Ninh Sơ đã đọc hết quyển 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, lại đi tìm quyển khác đọc.
Cô đang tìm sách ở trong phòng sách, Ngụy Kình quay về.
Ngụy Kình nói dẫn cô đi lên chợ dạo một vòng.
Trên đường không khác gì mấy ngày trước, Ngụy Kình lại đưa cô tới quán ăn kia.
Anh hỏi Ninh Sơ: "Lần này có ăn gì khác không?"
Ninh Sơ lắc đầu, nói: "Cà ri với cơm đi."
Hai người ăn bữa cơm đơn giản rồi quay về.
Mới vừa đi đến cửa, thân hình Ngụy Kình liền áp sát tới, Ninh Sơ nhớ bọn họ làm từ ghế sô pha đến phòng bếp rồi kéo nhau về phòng ngủ, cô mệt gần chết.
Lúc ở trên giường, Ninh Sơ hỏi Ngụy Kình một câu: "Chúng ta liệu có xa nhau không?"
Ngụy Kình nói không biết.
Cô nói: "Nếu như có một ngày chúng ta đã định trước là sẽ xa nhau, vậy em mong đêm đó sẽ là một đêm triền miên, khiến anh không thể nào quên được."
Ngụy Kình cũng nói một câu, Ninh Sơ không hiểu.
Ngụy Kình nói: "Ninh Sơ, nếu ngày nào đó anh chết, đừng tới thăm anh, cũng đừng nhớ thương anh."
Lúc Ninh Sơ muốn ngủ Ngụy Kình đeo cho cô một sợi dây chuyền, anh nói: "Trong mặt dây chuyền có món đồ, sau khi trở về Kinh Tân giúp anh đưa nó cho một người tên Lưu Văn, địa chỉ là số 73 Dương Hạng."
Ninh Sơ không nhịn được hỏi anh một câu: "Anh không tự đi sao?"
Ngụy Kình: "Ông ấy không muốn gặp anh."
Ninh Sơ đồng ý.
Hôm sau Ngụy Kình đi chợ thấy hàng của Ba Kiệt, lúc tối trở về Ninh Sơ đã ngủ.
Ngụy Kình ngồi bên ngoài hút thuốc rất lâu.
Khi Ninh Sơ tỉnh lại chỉ thấy trên giường có một mảnh giấy nhăn nhúm.
Mảnh giấy viết: "Đi ra ngoài làm nhiệm vụ."
Chuyến này đi ra ngoài lại là rất lâu, lúc Ngụy Kình quay về Ninh Sơ vẫn đang đọc quyển 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》.
Ninh Sơ thấy anh quay về đang muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng Ngụy Kình lại lên tiếng trước: "Anh sẽ không trở về."
Năm chữ này giống như giáng một gậy vào đầu Ninh Sơ.
Cô nghe thấy mình bình tĩnh nói ra hai chữ: "Tại sao?". "Không muốn trở về, anh không bỏ được nơi này, xin lỗi." Ngụy Kình nói.
Vẫn là ý muốn làm dân ma túy, Ninh Sơ nghĩ.
Cô mở miệng lần nữa: "Cho nên anh là đang ngầm thừa nhận giữa chúng ta nên kết thúc sao?"
Ngụy Kình không trả lời.
Bầu không khí bế tắc hồi lâu, Ngụy Kình nói: "Sáng sớm mai em lên chợ đi tìm Ba Kiệt, ở tiệm thuốc lá bên cạnh quán ăn. Ông ta sẽ đưa em trở về."
"Tối nay anh sẽ ngủ ở sô pha." Nói xong câu này Ngụy Kình liền đi ra ngoài.
Đến khi Ngụy Kình quay lại liền nhìn thấy Ninh Sơ đang làm ổ trên sô pha.
Ngụy Kình trầm mặc ôm cô lên giường đắp kín chăn, lúc gần đi anh quay đầu nhìn Ninh Sơ một lát, sau đó anh ngồi ở bên ngoài cầm bút viết gì đó, tờ giấy nhét vào trong túi, lần anh rời đi này cũng không quay đầu lại nữa.
Hôm sau Ninh Sơ tỉnh dậy đi tìm Ba Kiệt theo như lời Ngụy Kình nói, Ba Kiệt cười nắm tay cô.
Sau đó...cái gì cô cũng không nhớ được nữa, khi cô tỉnh lại phát hiện cô đang ở trong nhà của mình.
Ninh Sơ suy nghĩ lại một chút, cô đi gặp Ba Kiệt, chuyện sau đó liền không nhớ gì nữa.
Tại sao Ba Kiệt muốn làm cô bất tỉnh?
Cô cất nghi vấn đi đến phòng khách nhìn đồng hồ, cô quay lại phòng đổi quần áo rồi cầm một ít tiền mặt đi ra cửa.
Hơn một tháng không trở lại cô có cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Cô đi tới cửa hàng mua điện thoại, nhét sim dự bị vào điện thoại, gọi điện cho Cao Gia Minh trước.
Bên kia rất nhanh nhận máy.
Cao Gia Minh hỏi: "Tỉnh rồi?"
Ninh Sơ có chút ngờ vực: "Cậu biết tôi trở về à?"
"Ừ, một tháng trước có một người tên Ba Kiệt liên lạc với bọn tôi, nói cậu ở Myanmar, sẽ nghĩ cách đưa cậu trở về."
"Ba ngày trước, anh ta nhờ người đưa cậu về, Vương Lan đưa cậu trở về nhà."
Cô liếc nhìn ngày tháng, ngày 22 tháng 8.
Nói như vậy, cô ngủ ba ngày.
Một lát sau, cô cúp điện thoại.
Cô nhớ tới Ngụy Kình.
Ở Myanmar hơn một tháng giống như một giấc mơ vậy, cô nhìn hoàn cảnh xung quanh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cô nhớ tới lời nói của Ngụy Kình, cô sờ dây chuyền ở cổ, bắt xe đi Dương Hạng.
Cô ấn chuông cửa số nhà 73 một cái, không có ai.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, bốn giờ chiều, có lẽ vẫn đang đi làm.
Ninh Sơ lại ra ngoài đi dạo một vòng rồi quay trở lại, cô ấn chuông cửa lần nữa, lúc này có người ra mở cửa.
Cô nhìn người đàn ông tầm năm, sáu chục tuổi trước mặt, sắc mặt hòa nhã, hỏi: "Xin chào, xin hỏi ông là Lưu Văn sao?"
Ông ta gật đầu: "Đúng, sao vậy?"
Ninh Sơ mở mặt dây chuyền ra, bên trong là một cái usb mini, vô cùng nhỏ, cô đưa nó cho Lưu Văn nói: "Đây là Ngụy Kình bảo tôi giao nói cho ông."
Vẻ mặt Lưu Văn biến đổi chỉ nói một tiếng "Cảm ơn."
Myanmar, ngày 19 tháng 8, cảnh sát Myanmar lấy được vị trí chỗ ở của Khôn Tân, toàn lực quét sạch.
Đến đây, trùm buôn bán thuốc phiện đứng đầu thế giới bị bắt, thế giới được yên bình trong một thời gian.
Ngày 23 tháng 8, Trung tâm cai nghiện ma túy thành phố Kinh Tân.
Hai nhân viên quản lý thầm thì to nhỏ trong nhà vệ sinh.
A: "Người số 19 ngày đó lúc bị đưa tới dọa chết tôi rồi."
B: "Ma túy này khó cai mà, không ai có thể cai được."
A: "Nghe nói anh ta ở Myanmar 7 năm lận, cậu nói xem một kẻ buôn ma túy sao lại còn muốn vào trung tâm cai nghiện ma túy chứ?"
B: "Không biết cậu nhìn thấy chưa, anh ta xin giấy và bút, mỗi ngày đều viết đi viết lại lên giấy hai câu, là câu thơ cái gì mà đậu đỏ rồi còn có cái gì mà trong lòng có ngàn nút đan, hút ma túy hút đến điên loạn luôn rồi."
Nói mấy câu xong hai người cũng không thảo luận nữa, im bặt không lên tiếng.
Có người tới thăm.
"Hay là đưa cô ấy tới đây thăm cậu nhé, không cần gặp mặt trực tiếp, chỉ để cậu nói chuyện thôi?" Người đàn ông nói.
Phía bên kia nói: "Cút, đừng tới nữa."
"Ấy, cậu cứ như vậy cũng không phải là cách đâu, mấy năm nay tính khí càng lúc càng nóng nảy thế?"
"Tôi nói đừng tới đây nữa! Cút càng xa càng tốt!" Bên kia gầm lên giận dữ.
Ngụy Kình khụy dưới đất há miệng thở gấp, lại là loại cảm giác đó.
"Ninh Sơ, đưa anh về nhà...Anh muốn về nhà..." Ngụy Kình run rẩy tay cào tường, ngón tay mài rách, máu dính vào xi măng trên tường.
Anh quỳ xuống mép giường, đầu đập vào tường, mồm luôn lẩm bẩm "Ninh Sơ, anh muốn về nhà."
Trên khuôn mặt đẹp trai lúc này chỉ còn sự thống khổ cùng vặn vẹo.
Mãi đến khi cánh tay anh không còn sức rũ xuống, biểu cảm trên mặt mới từ từ giãn ra.
Anh mò tìm một hòn đá sắc nhọn dưới gầm giường cứa mạnh vào cổ tay mình.
Anh chậm rãi nhắm mắt, từ từ thiếp đi.
"Nếu như có một ngày chúng ta định trước sẽ xa nhau, vậy em hy vọng đêm đó là một đêm triền miên. Khiến anh vĩnh viễn không thể nào quên được."
"Thiên bất lão, Tình nan tuyệt, Tâm tự song ty võng, Trung hữu thiên thiên kết."
"Cho nên anh đang ngầm thừa nhận giữa chúng ta nên kết thúc sao?"
"Ninh Sơ, nếu ngày nào đó anh chết, đừng tới thăm anh, cũng đừng nhớ thương anh."
Chỉ cần em không tới nhìn anh lần cuối, anh vẫn sẽ luôn là người táo bạo và tràn đầy năng lượng, vẫn sẽ luôn khỏe mạnh.
A và B lại đang nói chuyện.
B: "Người kia chết rồi, hắn tên Trần Kỳ, đến từ bộ phận công an thành phố Kinh Tân, làm việc tại Cục Ma túy, nghe nói 30 tuổi, ẩn nấp trong chỗ Khôn Tân ở Miến Điện 7 năm liền."
A: "Nghe nói hắn tự sát."
B: "Ừ. Không phải tin đồn nói là hắn có quan hệ rất tốt với Khôn Tân sao? Sau khi thân phận của hắn bị bại lộ, Khôn Tân nổi cơn tam bành liền chích ma túy vào người hắn, tình nghĩa 7 năm không còn gì nữa, nhưng Khôn Tân cũng không hành hạ gì hắn cả."
A: "Dính vào ma túy đã đủ khiến người ta sống không bằng chết rồi, Khôn Tân chính là cố ý."
B: "Hazzz"
Buổi tối ngày 23, Ninh Sơ nhận được chuyển phát nhanh trong nội thành, bên trong chứa một phong thư, cô vứt bỏ bọc hàng, mở bức thư ra sửng sốt thật lâu.
Là chữ viết của Ngụy Kình.
Ninh Sơ:
Bức thư này là muốn nói cho em một số chuyện, thuận tiện tán gẫu đôi ba câu.
Lần đầu tiên nhìn thấy em và cứu em, anh muốn tìm thời cơ thích hợp để đưa em trở về nước, sau đó không có cơ hội chỉ có thể trì hoãn hết lần này đến lần khác, cho đến khi em nhìn thấy bức thư này.
Anh không nghĩ tới anh sẽ yêu em, cũng không nghĩ tới anh sẽ có một khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi như vậy, em không biết anh đã vui đến nhường nào đâu.
Từ lúc em tới nơi này, Myanmar cuối cùng cũng trở nên không còn nhàm chán nữa, nhất là lúc em ở bên cạnh anh.
Được rồi, thật ra thì anh là một cảnh sát, khi em thấy bức thư này, anh nhất định đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Em biết không, em đối với anh mà nói, em muốn anh làm một người tốt, em không bài xích anh, anh thật sự không ngờ, anh cứ như vậy mà yêu em.
Thấy em luôn coi anh là dân buôn ma túy, anh thiếu chút nữa buột miệng nói ra thân phận thật của mình.
Chưa từng ngờ tới, thứ đầu tiên đến lại là sự chia cách của đôi ta, anh buộc lòng phải làm vậy.
Bởi vì bước ngoặt cuối cùng anh không nắm chắc được, em là một cô gái tốt, anh không thể làm liên lụy em.
Cho nên anh bảo Ba Kệt sai người đưa em về Kinh Tân.
Anh cũng từng nói, nếu như có một ngày anh chết, em đừng tới thăm anh, cho dù là hy sinh hay bệnh chết, hoặc là những thứ khác, anh không muốn em tới.
Như vậy, ấn tượng của em đối với anh vĩnh viễn dừng lại lúc ban đầu.
Ninh Sơ, còn có, câu thơ em dạy anh anh đã thuộc rồi, cũng rất thích.
Thành phố Kinh Tân rất tốt, em phải sống hạnh phúc nhé, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.
Ninh Sơ, nhớ giây phút hạnh phúc anh đem đến cho em.
Thật xin lỗi.
21.08.2002
Ngụy Kình không ký tên.
Ninh Sơ cầm bức thư tới Cục Cảnh sát tìm Ngụy Kình.
Đúng lúc Lưu Văn ở cửa Cục Cảnh sát chạm mặt Ninh Sơ, hỏi: "Cô gái, cô tới đây làm gì?"
"Tôi tìm Ngụy Kình, anh ấy không phải là một cảnh sát sao?" Ninh Sơ nói.
Lưu Văn cười: "Đúng vậy, có điều chuyến đi này của cậu ta cần phải giữ bí mật, cậu ta ở đâu tôi cũng không biết."
Ninh Sơ nói cảm ơn rồi rời đi.
Cô nhớ lại tất cả ở Myanmar.
Cô nghĩ tới hai câu nói kia.
"Ninh Sơ, nếu ngày nào đó anh chết, đừng tới thăm anh, cũng đừng nhớ thương anh."
"Thành phố Kinh Tân rất tốt, em phải sống hạnh phúc nhé, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa."
Sẽ không gặp lại nhau nữa là theo nghĩa nào?
Ninh Sơ buộc mình không suy nghĩ thêm nữa, như vậy cũng chả có tác dụng gì.
Cứ coi như đó là một giấc mơ đi.
Một giấc mơ tuyệt đẹp.
Mà trong đó có một vị khách qua đường xâm nhập vào giấc mơ của cô.
[Hoàn]