Tôi gặp chuyện rồi, sợ bà nội lo lắng nên cũng không dám nói với bà.
Tôi điều trị ngày qua ngày, bắt đầu thỉnh thoảng viết vài chữ trên nhật ký.
Sau này, từng tờ giấy kín đặc, toàn bộ đều chi chít chỉ có một cái tên.
"Cố Thâm", "A Thâm".
Tôi có đến mức yêu Cố Thâm, không quên nổi anh ta hay không cũng không chắc nữa.
Mà là vì bản thân tôi có vấn đề về tinh thần rồi, bên cạnh không còn bạn bè hay người thân nào nữa.
Dường như cũng không biết, có thể viết tên ai tiếp.
Trong ấn tượng của tôi, ngoại trừ bà nội và Lục Trì, hình như chỉ có Cố Thâm đối xử tử tế với tôi.
Mặc dù, sau này tôi mới hiểu ra rằng sự tử tế đó chỉ là vì anh ta cảm thấy tôi giống Thẩm Tư Tư mà thôi.
Khi tôi viết xong quyển nhật ký thứ ba, bác sĩ điều trị tâm lý cho tôi đã phát hiện ra quyển nhật ký của tôi.
Bác sĩ là một người đàn ông ôn hòa và nhẫn nại, khi thôi miên điều trị cho tôi, bác ấy nhẹ giọng hỏi tôi:
"Cố Thâm là ai?"
Tôi mơ màng chìm đắm, ý thức không tỉnh táo, mơ hồ trả lời:
"Bạn trai cũ ạ.
"Con rất thích anh ấy, nhưng mà anh ấy không yêu con".
Câu hỏi này, bác sĩ tâm lý đã hỏi đi hỏi lại tôi rất nhiều lần.
Lần cuối cùng ông hỏi tôi là khi tôi đang ở trên giường trong phòng ngủ của bác ấy.
Tôi mơ hồ hỏi bác ấy: "Tại sao không ở phòng khám tâm lý? Đây là đâu?"
Bác ấy trả lời tôi: "Tiểu Ninh, anh là Cố Thâm mà".
Rất nhiều chuyện sau đó, tôi đều không nhớ.
Chỉ nhớ khi tỉnh dậy, tôi thấy trên người mình toàn là những vết bầm tím lớn.
Người nằm bên cạnh tôi là bác sĩ tâm lý của tôi chứ không phải Cố Thâm.
Tôi bỗng nhớ lại, Cố Thâm chưa bao giờ gọi tôi là "Tiểu Ninh".
Anh ta gọi tôi đều kèm theo cả tên lẫn họ "Khương Ninh".
Thì ra, trên thế giới này, có nhiều người đội lốt ma quỷ như vậy.
Tôi ra khỏi phòng ngủ, trèo lên sân thượng, rồi nhảy xuống.
Bác sĩ tâm lý của tôi sợ đến ngây người, thậm chí còn không phát hiện ra tôi có thể thở được nữa mà vội vã vứt tôi vào khu đất hoang.
Tôi không biết mình đã ở trong khu đất hoang bao lâu, cho đến khi nhận được một cú điện thoại của Cố Thâm, tôi mới từ từ trút hơi thở cuối cùng.