Bên cạnh ta chỉ có một nha hoàn và một người mẫu thân không danh không phận.
Ngày qua ngày, mẫu thân luôn thì thầm bên tai ta về nữ Tướng quân trong lòng phụ thân.
"Người đàn ông nào mà chẳng có tam thê tứ thiếp, chỉ có phụ thân ngươi mới bị mê hoặc bởi con hồ ly tinh đó!"
"Bà ta chẳng dễ chịu đâu, ngươi phải ngoan ngoãn, tìm cách lấy lòng phụ thân ngươi, giúp mẫu thân giành lấy một chút danh phận, nghe rõ chưa?"
"Một đứa vô phúc! Sao ngươi lại là con gái chứ?"
Chỉ vì ta là một đứa con gái, mẫu thân cho rằng ta vô dụng, không thể giữ được trái tim của phụ thân.
Vì vậy, bà nghĩ đủ mọi cách hành hạ ta.
Khi thì đẩy ta vào hồ nước lạnh lẽo giữa mùa đông, nhìn ta phát sốt nặng rồi mới sai người đi gọi phụ thân đến.
Khi thì cố tình để ta lạc mất, khiến phụ thân phải huy động binh lực đi tìm.
Khi thì cấm ta ăn uống, để ta đói đến ngất đi, rồi bảo phụ thân đi tìm lang trung cứu chữa.
Thế nhưng, phụ thân ta chưa từng xuất hiện một lần nào.
Thậm chí, để tránh phiền toái, ông còn xin ra chiến trường, nhiều tháng liền không quay về.
Hôm ấy, khi nghe tin phụ thân ta trở về phủ, mẫu thân lập tức giở lại chiêu trò cũ.
Bà dội nước lạnh lên người ta, để ta ướt sũng từ đầu đến chân.
Rồi ngồi đó, im lặng chờ đợi.
Bàn tay của mẫu thân liên tục sờ lên trán ta để kiểm tra.
Đến khi một nén nhang cháy hết, bà kích động hét lên:
"Thu Hoa! Mau đi gọi lão gia, bảo ông ấy rằng Mộng Mộng sốt cao không hạ!"
Chỉ những lúc thế này, mẫu thân mới gọi ta là "Mộng Mộng."
Những lần trước, dù phụ thân ta không quá mặn mà, ông vẫn sẽ sai lang trung đến chữa trị cho ta.
Nhưng hôm nay, ông không còn để ý đến ta nữa.
Bởi vì nữ Tướng quân Mạnh Vũ - một người không theo lễ giáo thông thường - đã đến cầu hôn.
Mẫu thân siết chặt tay ta, nhưng không phải vì lo lắng ta không được chữa trị, mà là vì tức giận.
Tức giận vì phụ thân không đến, vì ông không để bà trong lòng.
Những móng tay của bà cắm sâu vào da thịt ta.
"Hồ ly tinh! Tiện nhân! Con đàn bà kia dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt người đời! Thân là nữ nhi mà còn dám đến cầu hôn ư!"
Ta yếu ớt nhìn mẫu thân, giọng khàn khàn:
"Mẫu thân... cứu con..."
Bà trừng mắt nhìn ta.
"Ngươi im miệng! Nếu không phải ngươi vô dụng, ta đã chẳng phải khổ sở như thế này!"
Nói rồi, bà kéo mạnh ta ra khỏi giường:
"Đi! Cùng ta đi tìm phụ thân ngươi!"
Giữa trời đông giá rét.
Ta trong bộ y phục mỏng manh và đang bị sốt cao, bị bà kéo lê trên con đường nhỏ, rồi xô ngã trước mặt phụ thân.
Phụ thân đạp mạnh ta một cái, giọng nói đầy chán ghét hướng về phía mẫu thân:
"Ngươi lại muốn gì đây?"
Mẫu thân bắt đầu khóc lóc, làm loạn, gào khóc thảm thiết.
Ta thì nằm yếu ớt bên vệ đường, đầu óc mơ hồ dần.
Trước khi ngất đi, ta nhìn thấy một nữ tử khoác trên mình bộ y phục đỏ rực, lao về phía ta.
Đó là một khuôn mặt quá mức rực rỡ, quá mức xinh đẹp.
Ngay lúc đó, ta đã được nàng ôm vào lòng.
Trước khi nhắm mắt, ta nghe thấy tiếng phụ thân lo lắng vang lên:
"A Vũ, sao nàng lại đến đây?"
Cơn sốt này đã khiến ta mất cả giọng nói.
Khi tỉnh dậy, ta phát hiện mình không còn phát ra được âm thanh nào và cũng không còn ở trong căn phòng quen thuộc.
Trước mắt ta là một căn nhà gỗ cũ nát, gió lạnh rít qua từng khe, khiến ta run rẩy không ngừng.
Tinh thần vừa mới hồi phục chút ít lại bắt đầu mệt mỏi, buồn ngủ trở lại.
Ta nhìn thấy mẫu thân kéo vào một bà lão.
Vừa bước vào, ánh mắt bà ta đã dán chặt lên người ta, nhìn ta từ đầu đến chân rồi nói:
"Đứa trẻ này gầy quá, nhiều nhất cũng chỉ đáng giá hai lạng bạc."
Mẫu thân do dự:
"Có phải quá rẻ rồi không? Trẻ con nào chẳng như thế, nuôi một thời gian sẽ béo lên..."
Giữa cơn gió lạnh, ta nghe rõ ràng mẫu thân đang mặc cả với bà ta.
Món hàng chính là ta.
Ta bỗng nhiên rùng mình, sợ hãi đến tỉnh táo hẳn.
Không dám tin vào mắt mình, ta nhìn mẫu thân. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Dù có tự mình mưu sinh, dù có chec đói ngoài đường, ta cũng không muốn trở thành nô tỳ.
Cắn chặt răng, ta đưa mắt nhìn về phía cửa sổ mục nát.
Nhân lúc bà mối đang móc tiền đưa cho mẫu thân, ta nhanh chóng vùng dậy, nhảy vọt qua cửa sổ.
"...Thẩm Thanh Mộng!"
Ta nghe thấy tiếng mẫu thân phẫn nộ hét lên phía sau.
Ngay sau đó là tiếng bước chân của hai người đuổi theo ta qua cửa sổ.
Ta biết mình không thể chạy thoát bọn họ, nên dựa vào thân hình nhỏ bé, ta quyết đoán chui vào một lỗ c.h.ó.