Cố Thâm về nước, lái xe đ.â.m vào t.h.i t.h.ể tôi.
Bà nội tôi thần trí mơ mơ hồ hồ, buộc tội anh là người gây ra tai nạn, gi người rồi bỏ chạy.
Cố Thâm tìm luật sư giỏi nhất, sau khi chứng minh mình vô tội, anh tiện tay tống luôn bà nội tôi vào tù vì tội tống tiền.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, bạn bè tổ chức một bữa tiệc cho anh để rửa sạch những điều xui xẻo mà anh vừa về nước đã gặp phải.
Trong bữa tiệc, có người đột nhiên nói: “Trùng hợp quá, cô gái Khương Ninh vừa mất chính là người yêu cũ của luật sư Cố đấy.”
Ly rượu vang đỏ trên tay Cố Thâm bỗng nhiên rơi mạnh xuống đất.
Dưới ánh đèn, sắc mặt anh đột nhiên trở nên trắng bệch.
01.
Ngày thứ ba, sau khi xác tôi bị vứt ở nơi hoang dã, bà nội cuối cùng cũng tìm thấy tôi.
Buổi tối chạng vạng ở nơi hoang vu vắng vẻ, bà ngồi xổm bên cạnh t.h.i t.h.ể tôi, vẻ mặt đờ đẫn và quái dị:
“Tiểu Ninh, dậy đi dậy đi.”
“Về nhà với bà nào...”
Bà đã tìm tôi suốt ba ngày đêm ròng rã, khiến bản thân gần như phát điên.
Vì thế dường như bà không nhận ra rằng tôi đã chêt.
Linh hồn tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn mái tóc hoa râm và đôi bàn tay già nua run rẩy muốn kéo tôi dậy của bà.
Tôi không đứng dậy được nên bà nội chỉ có thể lo lắng.
Hốc mắt tôi cay xè, sốt ruột muốn đến an ủi bà nội.
Tôi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nhưng lại có thể nghe thấy tiếng xe ô tô đang đi đến.
Chỗ này vô cùng hẻo lánh, rất ít khi có xe cộ qua lại.
Tim tôi chợt hẫng một nhịp, hy vọng có người tới giúp đỡ bà nội tôi.
Chiếc xe màu đen phóng ra từ góc rẽ, có vẻ như khung cảnh quá tối tăm, hơn nữa sương mù lại dày đặc.
Mãi cho đến khi cách bà nội tôi vài bước, chủ xe mới nhìn rõ, lập tức phanh gấp.
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông lần lượt bước ra ngoài.
Xung quanh tối tăm, tôi không nhìn rõ mặt mấy người đó, cũng không có ý định nhìn kỹ hơn, chỉ sốt ruột hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ bà nội tôi.
Người đàn ông trung niên từ phía trước đi xuống, bước tới bên cạnh bà nội và xem xét một lượt.
Ông ta dường như muốn nhận dạng khuôn mặt tôi nhưng mặt tôi dính đầy m.á.u và bùn, rất khó nhìn rõ.
Ông ta chỉ có thể bỏ cuộc, giải thích với người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế sau: “Luật sư Cố, là một bà lão và một thi thể.”
Khi nghe thấy cái tên quen thuộc đó, không biết tại sao tim tôi lại lỡ hẫng mất một nhịp.
Quay đầu lại nhìn, cuối cùng tôi cũng có thể thấy rõ khuôn mặt người đó trong bóng đêm.