Sáng hôm sau, Chung Kỳ đến nhà Cảnh Văn thử đồ.
Cảnh Văn là bạn cùng bàn thời cấp ba của Chung Kỳ, dù học khác trường đại học, tình bạn của hai người vẫn bền chặt cho đến bây giờ.
"Định mua một bộ mới, nhưng nghĩ lại, hay là đợi phỏng vấn xong rồi mua." Chung Kỳ hơi ngại ngùng.
Cô đang rất cần tiền, tiền học phí mới chỉ dành dụm được hai phần ba, tiền dạy kèm cũng chưa nhận được.
Mua online thì không kịp, đến trung tâm thương mại mua thì quá đắt. Nếu chỉ vì buổi phỏng vấn này mà sắm sửa quần áo, lỡ không đậu thì lại thành lãng phí.
Ba tháng trước, ông ngoại Chung Kỳ gặp tai nạn giao thông, không qua khỏi. Cả nhà vẫn chưa hết đau buồn thì mẹ cô, Chung Thư Cầm, lại phát hiện bị ung thư tuyến giáp.
Tuy là ung thư "dễ chữa", tiên lượng tốt, nhưng chi phí phẫu thuật và thuốc men cũng không hề nhỏ.
Khoảng thời gian đó, Chung Kỳ và chị gái tất bật chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà, vừa chăm sóc mẹ, vừa chăm sóc bà ngoại, vừa trông coi tiệm tạp hóa, bận tối tăm mặt mũi. Cô còn phải bỏ lỡ hai môn thi.
Trước đây, Cảnh Văn hay nói đùa, tiệm tạp hóa Thư Cầm là siêu thị lớn nhất ngõ Lam Thiên, bây giờ biết được hoàn cảnh khó khăn của Chung Kỳ, lại biết cô không dễ dàng mở lời vay tiền, nên Cảnh Văn mở tủ quần áo của mình, để Chung Kỳ thoải mái lựa chọn.
Cảnh Văn sống trong căn hộ hai phòng ngủ, phòng ngủ phụ được dùng làm phòng thay đồ, quần áo và túi xách chất đầy, một nửa số quần áo còn chưa cắt mác.
Chung Kỳ đã lâu không đến nhà Cảnh Văn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi kinh ngạc.
Cảnh Văn nhún vai, dựa vào cửa: "Thẻ của bố tôi, tôi không xài thì cũng bị con giáp thứ mười ba xài. Vậy thì chi bằng tôi xài cho rồi."
Bố mẹ Cảnh Văn bất hòa, cùng điều hành công ty, sống ly thân nhưng không ly hôn.
Cô không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt trong nhà, nên thuê nhà ra ở riêng, liên tục quẹt thẻ tín dụng phụ của bố để xả giận.
Chung Kỳ đi một vòng quanh phòng, nhìn thấy một chiếc đồng hồ đeo tay kim loại trên bàn trang điểm, rất giống chiếc mà anh Lý đeo, chắc là cùng hãng nhưng khác mẫu.
"Chiếc đồng hồ này đắt lắm à?" Cô tiện tay cầm lên.
"Mười nghìn tệ."
Chung Kỳ tặc lưỡi, cẩn thận đặt lại chỗ cũ.
"Mua lúc cãi nhau với bố tôi xong, tiêu xài cho hả giận." Thấy Chung Kỳ có vẻ thích chiếc đồng hồ, Cảnh Văn nói, "Thích thì tặng bà đấy."
Chung Kỳ trợn mắt: "Mười nghìn tệ trong mắt nhà giàu như bà chắc cũng giống như một trăm tệ trong mắt tôi nhỉ? Bà mà nói nữa là tôi thù giàu đấy."
"Chỉ có bà thôi, người khác tôi chẳng cho đâu." Cảnh Văn hào phóng ôm ra một đống quần áo, phối đồ cho Chung Kỳ. "Có bộ nào vừa ý thì cứ lấy mà mặc, của tôi là của bà. Mà tôi thấy không cần mặc quá trang trọng đâu, dù sao công ty này cũng liên quan đến nghệ thuật."
Chung Kỳ gật đầu, tiện tay lấy một chiếc váy hai dây lụa trắng, ướm thử trước gương.
Dáng người Chung Kỳ cao ráo mảnh mai, chiếc váy này không chỉ làm tôn lên nước da mà còn tôn lên vóc dáng của cô. Chất liệu lụa vốn kén người mặc, nhưng lại vừa vặn đến kì lạ trên người Chung Kỳ. Chiếc váy dài chấm gót Cảnh Văn, nhưng khi Chung Kỳ mặc chỉ đến bắp chân, càng làm nổi bật đôi chân thon dài của cô.
Cảnh Văn vươn tay kéo nhẹ cổ áo váy nhìn vào trong, rồi "ừm" một tiếng tán thưởng: "Chất lượng tốt đấy."
Sau khi thử vài bộ, cuối cùng họ chọn một bộ vest màu vàng nhạt phối cùng váy hai dây.
Màu sắc tươi tắn, phù hợp với hoàn cảnh.
Cảnh Văn tìm kéo để cắt mác, bị Chung Kỳ ngăn lại.
Cảnh Văn sốt ruột: "Sao lại không cho cắt? Đã nói là tặng bà rồi mà."
Chiếc váy này mà cắt mác rồi, bán lại trên Xianyu chỉ được một phần mười giá.
"Thôi, lỡ sau này bố bà cắt thẻ, bà còn có đồ để bán lấy tiền."
"Cảm ơn bà nhé!" Cảnh Văn méo mặt.
Phối đồ xong, Cảnh Văn xoay Chung Kỳ lại, ngắm nghía hồi lâu, lẩm bẩm hình như vẫn còn thiếu gì đó.
Nghĩ một lúc, cô quay lại bàn lấy chiếc đồng hồ.
"Làm gì?" Chung Kỳ rụt tay lại, cô không cần.
"Cho bà mượn thôi mà, đã thay đồ mới rồi thì thêm chút phụ kiện cũng tốt hơn chứ." Cảnh Văn vừa nói vừa đeo chiếc đồng hồ vào tay Chung Kỳ. "Bà gầy quá..."
Chiếc đồng hồ này được đặt làm riêng, không chỉ khắc tên Cảnh Văn mà dây đeo cũng là kích thước cố định.
Trên cổ tay mảnh khảnh của Chung Kỳ, dây kim loại trông khá lỏng lẻo. Rõ ràng là dây đeo quá rộng so với cô.
Cảnh Văn loay hoay mãi không biết cách chỉnh dây, cuối cùng đành ném dụng cụ xuống, phẩy tay: "...Thôi thì cứ đeo tạm vậy đi."
"Được rồi."
"Hôm nay bà đừng về nữa, tối ngủ lại với tôi."
"Không được, tối nay tôi còn phải dạy học."
"Bận vậy sao?"
Chung Kỳ mím môi, gật đầu: "Thiếu tiền mà."
Chung Kỳ luôn thẳng thắn về tình trạng khó khăn của mình.
Với bạn bè lâu năm, cô không cần phải giả vờ.
Cảnh Văn thở dài: "Dạo này tôi cũng không nhận được việc gì, không có thêm thu nhập. Đợi tôi kiếm được tiền, sẽ bao bà."
"Được thôi." Chung Kỳ biết cô ấy chỉ nói đùa, vui vẻ đồng ý.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ, lại nhớ đến anh Lý, bất chợt hỏi Cảnh Văn: "Văn này, bà nói xem, đàn ông giàu có có phải rất giỏi che giấu không?"
Cảnh Văn nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Che giấu kiểu gì? Kiểu dưới giường thì dịu dàng, trên giường thì cuồng nhiệt à?"
Chung Kỳ cứng họng. Sao cô biết được.
Chung Kỳ ở lại nhà Cảnh Văn đến chiều tối.
Trước khi đi, cô cẩn thận nhắn tin cho Đới Trác.
Đợi hai mươi phút không thấy trả lời, gọi ba cuộc điện thoại mới bắt máy.
Đới Trác giả vờ ngạc nhiên: "Hôm nay có học à? Xin lỗi chị Kỳ, em quên mất."
Qua điện thoại, Chung Kỳ nghe thấy tiếng bóng rổ, tiếng giày ma sát trên sàn, xen lẫn tiếng cười đùa ồn ào.
Chung Kỳ cạn lời: "Cậu nói xem?"
Rõ ràng cô đã đặc biệt nhắc nhở cậu ta.
"Chị Kỳ, cho em nghỉ buổi này và buổi sau được không? Học hành mệt mỏi quá, em cần nghỉ ngơi."
"Không được." Chung Kỳ thẳng thừng từ chối.
Cô cũng có lý do riêng của mình.
Nghỉ một buổi, cô sẽ mất hai trăm tệ, hai buổi là bốn trăm.
Nhưng cô không thể nói thẳng ra… Thằng nhóc này, lại làm lỡ việc kiếm tiền của cô.
"Cậu có tin tôi mách bố mẹ cậu không?"
Không ngờ Đới Trác lại thản nhiên: "Ước gì họ về được."
"Vậy tôi…" Chung Kỳ nhớ đến anh Lý. "...sẽ nói với người giám hộ của cậu."
Cô nhấn mạnh hai chữ "người giám hộ".
Cậu ta vẫn bất cần: "Chị có biết anh ta là ai đâu."
"Ai nói tôi không biết, anh ta họ Lý, đúng không?"
Đầu dây bên kia im bặt.
Cả Đới Trác ngang ngược cũng sợ anh ta, rốt cuộc anh ta là người như thế nào?
Trong lòng Chung Kỳ lóe lên tia hy vọng.
Đới Trác năn nỉ: "Hôm nay em thật sự không về được, chị Kỳ, buổi tối mai em nhất định có mặt, được không?"
Ít ra cũng vớt vát được hai trăm tệ.
Chung Kỳ thở dài: "Tốt nhất là vậy."
Đới Trác im lặng vài giây, nói: "...Sao chị nói chuyện giống anh họ em thế."
Chung Kỳ ngơ ngác, giống chỗ nào chứ…
Cúp máy, Chung Kỳ ném điện thoại xuống, nằm vật ra giường: "Được rồi, tôi ngủ lại với bà đây."
"Không sợ tôi mách người giám hộ của cậu à?" Cảnh Văn nhại lại giọng Chung Kỳ. "Chung Kỳ này, tôi thấy khả năng dọa người của bà ngày càng cao đấy. Ai họ Lý? Ai cơ?"
"Chỉ là… một người đàn ông thôi."
Chuyện này có gì đó sai sai.
Cảnh Văn cố tình nói lớn: "Có người họ Lý rồi, chắc quên luôn người họ Đàm rồi nhỉ?"
"Bà không nhắc, tôi cũng suýt quên mất người này."
"Đúng là đời người vô thường, ngày xưa tôi cứ tưởng hai người sẽ đến được với nhau."
Chung Kỳ bảo Cảnh Văn xem phim truyền hình nhiều quá: "Tôi không có ý định yêu đương."
Chung Kỳ cũng từng coi Đàm Tư là phao cứu sinh, nhưng sau đó cô hiểu ra một điều, đặt hy vọng vào người khác là một sai lầm.
Sáng sớm, Lý Dật Sinh còn chưa kịp tham gia cuộc họp hàng tuần của công ty, đã bị Hứa Văn Dục lôi đến Lãng Viên.
Lãng Viên là một khu công nghiệp sáng tạo, cũng là một khu phố thương mại cỡ trung bình, từng có thời gian rất sầm uất.
Hứa Văn Dục đang đảm nhận dự án cải tạo khu phố này, muốn mời Lý Dật Sinh tham gia thiết kế không gian.
Anh biết Hứa Văn Dục nửa năm nay đang bận rộn với một dự án lớn, nhưng không ngờ lại là dự án này.
Hứa Văn Dục dẫn Lý Dật Sinh đi một vòng quanh khu phố, hầu hết các cửa hàng đã đóng cửa, chỉ còn lại vài tiệm tạp hóa và quán ăn nhanh. Nếu không phải khu phố này còn có hai tòa nhà văn phòng, e rằng mấy cửa hàng này cũng không có khách.
"Khu phố này ế ẩm bao nhiêu năm rồi, hai mươi triệu tệ, sao cậu dám làm?"
Lý Dật Sinh muốn cạy đầu Hứa Văn Dục ra, xem bên trong chứa cái gì.
"Anh trai tôi rất lạc quan về khu này, anh ấy nói chỉ là đội ngũ cũ không biết cách vận hành thôi." Hứa Văn Dục cũng lắc đầu. "Bốn mươi tuổi đầu rồi mà vẫn ngây thơ như vậy."
Dự án này là do hai anh em Hứa Văn Dục và Hứa Thiên bỏ ra hai mươi triệu tệ để thuê lại từ nhà điều hành cũ.
Đây mới chỉ là chi phí thuê mặt bằng ban đầu và một số khoản chi phí khác, chi phí cải tạo sau này mới thực sự là một khoản lớn.
"Nếu nhà cậu nhiều tiền quá thì chuyển cho tôi một ít được không?" Lý Dật Sinh bất lực.
"Không phải tôi đã mời cậu đến đây rồi sao?" Hứa Văn Dục đáp trả lời mỉa mai của Lý Dật Sinh.
Dự án này liên quan đến rất nhiều vấn đề, Hứa Văn Dục cần một người đáng tin cậy, có năng lực, lại có thể kiểm soát được tình hình.
Lý Dật Sinh chính là ứng cử viên sáng giá nhất trong lòng cậu ta.
Tuy bất lực, nhưng Lý Dật Sinh vẫn hỏi: "Khi nào khai trương?"
Thấy Lý Dật Sinh có vẻ hứng thú, Hứa Văn Dục vội vàng nói: "Trước Tết Nguyên đán năm sau."
Tính ra chỉ còn bảy tháng.
"Gấp quá." Lý Dật Sinh đưa tay xin thuốc. "Cậu định vắt kiệt sức tôi à?"
"Tóc cậu rụng nhiều thế cơ mà."
Hứa Văn Dục vừa lải nhải vừa móc thuốc lá và bật lửa trong túi ra đưa cho Lý Dật Sinh. Mỗi ngày chậm trễ khai trương là một ngày tốn kém tiền thuê mặt bằng, điện nước, nhân công… Toàn là tiền tươi thóc thật cả.
Lý Dật Sinh không nghiện thuốc, chỉ khi nào suy nghĩ điều gì hoặc gặp áp lực lớn mới hút một điếu.
Việc anh hút thuốc lúc này chứng tỏ anh đã coi chuyện của Hứa Văn Dục như chuyện của chính mình.
Anh không hề do dự khi giúp đỡ bạn bè. Chỉ là sau khi xem xét kỹ lưỡng, anh nhận thấy quy mô dự án này không hề nhỏ, cần cả một đội ngũ để hỗ trợ. Công ty không phải của riêng anh, nên anh cần phải cân nhắc mọi khía cạnh.
Ba năm trước, khi Lý Dật Sinh mới về nước, anh làm việc tại một công ty nhà nước, phụ trách thiết kế và thi công một dự án khu liên hợp thể thao. Sau đó, vị sếp đánh giá cao năng lực của anh đã quyết định nghỉ việc để ra làm riêng và mời anh cùng hợp tác. Từ đó, hai người bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
"Cậu định làm thế nào?" Lý Dật Sinh hỏi.
Hứa Văn Dục mở file PPT trên điện thoại, giải thích cho anh về kế hoạch ban đầu của dự án.
Khu phố này ban đầu được định vị là khu công nghiệp sáng tạo, họ dự định chuyển đổi thành khu phố thương mại nghệ thuật, một nửa là các quán cà phê, hiệu sách, phòng tranh và cửa hàng đồ gia dụng đặc trưng, nửa còn lại là khu triển lãm nghệ thuật, thay đổi triển lãm vài tháng một lần.
"Trên lầu có một công ty tổ chức triển lãm, nguồn lực nghệ sĩ và năng lực dàn dựng tốt nhất thành phố hiện nay." Hứa Văn Dục chỉ vào tòa nhà văn phòng trước mặt. "Tôi đã liên hệ với họ vài lần rồi, lát nữa mình cùng lên gặp nhé?"
"Ừ, được."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi bước vào sảnh tòa nhà, Hứa Văn Dục nhắc đến: "Giới trẻ bây giờ rất thích đi xem triển lãm, chụp ảnh check-in. Mấy hôm trước tôi thấy Ân Phi đăng ảnh đi xem triển lãm trên mạng."
Lý Dật Sinh không nói gì, chỉ dập tắt điếu thuốc.
Hứa Văn Dục rất biết nhìn sắc mặt, biết mình lỡ lời, vội vàng nói: "Không nhắc đến cô ấy nữa, không nhắc nữa."
Thực ra Hứa Văn Dục cũng không biết Lý Dật Sinh nghĩ gì, năm đó vì Trình Ân Phi, anh đã nổi cơn tam bành ngay trong bữa cơm gia đình, gây chuyện với cả nhà.
Sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, cái tên Trình Ân Phi bỗng trở thành điều cấm kỵ.
Cậu ta chuyển chủ đề: "Tôi gọi điện xem ông Vương có ở đó không đã."
Vẻ mặt Lý Dật Sinh vẫn lạnh tanh.
Hứa Văn Dục hiểu rõ tính cách của Lý Dật Sinh, nhưng lại rất cần anh giúp đỡ, nên đành phải gọi điện cầu cứu.
Cậu ta vừa đi xa vừa quay đầu lại, dùng khẩu hình miệng bảo Lý Dật Sinh đừng đi.
Trong góc sảnh có một quán cà phê, thỉnh thoảng có vài người đến mua cà phê mang đi.
Một bóng hình màu vàng nhạt lọt vào tầm mắt Lý Dật Sinh.
Thời tiết oi bức, khu phố vắng vẻ, một chút màu sắc tươi sáng cũng dễ dàng thu hút sự chú ý.
Đó là một cô gái trẻ mặc vest màu vàng nhạt, đang ngồi ở chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ.
Lý Dật Sinh có trí nhớ tốt, nhận ra cô là cô gái ở tiệm tạp hóa, giáo viên dạy kèm của Đới Trác.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, trông gọn gàng và chỉn chu hơn so với lần trước, trang phục không khác mấy so với những nhân viên văn phòng khác, chỉ có chiếc đồng hồ đeo tay hơi rộng trông có vẻ không phù hợp.
Anh không định đến chào hỏi, dù sao cũng chỉ gặp một lần, không tính là quen biết.
Để không đến muộn buổi phỏng vấn, Chung Kỳ đã đến sớm bốn mươi phút.
Khu vực xung quanh khá vắng vẻ, cô không ngờ lại gặp được "người quen" ở đây.
Cô đã nhìn thấy Lý Dật Sinh qua cửa kính trước khi anh bước vào tòa nhà.
Phải nói là, hai người đàn ông đẹp trai, khí chất bất phàm đi cùng nhau, rất khó để bỏ qua.
Hôm nay anh mặc đồ thường, trông trẻ trung và năng động hơn so với khi mặc vest.
Ban đầu cô chỉ thấy trùng hợp, nhưng sau đó, cô chợt nảy ra một ý tưởng.
Anh ta có thể đe dọa cô, vậy tại sao cô không thể?
Cô đến gần Lý Dật Sinh, thử gọi: "Anh Lý?"
Lý Dật Sinh quay lại, nhìn vào đôi mắt trong veo ánh lên tia tinh nghịch.
"Anh là… người giám hộ của Đới Trác, phải không ạ?"
Lý Dật Sinh khẽ gật đầu, coi như thừa nhận.
"Tôi là giáo viên dạy kèm của cậu ấy."
"Tôi biết." Lý Dật Sinh nhìn cô với vẻ mặt "có việc gì?".
"Anh có thể liên lạc với bố mẹ cậu ấy không? Tiền dạy kèm tháng trước và tháng này họ vẫn chưa trả cho tôi."
Lý Dật Sinh không rõ về tình hình học phí cụ thể, anh dừng lại một chút, hỏi thẳng: "Tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Chung Kỳ: "Hai nghìn hai trăm tệ."
Lý Dật Sinh hơi nhíu mày.
Là anh họ mà anh còn quan tâm hơn cả bố mẹ ruột của cậu nhóc này, không biết gần đây cậu và mợ đang bận gì.
"Phiền cô rồi." Lý Dật Sinh gật đầu, lấy điện thoại ra. "Cho tôi số liên lạc, tôi chuyển khoản luôn cho cô."
Chung Kỳ lấy điện thoại trong túi ra, vô tình để lộ chiếc mác áo vest.
Cô biết Lý Dật Sinh đã nhìn thấy.
Cô không hề lúng túng, ngược lại còn cười toe toét: "Anh thấy đấy, tôi đang rất kẹt tiền."
Cô thẳng thắn, không hề che giấu.
Lý Dật Sinh nhìn cô, chú ý đến nốt ruồi son nhạt màu ở đuôi mắt, đang chuyển động theo nụ cười của cô.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang