ra ngoài một chuyến."
"Được." Ninh Sơ đồng ý.
Myanmar vào buổi chiều rất nóng, trong không khí không có lấy một cơn gió, Ninh Sơ mặc một chiếc áo phông trắng, quần đùi bò, cô ngồi phía sau xe mô tơ tay nắm chặt lấy chiếc áo phông đen của Ngụy Kình, tay còn lại thỉnh thoảng lau một chút mồ hôi trên trán.
Nơi mà Ngụy Kình dẫn cô tới là một vùng đất cát dưới vách đá, bên cạnh là biển.
Ngụy Kình móc ra từ bên hông một cây súng màu đen cầm trong lòng bàn tay, tay khác chỉ cho cô xem.
"Chỗ này, kéo khóa nòng để lên nòng, phát ra một phát lần đầu", Ngụy Kình làm mẫu cho cô, "Một tay hoặc hai tay cầm súng, tay phải đều dùng sức, đuôi súng ghìm vào hổ khẩu, ngón trỏ buông lỏng, sau đó ngắm trúng, ba điểm một đường, bóp cò."
Dứt lời, từ họng súng đen ngòm bắn ra một viên đạn, bắn vào lòng đất trong vách đá.
Anh đưa súng cho cô, để cô làm thử một lần.
Thấy tư thế của cô không chính xác, Ngụy Kình đứng phía sau hướng dẫn cô.
Anh cầm tay cô, nói: "Nhích cao lên một chút, đừng dùng sức quá."
Phía sau lưng cô đang trống không bỗng bị lồng ngực của Ngụy Kình dán sát, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và tiếng tim đập của anh, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, còn có khi anh nói chuyện hơi thở phả bên tai cô khiến cô có chút ngứa ngáy.
Ninh Sơ có cảm giác nhịp tim đập của mình đang rối loạn, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Tập trung sự chú ý, ngắm trúng, lúc bóp có sẽ bị giật, hiện tượng bình thường, đừng sợ." Ngụy Kình nói xong dẫn dắt ngón trỏ cô bóp cò. "Đoàng" một tiếng đạn bắn ra ngoài với tốc độ rất nhanh, Ninh Sơ chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Ngụy Kinh dạy xong để tự cô luyện tập một lát, sau đó chở cô quay về.
Hai người mới vừa về thì có người gọi Ngụy Kình đi, Ninh Sơ nhàn rỗi nhàm chán tìm một quyển sách đọc, có lẽ là Ngụy Kình trước kia mang sang, là một quyển
Khôn Tân ngồi trên ghế gỗ, cầm trong tay một ly trà nhưng không uống.
Ngụy Kình đẩy cửa đi vào, nhìn thấy là anh. Khôn Tân cười một tiếng: "Cậu về rồi à? Ra ngoài chơi với người ta hả?"
"Ừ. Có nhiệm vụ mới sao?" Ngụy Kình hỏi.
Chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, nhìn thấy Ngụy Kình bọn họ hỏi: "Sao không nghe thấy anh với cô bác sĩ kia có tiếng động gì thế."
"Chăm chút nữa đã."
Khôn Tân đúng lúc cắt ngang: "Hôm nay tạm thời có một vụ mua bán, các cậu vẫn là như cũ, chú ý an toàn."
Ngụy Kình nói với đồng bọn: "Tôi đi mua gói thuốc lá."
Myanmar buổi tối không tính là sầm uất, những vẫn có người bày bán sạp nhỏ, người đi dạo lui tới các sạp nhỏ mua chút đồ.
Ngụy Kình đi tới trước một cái sạp nhỏ, hỏi: "Ba Kiệt đâu?"
Người đàn ông Myanmar trông coi sạp hàng nói: "Ông chủ ở bên trong."
Ngụy Kình gật đầu đi vào trong, Ba Kiệt đang vặn các ngón tay định làm gì đó.
Ngụy Kình không chào hỏi gì với ông ta, nói luôn vào chuyện chính: "Có một bác sĩ bị bắt tới đây hiện đang ở chỗ của tôi, cô ấy tên Ninh Sơ, ông đi báo chuyện này cho đồng nghiệp cô ấy biết, tôi sẽ tìm cơ hội để sớm cứu cô ấy ra."
Ba Kiệt đồng ý: "Được, biết rồi. Có việc thì đi đi, đừng quấy rầy tôi buôn bán."
Khi Ngụy Kình vận chuyển một lô hàng trở về đã là hai giờ đêm, lúc anh đẩy cửa ra thì thấy Ninh Sơ làm ổ ngủ trên ghế sô pha, quyển rơi xuống sàn nhà.
Ngụy Kình đi tới nhặt sách lên để ở một bên, anh nâng cánh tay luôn qua đầu gối và lưng cô, vững vàng ôm cô vào lòng. Ngụy Kình đặt cô xuống giường, lại đắp kín chăn cho cô.
Ngụy Kình nhìn cô chốc lát, đẩy cánh cửa trượt ở phía bên kia phòng ngủ rồi ngồi lên bậc gỗ bên ngoài, bóng tối bên ngoài tương phản với ánh đèn vàng trong phòng.
Ngụy Kình móc ra hộp thuốc lá rồi rút một điếu thuốc từ bên trong ngậm lên miệng, dùng bật lửa đốt, anh trầm mặc hút thuốc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lát sau trong phòng phát ra tiếng động sột soạt, Ninh Sơ dụi mắt phát hiện mình đang nằm trên giường, lại thấy Ngụy Kình đang ngồi hút thuốc bên ngoài, cô vén chăn xỏ dép vào đẩy cửa ra, cô nhìn tấm lưng dày rộng của anh, nhẹ nhàng nói: "Kình, ngủ sớm chút."
Ngụy Kình thấp giọng "Ừ" một tiếng, cũng không quay đầu.
Ninh Sơ đóng cửa lại, nằm lại lên giường.