"Tiệm đang hơi bận, phải một lúc nữa chị mới qua được."
Chung Kỳ cúp máy, tiếng sấm trầm đục vọng lại từ phía xa.
Chị gái Chung Tuyết ngẩng lên từ quầy thu ngân: "Lại là cậu nhóc đó à?"
Chung Kỳ gật đầu: "Vâng."
"Nó tìm em làm gì? Lại kiếm cớ trốn học thêm à?"
Chung Kỳ đang tranh thủ dịp hè dạy kèm cho một học sinh cấp ba tên Đới Trác, nhà cậu ta cách đây không xa, chỉ vài trăm mét.
"Giúp cậu ấy dọn dẹp nhà cửa chút thôi." Chung Kỳ đáp.
"Em có phải ô sin đâu mà lo mấy chuyện đó?"
Chung Kỳ lắc lắc điện thoại, khoe bao lì xì đỏ vừa nhận: "Được trả thêm tiền mà, việc nhẹ lương cao."
Nhận tiền xong, cô gửi tin nhắn cho Đới Trác: Đừng quên buổi học tối mai nhé.
Chung Kỳ dạy kèm mỗi tuần hai buổi, tổng cộng bốn trăm tệ. Cộng thêm tiền công chạy vặt linh tinh cho Đới Trác, cô đã có thể tự lo được chi phí sinh hoạt mà không cần xin tiền gia đình.
"Học sinh cấp ba bây giờ ghê thật." Chung Tuyết tặc lưỡi. "Rủng rỉnh hơn cả hai chị em mình."
Chung Kỳ chỉ nhún vai.
Gia đình Đới Trác giàu có, nhưng cậu ta lại như đứa trẻ bị bỏ mặc. Bố mẹ bận rộn kinh doanh ở xa, chỉ biết chu cấp tiền bạc mà không quan tâm chăm sóc.
Kết quả là cậu ấm chưa tròn mười tám tuổi đã xỏ giày vài nghìn tệ, đeo đồng hồ cả chục nghìn, nhưng điểm thi thì lẹt đẹt.
Bố mẹ cậu ta đành nhờ một người họ hàng thường xuyên ghé thăm, đốc thúc việc học hành.
Vừa nãy, trong điện thoại, Đới Trác nài nỉ "Chị Kỳ ơi, chị Kỳ à", nhờ cô cho ếch sừng và thằn lằn ăn, giấu chúng sau rèm cửa, rồi cất giùm hai đôi giày mới mua vào gầm giường, nhớ nhét kỹ vào… Toàn những việc vặt vãnh chẳng liên quan đến học hành.
Dù học trường trọng điểm của tỉnh, nhưng Đới Trác chẳng mảy may hứng thú với việc học, liên tục kiếm cớ trốn học thêm.
Chung Kỳ từng nghe bà cô hàng xóm nhà Đới Trác kể, người đàn ông đến thăm Đới Trác trông rất phong độ, khí chất ngút trời.
Cô không tin lắm. Ông chú của Đới Trác chắc chẳng để tâm gì đến đứa cháu này, nếu không thì sao cô chưa từng gặp mặt, mà điểm số của cậu ta lại cứ tuột dốc không phanh?
Đới Trác thích sưu tập giày, lại còn nuôi đủ loại sinh vật kỳ quái. Mỗi lần nhờ vả Chung Kỳ đều là để giấu diếm những thứ đó khi người lớn đến kiểm tra bất chợt.
Quãng đường chỉ mất ba phút đi bộ, hoàn thành nhiệm vụ trong mười phút. Chung Kỳ luôn đúng giờ, làm việc nhanh nhẹn, chưa bao giờ chạm mặt người nhà Đới Trác.
Chung Tuyết quay lại nhìn bầu trời âm u, tiếng sấm rền ngày càng gần, cây cối ngoài kia cũng bắt đầu lắc lư mạnh hơn.
"Sắp mưa to rồi đấy, em muốn đi thì đi nhanh lên." Cô nói với em gái.
Chung Kỳ hất hàm về phía cửa: "Dọn đồ vào đã."
Trước cửa tiệm chất đầy thùng nước khoáng, hai tủ lạnh mini đựng nước giải khát, và một máy lắc lấy quà. Cửa tiệm nằm ở vị trí trũng, nước mưa thường xuyên tràn vào. Nếu lát nữa mưa to, một mình Chung Tuyết không xử lý nổi.
Thời tiết Yên Thành năm nay thật kỳ lạ. Vào hè rồi mà cứ sáng nắng chiều mưa, khoảng ba bốn giờ chiều lại bắt đầu âm u rồi mưa như trút nước đến tận tối.
Cứ vài ngày, họ lại phải lặp lại công việc dọn đồ vào rồi dọn đồ ra này một lần.
Chung Kỳ ngắt điện, thoăn thoắt trùm bạt cho máy lắc, rồi bê tủ lạnh mini vào nhà.
Khi quay ra bê thùng nước, cô bất ngờ hít phải một ngụm bụi đất theo gió tạt vào mặt.
Cây xanh ven đường nghiêng ngả, gió rít làm biển hiệu cũ kỹ kêu lạch cạch. Chung Kỳ nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Tiệm Tạp Hóa Thư Cầm” và hình vẽ trời xanh mây trắng đã bạc màu vì nắng mưa.
Tiệm Tạp Hóa Thư Cầm nằm giữa ngõ Lam Thiên thuộc khu phố cổ, chẳng hề sang trọng như những cửa hàng tiện lợi khác, chỉ là một tiệm tạp hóa bình thường, khách hàng chủ yếu là bà con lối xóm.
Hạt mưa bắt đầu rơi xuống, trời chuyển mưa rất nhanh. Chung Tuyết không nhịn được càu nhàu: "Con ngõ này nên đổi tên thành ngõ Mưa Bão đi là vừa, tháng Bảy có thấy được mấy ngày trời quang đâu?"
Dọn xong đồ, Chung Kỳ nhanh chóng lấy tấm ván gỗ chắn ngang cửa.
Làm xong mọi việc, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng ướt đẫm mồ hôi.
Cuộc sống vất vả cứ lặp đi lặp lại, nhưng cô đã quen rồi.
"Mẹ lại sang nhà bà Mai đánh mạt chược à? Chỉ có cuối tuần em mới rảnh đến phụ, tháng sau em lại đi học, ai trông tiệm?" Chung Tuyết vừa nói vừa xoa lưng.
Chung Kỳ đáp, giọng điệu thờ ơ: "Thư Cầm đang buồn, để bà ấy giải khuây chút cũng được mà."
Cơn mưa bất chợt khiến vài người vào tiệm trú mưa. Đồ đạc bày bán bên ngoài lại được dọn hết vào trong, tiệm bỗng chốc trở nên chật chội, ánh sáng cũng mờ đi.
Tiếng mưa hòa lẫn tiếng người trò chuyện râm ran bên tai Chung Kỳ, khiến cô càng thêm khó chịu.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề xuất hiện giữa các kệ hàng. Chung Kỳ ngẩng lên nhìn, mọi âm thanh xung quanh dường như im bặt.
Cô không thể không chú ý đến người đàn ông này. Khách hàng của tiệm hầu hết là khách quen, chỉ có anh ta là gương mặt mới.
Vẻ ngoài lịch lãm của anh ta đối lập hoàn toàn với không gian lộn xộn xung quanh, nhưng khí chất điềm tĩnh lại khiến anh ta không quá lạc lõng.
Các kệ hàng chất đầy đồ, anh ta tìm kiếm một hồi vẫn chưa thấy thứ mình cần, nhưng ánh mắt vẫn kiên nhẫn và bình thản.
Chung Kỳ hoàn hồn, lên tiếng chỉ đường: "Ô ở kệ trong cùng, tầng trên cùng ạ. Loại trong suốt mười tệ, loại đen ba mươi sáu."
Người đàn ông có vẻ hơi bất ngờ, khẽ ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Chung Kỳ. Khuôn mặt cô tuy hơi lem luốc vì mồ hôi nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Chung Kỳ không biết đọc suy nghĩ, cô chỉ giỏi quan sát mà thôi.
Anh ta lịch sự gật đầu với cô, rồi đi đến kệ hàng theo hướng cô vừa chỉ. Kệ cao đến nỗi ngay cả Chung Kỳ cao mét sáu tám cũng phải kiễng chân, vậy mà anh ta lại dễ dàng lấy được chiếc ô.
Đến lúc thanh toán, Chung Kỳ thấy số tiền thanh toán có thêm một số 0.
Anh ta dường như không nhận ra.
Chung Kỳ nhìn anh ta, nhắc nhở: "Ba mươi sáu tệ thôi ạ, anh quét nhầm ba trăm sáu rồi."
Sao lại có người xem nhẹ tiền bạc đến vậy chứ? Y như cậu học trò ngây ngô của cô.
Chung Kỳ dùng điện thoại chuyển trả lại số tiền thừa, vừa hay nhìn thấy tên người nhận: Lý * Sinh.
Cô lại liếc nhìn anh ta.
Anh Lý?
Mấy người hàng xóm cũng tò mò nhìn người thanh niên xa lạ, nhiệt tình khuyên anh ta: "Vest này chắc đắt lắm, ướt thì tiếc."
Mưa như trút nước.
Anh ta nghe lời khuyên, cầm ô đứng ở cửa, hình như cũng không vội đi.
Câu chuyện của mọi người chuyển từ tình hình thế giới sang điểm thi của con cái, cuối cùng lại xoay quanh hai chị em.
"Dạo này sao toàn thấy hai đứa trông tiệm thế? Mẹ cháu đâu?"
Chung Kỳ nhún vai, không đáp.
"Tôi nói nhé, Thư Cầm làm vậy là không được. Con gái ở tuổi này phải đi chơi, yêu đương chứ, suốt ngày ru rú trong tiệm làm gì. Phải không Tiểu Kỳ?" Một ông chú đầu hói gõ gõ lên mặt kính quầy. "Kể chú Lưu nghe xem, ở trường chắc nhiều người theo đuổi cháu lắm nhỉ?"
Chung Kỳ mím môi lắc đầu: "Dạ không."
"Sao lại không được, cháu xinh xắn thế này mà."
Chung Kỳ thầm mắng trong bụng: Lão già này, còn biết dùng từ “xinh xắn” cơ đấy.
"Vì nhà cháu khắc đàn ông ạ." Cô thản nhiên đáp.
Ai cũng biết Chung Thư Cầm một mình nuôi hai con gái. Chung Kỳ chưa từng gặp mặt bố, người đàn ông này dường như chưa từng tồn tại, người nhà cũng chẳng bao giờ nhắc đến ông ta trước mặt cô.
Ba tháng trước, ông ngoại qua đời vì tai nạn, trong nhà chỉ còn lại bốn người phụ nữ là bà ngoại, mẹ và chị gái cô.
Người đàn ông mặc vest đen quay đầu, liếc nhìn Chung Kỳ.
Thú vị đấy.
Chú Lưu lộ vẻ mặt khó xử.
"Cháu không nhầm thì chính miệng chú nói câu đó mà, chú quên rồi sao?" Chung Kỳ mỉm cười, nụ cười thoạt nhìn dịu dàng nhưng lại lạnh lẽo hơn cả cơn mưa ngoài kia. Cô dùng chính những lời đàm tiếu để đáp trả lại những kẻ nhiều chuyện.
Mưa dần ngớt, mọi người lần lượt ra về.
Chung Tuyết đến vuốt tóc Chung Kỳ, như an ủi, lại như có chút ngạc nhiên: "Em không sao chứ?"
"Em không sao." Chung Kỳ nhún vai.
Dù mẹ và chị có cố gắng che giấu đến đâu, cô vẫn nghe thấy những lời ong tiếng ve đó. Những gì cô đáp trả lại chẳng thấm vào đâu so với những lời khó nghe mà họ đã nói.
Tình huống khó xử vừa rồi đã bị cô gạt sang một bên. Lúc này, cô đang nhìn người đàn ông mặc vest đứng ở cửa.
Anh ta định đi rồi, nhưng lại dừng lại vì một cuộc điện thoại. Tiếng mưa rơi khiến cô không nghe rõ anh ta nói gì, chỉ thấy cổ tay gầy guộc đeo đồng hồ. Cô nhận ra chiếc đồng hồ đó, Đới Trác cũng có một chiếc cùng hãng, giá rất đắt.
Chung Kỳ lại chú ý đến bộ vest được cắt may tinh tế của anh ta. Cô xoa cằm, nghĩ, hay là mình cũng nên mua một bộ vest để đi phỏng vấn nhỉ? Nhưng nhìn chất liệu và đường may của bộ vest kia, chắc chắn không hề rẻ.
Khai giảng là cô lên năm tư rồi, bạn cùng phòng người thì ôn thi cao học, người thì tất bật tìm chỗ thực tập. Cô đang nhắm đến một công ty tổ chức triển lãm ở địa phương. Nghe nói công ty này tuyển người rất khắt khe, lại hầu như không nhận thực tập sinh. Hồ sơ của cô đã gửi đi một tuần rồi mà vẫn chưa thấy hồi âm.
Chung Kỳ ngẩn ngơ hồi lâu, đến khi Chung Tuyết búng tay trước mặt: "Ngẩn người ra đó làm gì? Không phải em phải đến nhà cậu học sinh kia sao?"
Chung Kỳ hoàn hồn, nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa là năm giờ.
Đới Trác đã dặn đi dặn lại, phải dọn dẹp xong trước năm giờ, nếu không mấy món đồ chơi của cậu ta bị người nhà phát hiện thì sẽ mách bố mẹ.
Cậu ấm này trời không sợ đất không sợ, tiêu tiền như nước, vậy mà cũng có người phải e dè sao?
Chung Kỳ cầm chiếc ô hoa nhỏ ở cửa tiệm, vội vã đến nhà Đới Trác.
Khu này toàn nhà cũ, người trẻ hầu hết đã chuyển đi, chỉ còn lại người già sinh sống.
Nhà Chung Kỳ vẫn ở đây vì họ không còn nơi nào để đi.
Từ khi còn nhỏ, Chung Kỳ đã không có phòng riêng, ba mẹ con chen chúc trong một căn phòng thuê chật hẹp, chuyển nhà hết lần này đến lần khác.
Sau đó, mẹ cô về ngõ Lam Thiên mở tiệm tạp hóa, ba mẹ con mới được chuyển đến ở trong căn nhà cũ của ông bà ngoại. Đối với Chung Kỳ, đây đã là ngôi nhà tốt nhất mà cô từng ở, ít nhất cô cũng có một chiếc giường của riêng mình.
Dù ngõ Lam Thiên không còn sầm uất như xưa, nhưng vẫn có những ưu điểm riêng, ví dụ như gần chợ, giao thông thuận tiện.
Nhà Đới Trác là căn nhà hai tầng, mỗi tầng chia làm hai căn hộ. Nghe nói ông bà cậu ta để lại cho mỗi người con một căn.
Nhà Đới Trác ở tầng hai, căn hộ phía Đông. Bố mẹ cậu ta đã sửa sang lại căn nhà để tiện cho con trai học hành, cửa ra vào còn lắp cả khóa vân tay.
Chung Kỳ nhập mật mã, vừa vào cửa đã thấy vài hộp giày trống rỗng nằm lăn lóc dưới sàn phòng khách, hóa đơn vứt lung tung bên cạnh.
Những con số trên hóa đơn khiến cô giật mình.
Một đôi giày của cậu ta bằng hai tháng tiền dạy kèm của cô. Mà cậu ta lại mua hẳn hai đôi cùng kiểu dáng, khác màu.
Căn phòng của cậu nam sinh cấp ba bừa bộn y như chính chủ nhân của nó.
Chung Kỳ nhét hộp giày vào gầm giường đã gần kín chỗ, rồi cho ếch sừng ăn.
Bình thường rảnh rỗi, cô còn hay trêu chọc hai con vật nhỏ màu xanh lá cây đó, nhưng hôm nay thời gian gấp rút, dọn dẹp xong là phải đi ngay.
Cô đặt hộp nhựa nuôi ếch sừng và thằn lằn lên bệ cửa sổ, vén rèm cửa cẩn thận, liếc nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là năm giờ.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, cô bỗng thấy một chiếc ô đen lướt qua cửa sổ.
Nhìn kỹ một chút, cô nhận ra có gì đó không ổn.
Người đàn ông đó đang đi về phía nhà Đới Trác, đã đến dưới lầu rồi.
Khoảnh khắc anh ta cụp ô, Chung Kỳ nhận ra đó chính là "anh Lý" vừa mua ô ở tiệm tạp hóa.
Lẽ nào anh ta chính là "người lớn" mà Đới Trác nhắc đến?
Những thông tin trong đầu Chung Kỳ nhanh chóng kết nối: Phong độ, khí chất ngút trời, lại còn đeo đồng hồ cùng hãng… Chẳng lẽ chính là anh ta?
Nhưng nếu là chú của Đới Trác thì anh ta có vẻ hơi trẻ.
Tình hình không cho phép cô suy nghĩ nhiều. Dù bây giờ có chạy ra ngoài ngay lập tức thì cô cũng sẽ chạm mặt anh ta ở cầu thang.
Lúc đó cô biết giải thích thế nào?
Nơi duy nhất có thể trốn trong căn nhà này là gầm giường, mà đã bị những hộp giày của Đới Trác chiếm hết chỗ rồi.
Nhưng nếu không ra ngoài, lỡ anh ta vào nhà thì càng khó nói.
Cô quay đầu nhìn cửa sổ, không còn đường lui.
Hy sinh bản thân hay bán đứng Đới Trác? Đây là một câu hỏi nan giải.
Chung Kỳ nghe thấy tiếng bước chân lên lầu.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cô đứng ở cửa, lo lắng cắn móng tay.
Cuối cùng, cô quyết định không bán đứng Đới Trác. Đã nhận tiền của người ta thì phải có trách nhiệm chứ.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa.
Chung Kỳ vắt óc suy nghĩ cách giải quyết, bỗng nhớ ra một vấn đề chết người – chiếc ô hoa nhỏ của cô vẫn còn để ở ngoài cửa.
Cô bị kẹt trong nhà rồi.
Chiếc ô ở cửa chứng tỏ bên trong có người, mà người đó không phải Đới Trác.
Trên cửa có mắt thần điện tử, nhưng màn hình không sáng, cô cũng không biết dùng. Cô hoàn toàn mù tịt về tình hình bên ngoài.
Cô gần như nín thở, áp sát vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Chung Kỳ tưởng là điện thoại của mình, mò mẫm khắp người, nhưng lại nghe thấy tiếng "alô" từ bên ngoài vọng vào.
Chỉ cách một cánh cửa, giọng nói của người đàn ông rõ mồn một bên tai.
Anh ta dường như cố tình để cô nghe thấy, từng chữ rõ ràng, giọng điệu khó đoán: "Vậy thì tất cả giải tán."
Vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn.
Cuộc điện thoại này không phải là cơ hội để cô thở phào, mà là đếm ngược cho sự sụp đổ của cô.
Chung Kỳ rùng mình.
Cô nhận ra người này không dễ đụng vào. Càng chờ đợi, cô càng lo lắng cho tình cảnh của mình.
Giọng nói của người đàn ông nhỏ dần, như thể anh ta đã quay lưng lại.
Chung Kỳ vừa áp sát vào cửa, thì giọng nói của anh ta lại đột ngột vang lên bên tai: "Được, cứ vậy đi, đợi tôi về rồi nói tiếp."
"Tôi đang làm một việc quan trọng."
Một nửa đe dọa, một nửa trêu chọc.
Anh ta chắc chắn biết trong nhà có người.
Chung Kỳ tuyệt vọng nghĩ, bề ngoài anh ta điềm tĩnh dịu dàng như vậy, mà tâm địa lại…
Nếu đủ kiên nhẫn, anh ta có thể thong thả đợi cô tự mở cửa rồi vây bắt như rùa trong vại.
Dù không muốn ví mình như con rùa bị bắt trong vại, nhưng sự thật là vậy, cô đã hết đường lui.
Người này không phải dạng vừa đâu.
Chung Kỳ nhắm chặt mắt, chấp nhận số phận.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang