• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc đường….?

Trong đầu liền xuất hiện từ này.

Rừng rậm quái quỷ, làm ta lạc đường?!

Ông trời a! Thổ địa a! Ta chỉ mới sống được có 6 năm! Ta còn chưa được ăn hết mỹ thực thiên hạ a! Ta còn muốn gặp phụ thân ta a!

A! Nói tóm lại, ta còn chưa muốn chết a!

*555555555….. Nếu không phải ta tùy hứng, dám không nghe lời của phụ thân, sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.

(*555555: Trong tiếng Trung, khi đọc nhanh sẽ giống như “huhuhu”)

55555555555….. Ta hối hận, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ a?

——————————–

Ta gọi là Trịnh Xương Mân [tha thứ ta, tự tiện sửa lại họ của Xương Mân], là đương kim …tiểu Vương gia. Nói đến phụ thân ta a, thật là tự hào, phụ thân ta kêu Trịnh Duẫn Hạo, là đương kim Vương gia, tuy rằng không màng danh lợi, đối với việc đấu đá trong triều đình cũng không hứng thú, nhưng cũng bởi vì tính cách này mà người rất được Hoàng Thượng tín nhiệm.

Phụ thân là một người rất nhàm chán! Người say mê võ học, nhưng thật ra đối với việc tập võ đánh nhau cũng không không hề hứng thú.

Về phần mẫu thân của ta, aiz, nói thật, ta cũng chưa từng thấy qua. Thời điểm sinh ra ta, người vì khó sinh mà mất đi, cho nên, ta là một hài tử mồ côi mẹ.

Hắc hắc, cảm thấy hứng thú với chuyện tình xưa của phụ thân và mẫu thân ta đúng không?

Kỳ thật, phụ thân và mẫu thân căn bản là không có tình cảm. Về phần vì cái gì lại có ta, nghe hạ nhân trong phủ Vương gia nói, năm đó phụ thân ta bị Hoàng thượng ép hôn, bị buộc phải cưới mẫu thân ta, nhưng phụ thân căn bản không có thích mẫu thân. Còn nữa, nghe nói là do mẫu thân quá mức mê luyến phụ thân nên đã bỏ thuốc người, cho nên ta mới có thể đến thế giới này.

Đối với chuyện này ta nghe xong thật ra cũng không có nhiều cảm giác lắm, dù sao mẫu thân ta cũng qua đời rồi, cần gì phải để ý nhiều như vậy? Huống hồ, phụ thân ta rất thương ta, ta cũng rất yêu thương, sùng bái phụ thân!

Phụ thân ta bộ dáng rất anh tuấn, múa võ giỏi, là tâm phúc của Hoàng Thượng, hơn nữa lại có rất nhiều tiền, thế nhưng người mà phụ thân thích thực rất hiếm có. Từ khi ta biết nhận thức đến nay, nhìn đến những người phụ nữ được ban cho phụ thân ta nhiều không kể xiết. Cho dù phụ thân ta đã từng có một đời vợ, còn có một đứa con chính là ta, vậy mà nữ nhân muốn gả cho phụ thân có lẽ phải xếp hàng kín hết cả Trường Thành. Bất quá, phụ thân luôn lấy lý do vẫn chưa thôi tưởng nhớ đến người vợ quá cố để cự tuyệt nữ nhân, hắc hắc, phụ thân là gạt người đi! Không thể quên? Ta xem phụ thân ngay cả hình dáng của mẫu thân thế nào cũng không nhớ, người nói thế cũng chỉ để cự tuyệt đám người ruồi bọ kia mà thôi.

Về phần ta, kỳ thật ta cũng muốn có mẹ kế, chính là những nữ nhân được ban cho phụ thân ta đều không thuận mắt, không xinh đẹp còn chưa nói, không biết xuống bếp cũng coi như không tính, nhưng là bọn họ dám đối với ta trong ngoài không đồng nhất?! Ở trước mặt phụ thân liền tỏ ra rất yêu thương ta, không ngại phụ thân đã có một đứa con, nhưng chỉ cần ra khỏi tầm mắt của phụ thân, bộ dáng Mẫu Dạ Xoa liền hiện ra, đối với ta hờ hững ta có thể nhịn, mụ nội nó dám đánh ta?! Ta thèm vào! Lão hổ không phát uy ngươi lại tưởng mèo bệnh sao!

Cho nên sau mỗi lần như vậy ta đều cố tình chỉnh các nàng, tỷ như cho thuốc xổ vào đồ ăn của các nàng, cố ý quấy rối khiến cho các nàng toàn thân bẩn thỉu, tức chết các nàng!

Nguyên lai kế hoạch của ta rất hoàn mỹ, nhưng mà vẫn bị phụ thân phát hiện ra. Tuy nhiên phụ thân lại mắt nhắm mắt mở cho phép ta quấy rối, hắc hắc, ta còn không biết tâm tư của người sao? Người chỉ cần ngồi “mát ăn bát vàng”, “đám ruồi bọ” đã có ta giúp người đuổi đi.

Tốt lắm!…..

Nói đến ngày hôm nay, buổi sáng trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây, ta từ sáng sớm đã đánh thức phụ thân, đòi phụ thân mang ta đi ra ngoài chơi. Phụ thân xem xét thấy hôm nay cũng không có gì trọng yếu, cho nên ăn sáng xong liền mang ta ra ngoài chơi diều.

Được đi chơi, ta thực sự rất hưng phấn nga!

Sau khi cùng phụ thân náo loạn cả một buổi sáng, phụ thân xem qua túi nước thấy đã hết sạch, lại thấy ta khát nước, người liền dặn ta không được đi lung tung, sau đó mang theo túi nước đến bên bờ sông lấy nước.

Sau đó, thật trùng hợp, dây diều của ta bị đứt, bay về phía rừng rậm cách đó không xa.

Trong chốc lát ta đã quên đi lời dặn của phụ thân, đi theo con diều, chạy về phía rừng rậm.

Thực tế, rất không may, ta không những không bắt được diều, còn thực ngu ngốc mà lạc đường.

—————————–

Ngay tại thời điểm Xương Mân bởi vì bị lạc đường đang không biết làm sao, lại đói bụng muốn chết liền nhìn thấy hi vọng.

Cái gọi là hi vọng chính là một thôn nhỏ, đại khái chính là ý tứ này.

Ngay phía trước không xa là một gian nhà gỗ nhỏ, hơn nữa xem ra cũng có người.

Vì thế Xương Mân thật cao hứng chạy về phía gian nhà gỗ.

“Cốc…cốc…cốc…” Muốn vào nhà người khác trước hết phải gõ cửa, Xương Mân minh bạch, nhưng là nó gõ cửa đã lâu nhưng không thấy ai ra mở cửa.

Thảm rồi tại sao lại không có ai?

“Có ai ở đây không? Có ai không?” Xương Mân bắt đầu gọi.

Vẫn như cũ không có ai ra mở cửa.

Không thể nào? Thật sự không có ai? 555555555 Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta thật sự phải chết ở nơi này?

“Tiểu bằng hữu, tại sao ngươi lại khóc? Tại sao lại ở chỗ này?” Giọng nói ôn nhu, hơn nữa giống thanh âm của tự nhiên vang lên bên cạnh người Xương Mân, nó quay đầu, đập vào mắt là một thần tiên ca ca, Xương Mân nhất thời ngây ngốc đã quên khóc.

Một thân bạch sam phóng khoáng tao nhã, mái tóc đen dài tùy tiện buộc lại, lại càng lộ vẻ xinh đẹp, đôi mắt thật to đen như nước sơn sáng ngời, trong suốt tựa hồ như không chút bụi trần, cái mũi cao cao, da thịt trắng nõn, đôi môi hồng nhuận, mặc dù bộ dạng xinh đẹp, nhưng cũng không làm mất đi dương khí mạnh mẽ của nam nhân, sẽ không làm cho người khác nhầm người này là nữ nhi.

Một người như thế, nếu không phải là thần tiên, thì là cái gì?

“Thần tiên ca ca, ta lạc đường, hơn nữa, ta rất đói bụng….” Xương Mân tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng không quên chuyện bị lạc đường cùng đói bụng.

Mà người kia bên miệng nổi lên một nụ cười nhu hòa, y đến gần, ôn nhu sờ đầu của Xương Mân, nói:

“Tiểu bằng hữu ngoan, ca ca sẽ mang ngươi ra khỏi rừng được không?”

Nụ cười của thần tiên ca ca làm cho nó lại trong nháy mắt thất thần, hơn nữa không hiểu sao lời nói của thần tiên ca ca lại làm cho cho nó cảm thấy thực an tâm, bất an trước đó hoàn toàn tan thành mây khói!

“Nhưng mà, ta rất đói bụng, không còn sức….” Xương Mân nói, giương lên đôi mắt muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội.

Tuy rằng lời nói của nó là sự thật, nhưng muốn được tới gần thần tiên ca ca cũng là một phần nguyên nhân.

Người nọ liền bật cười, lập tức nói:

“Nếu ngươi đã không chê, vậy trước hết đi vào trong nhà, ca ca sẽ chuẩn bị một chút đồ ăn cho ngươi có được hay không? Nhưng mà nơi này của ca ca không có sơn hào hải vị, ngươi ăn tạm cho đỡ đói, thế nào?”

“Thật sao? Thật tốt quá! Ta không có kén ăn đâu, cám ơn thần tiên ca ca.” Xương Mân vui vẻ nói.

“Ha ha, ca ca không phải thần tiên, đừng gọi thần tiên ca ca, ta tên Tại Trung, ngươi có thể gọi ta là Tại Trung.” Nói xong, Tại Trung liền lộ ra một nụ cười hữu hảo.

“A? Tại Trung ca bộ dạng đẹp như vậy, ta còn nghĩ huynh là thần tiên! Hì hì, ta là Xương Mân, Tại Trung ca có thể gọi ta là Xương Mân.” Xương Mân nói.

“ Xương Mân? Vậy vào trong nhà đi thôi!” Tại Trung lại ôn như cười, lập tức dắt Xương Mân vào trong nhà.

Có lẽ bởi vì không có mẹ, Xương Mân đối với hành động ôn nhu của Tại Trung cảm thấy trong lòng thực ấm áp, thực hạnh phúc a!

Ăn mì do Tại Trung làm, Xương Mân lại thán phục.

Trời ạ, Tại Trung ca bộ dạng xinh đẹp, tính cách lại rất thiện lương ôn nhu, tối trọng yếu là huynh ấy có thể xuống bếp, vả lại ăn rất ngon, sơn hào hải vị trong hoàng cung cũng không thể sánh bằng, 55555555…… Thật sự làm cho Xương Mân cảm động muốn khóc.

Chỉ có điều đương nhiên Xương Mân sẽ không lãng phí thời gian mà khóc, chính là ở trong lòng ngẫm lại, dù sao mì lạnh cũng không thể ăn vội.

“ Xương Mân a, ăn chậm một chút, coi ngươi trong mồm đều là thức ăn.” Tại Trung sửa sang lại vài thứ, sau nhìn đến bộ dạng của Xương Mân liền bật cười, cầm lấy khăn nhẹ nhàng giúp Xương Mân lau miệng.

Thân thể của Tại Trung ca thật thơm, không giống các dì kì quái kia thân thể toàn mùi phấn son, mùi hương của Tại Trung là hương thơm tự nhiên, làm cho người khác cảm thấy thoải mái. Xương Mân nghĩ vậy cũng không nói ra, bởi vì nó còn đang bận ăn.

“Xương Mân, ngươi tại sao lại bị lạc đường?” Tại Trung ngồi xuống cạnh Xương Mân, hỏi.

“Diều của ta bị đứt, bay vào trong rừng, ta nghĩ lấy diều, vì thế nên bị lạc đường….” Xương Mân có chút ngượng ngùng nói, aiz, loại chuyện này mà truyền ra ngoài, danh hiệu thiên tài của nó bị vứt đi a?

Đúng vậy, đừng nhìn Xương Mân còn nhỏ tuổi như vậy, nó đọc sách có thể nói là đọc nhanh như gió, vô luận cái gì đều chỉ cần học một lần, có thể nói so với hài tử cùng tuổi thông minh hơn rất nhiều, cho nên được gọi là thiên tài.

“Vậy người nhà ngươi đâu?” Tại Trung tò mò hỏi tiếp.

“Ta là cùng phụ thân đi dạo chơi, thời điểm ta chạy vào rừng vừa vặn phụ thân có việc phải đi, aiz, sớm biết vậy ta đã nghe lời không chạy lung tung, phụ thân chắc sẽ rất lo lắng…….” Xương Mân ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không hoàn toàn nghĩ như vậy, tuy cũng có chút áy náy khi tự tiện vào chạy rừng làm phụ thân lo lắng, nhưng nó cũng không hối hận, nếu không chạy lung tung sẽ không có cơ hội gặp Tại Trung ca ca!

Tại Trung nào biết tâm tư thực sự của nó, cậu nhìn bộ dạng lo lắng của Xương Mân liền đối với nó cười ôn nhu nói:

“Đừng lo lắng, chút nữa ta mang ngươi ra khỏi đây, cha ngươi thấy ngươi sẽ không lo lắng nữa.”

Tại Trung ca ca thật tốt, nếu ta có mụ mụ như vậy thì tốt rồi……

Từ từ, mụ mụ….?

Xương Mân nhìn Tại Trung, có chút kinh sợ với cách xưng hô vừa xuất hiện trong đầu mình.

Tại Trung trông thấy Xương Mân ngẩn người, nghĩ đến Xương Mân vẫn còn buồn, vì thế nhẹ giọng hỏi:

“Xương Mân ngoan, còn đói bụng không? Có muốn ăn chút gì nữa không?

“Tại Trung ca ca, huynh làm mẫu thân của ta được không?” Xương Mân ngẩng đầu, trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ nghiêm túc không phù hợp với tuổi của nó, đột nhiên hỏi.

Tại Trung bị câu hỏi này làm cho ngây người, mất nửa ngày mới có phản ứng, cậu phì cười, nói:

“Tại Trung ca ca là nam nhân, làm sao có thể làm mẹ của ngươi?

“Tại sao nam nhân lại không thể làm mẫu thân của ta? Xương Mân từ nhỏ đã không có mẫu thân, Tại Trung ca ca lại ôn nhu như vậy, rất có cảm giác mẫu tử….” Xương Mân nói xong hai mắt đã đẫm lệ, vẻ mặt đáng thương làm cho người khác không nỡ cự tuyệt.

Tại Trung thật sự dở khóc dở cười, đang nghĩ xem làm cách nào để cự tuyệt mà không làm tổn thương Xương Mân, từ bên ngoài cửa sổ liền truyền đến một tiếng kêu gọi:

“Xương Mân! Xương Mân! Ngươi ở đâu? Nghe được ta nói liền đáp lại a, Xương Mân!”

“Thiếu gia! Thiếu gia!”

Trừ bỏ thanh âm của một nam nhân còn hỗn tạp hai ba tiếng gọi ầm ĩ của tùy tùng, trong phòng Xương Mân vừa nghe thấy tiếng của phụ thân liền nhảy khỏi ghế dựa, mở cửa lao ra khỏi nhà.

Tại Trung thấy thế, cũng đi theo ra ngoài.

“ Phụ thân!” Xương Mân hưng phấn hô to một tiếng, liền bổ nhào vào trong lồng ngực của nam nhân.

“ Xương Mân, con đi đâu vậy? Hại ta lo lắng!” Nam nhân vẻ mặt lo lắng ôm lấy Xương Mân nói.

“Phụ thân, con vừa rồi….. lạc đường, nhưng mà sau đó gặp được người tốt!” Nói xong, Xương Mân quay đầu, nhìn về phía Tại Trung vẫn còn đang đứng trước cửa căn nhà gỗ, kêu lên một tiếng:

“Tại Trung ca ca, mau tới đây a!”

Trịnh Duẫn Hạo bật cười, trong chốc lát đã cùng người xa lạ thân thiết như vậy, bị người bán cũng không biết, ngẩng đầu nhìn về hướng Xương Mân vừa chỉ.

Không thấy thì không sao, vừa thấy đã làm cho Duẫn Hạo cả người ngây ngẩn!

Đó thực sự là một con người sao? Thật xinh đẹp! Đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia giống như có thể hút hồn người khác, làm cho bất cứ ai chỉ liếc một cái liền bị giam cầm trong đó….

Cặp mắt to kia, như thế nào lại có cảm giác quen thuộc..

Tại Trung vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Duẫn Hạo đứng cách đó không xa.

Duẫn Hạo một thân lam sam, một đôi mắt xếch lộ ra anh khí, sống mũi cao cao, đôi môi mỏng khêu gợi, toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra khí phách vương giả, chứng minh đó là một nam nhân thực tuấn suất.

Quan trọng là, diện mạo của hắn theo trí nhớ của Tại Trung về một người nào đó, rất giống.

Một làn gió thổi qua, lướt nhẹ qua xiêm y của hai kẻ vẫn đang chăm chú nhìn đối phương.

Về phần Xương Mân, thấy bộ dạng ngốc lăng của phụ thân không khỏi cười trộm.

Xem ra muốn Tại Trung ca ca trở thành mẫu thân của ta không phải không có khả năng a, ha hả…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang