Phụ thân cũng bắt đầu coi trọng ta hơn, thậm chí còn hơn cả những đứa con khác được sinh ra từ những phòng thiếp sau này.
Thẩm Dao thật lòng vui mừng cho ta, nhưng cũng không khỏi lo lắng.
"Tỷ tỷ, ngày mai là ngày cài trâm của tỷ rồi, muội không muốn tỷ phải nhanh chóng bị gả đi như vậy..."
Bị ảnh hưởng bởi Mạnh Vũ, chúng ta từ lâu đã không còn bị những tư tưởng của thời đại ràng buộc.
Ta nhéo má nàng, mỉm cười đầy tự tin:
"Cho dù phụ thân có quyết tâm gả ta đi thì sao chứ? Chẳng lẽ ta không thể cùng mẫu thân và muội bỏ trốn sao?"
"Và cả ta nữa!"
Giọng Tiết Lâm vang lên từ phía sau, nàng cười tươi chạy tới.
"Sao các người không rủ ta theo?"
Chúng ta nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ngày cài trâm nhanh chóng đến.
Phụ thân muốn gả ta cho đích tử của Dương đại Tướng quân.
Ta thẳng thừng từ chối ngay trước mặt mọi người, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới vị Dương tiểu Tướng quân, chế giễu:
"Một kẻ vô học, chỉ có cái danh hão, làm sao xứng đáng với ta?"
Lời vừa dứt, cả khán phòng liền thay đổi sắc mặt.
Phụ thân tức giận đập bàn đứng dậy:
"Ngươi đang làm gì vậy! Còn ra thể thống gì nữa!"
Ta mỉm cười, ném con dao găm trong tay về phía Dương tiểu Tướng quân, làm vỡ tan chén trà trước mặt hắn.
Hắn sợ đến mức ngã nhào ra đất.
Ta nhếch môi lạnh lùng:
"Hạng người như hắn, ta không gả."
Khuôn mặt ta bình thản, nhưng trong đầu thoáng hiện ra một ký ức.
Khi mẫu thân một mình xông vào phủ, cầu thân với phụ thân, có lẽ cũng oai phong như ta lúc này.
Ngày thứ hai sau lễ cài trâm, mẫu thân đã biến mất, chỉ để lại cho chúng ta một bức thư.
"Mộng Mộng, con đã lớn rồi, bây giờ con đã có khả năng tự bảo vệ mình, mẫu thân cũng yên tâm giao Dao Dao cho con."
"Ta thực sự mệt mỏi rồi. Không muốn dành nửa cuộc đời còn lại giam mình trong Thẩm phủ này, cũng không muốn ngày ngày đối mặt với khuôn mặt của phụ thân con."
"Hắn nghĩ rằng có thể dùng tình cảm bao năm giữa ta và hắn để trói buộc ta, dùng tòa nhà này để nhốt ta, nhưng thực ra không phải vậy."
"Đàn ông chẳng qua chỉ là những vị khách đi ngang qua cuộc đời chúng ta, khi đã không còn giá trị thì bỏ đi thôi. Điều duy nhất mà ta không yên lòng, chính là con và Dao Dao."
"Bây giờ, ta sẽ chu du khắp non sông gấm vóc của tổ quốc, tận hưởng nửa đời còn lại của mình."
"Mẫu thân sẽ quay lại thăm các con. Bồ câu sẽ giúp chúng ta liên lạc. Đừng lo lắng, ta đã chuẩn bị đủ lộ phí, mọi thứ đều ổn."
"Phần còn lại của hồi môn và số bạc ta kiếm được trong những năm qua đều nằm trong kho, chìa khóa mẫu thân giao cho các con. Dùng số bạc đó để làm những gì các con muốn."
Ký tên: Mạnh Vũ.
Nét chữ vẫn uyển chuyển, mạnh mẽ như rồng bay phượng múa.
Thẩm Dao dựa vào lòng ta, khóc nức nở. Ta vuốt ve đầu nàng, an ủi, nhưng trong lòng lại thấy vui mừng cho mẫu thân.
Bà vẫn là chính mình.
Con chim ưng không bao giờ bị giam cầm bởi bất cứ ai.
Với số tiền mà mẫu thân để lại, ta đã thành lập một nơi trú ẩn.
Nơi này tiếp nhận những cô gái vô gia cư, những phụ nữ đã hòa ly không còn chốn nương thân, và cả những bà lão gần đất xa trời không còn ai chăm sóc.
Phụ thân gọi ta là kẻ đ.i.ê.n, nhưng ta chẳng quan tâm.
Ta và Thẩm Dao bắt đầu giúp những người phụ nữ này tìm đường sống.
Ta bỏ ra nhiều tiền mời các thợ thêu, vũ nữ, thầy dạy chữ, đầu bếp, võ sư…
Tóm lại, ta mời những người tài giỏi trong mọi ngành nghề.
Dựa vào khả năng từng người, ta giúp họ học hỏi.
Những cô nương và những phụ nữ muốn học đọc chữ, viết chữ thì theo phu tử học, từ những người không biết một chữ gì, dần dần họ đã có thể viết câu văn trôi chảy, ăn nói lưu loát.
Những người muốn học nghề thủ công thì theo thợ thêu học thêu, làm ra những món đồ để bán, số tiền kiếm được dùng để duy trì hoạt động của ngôi trường đặc biệt này.
Những người thích nấu nướng thì hăng hái sáng tạo ra món ăn mới, bắt đầu từ những quầy hàng bên đường, dần dần thuê được tửu lâu và nhờ tài năng của mình, danh tiếng quán ăn của những nữ giới ấy vang xa.
Ngay cả những vũ nữ, ca kỹ từng bị khinh rẻ cũng trở thành những nữ phu tử được kính trọng. Họ truyền dạy tất cả những gì mình học được cho các học trò và cùng nhau mở những nơi biểu diễn chính quy.
Võ thuật là môn học bắt buộc cho tất cả mọi người.
Ta luôn ghi nhớ lời mẫu thân: con gái biết võ phòng thân chẳng bao giờ là điều xấu.
Những người phụ nữ này đều là những kẻ khốn cùng, không nơi nương tựa, đã chịu đựng đủ sự lạnh lùng và khinh bỉ của thế gian, vì vậy họ nuôi trong lòng một khát khao mãnh liệt.
Họ muốn chứng minh cho cả thế gian thấy rằng họ không phải những kẻ vô dụng, ngược lại, họ còn có thể làm tốt hơn cả nam nhân.
Chỉ sau ba năm, trường học của chúng ta ngày càng lớn mạnh, cứu giúp ngày càng nhiều phụ nữ.
Ngày càng có nhiều người nhận thức ra vấn đề.
Nam nhân cảm thấy bị đe dọa, cùng nhau dâng tấu lên Hoàng đế, yêu cầu trừng phạt chúng ta.