• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, trận đấu tựa như hỏa như đồ bắt đầu.

Tại Trung đứng ở hàng người dự thi, thập phần cảm thấy không tự nhiên.

Nguyên nhân? Bởi vì hàng người này đa số toàn nữ tử, Tại Trung xót xa phát hiện ra nam nhân tham dự không nhiều, tính cả cậu chỉ có ba người.

Kim Tại Trung cũng không hẳn có ác cảm với nữ nhân, chính là bất cứ ai đứng giữa một hàng toàn nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ trang điểm lộng lẫy, đều có cảm giác không được tự nhiên đi?

Các nàng rốt cuộc tới tuyển mĩ nữ hay người dạy đàn vậy?

Kỳ thật, cũng khó trách, Vương gia Trịnh Duẫn Hạo của chúng ta là nhân vật to lớn hoàn mỹ như vậy, nữ tử ngưỡng mộ hắn không ít, lần này cáo thị do chính Hoàng Thượng ban ra, phần đông nữ tử đương nhiên muốn tranh thủ cơ hội tốt này, tiếp cận tình nhân trong mộng của các nàng!

Bên kia Duẫn Hạo cùng Xương Mân.

“Phụ thân a, người thật là thảm!” Xương Mân ngồi trên ghế, gác chân, ăn nho, ra dáng một tiểu đại nhân.

“Ân? Con muốn nói cái gì?” Duẫn Hạo nhìn bốn phía hỗn loạn, người vây quanh xem cuộc thi rất nhiều, aiz, đau đầu a đau đầu!

Hắn ghét nhất trường hợp này!

“Hắc hắc, vừa mới nghe hạ nhân nói, người dự thi tám chín phần đều là nữ nhân, chắc chắn bọn họ đều là vì phụ thân mà tới!” Xương Mân nói.

Duẫn Hạo nghe vậy ngây ra một lúc, không thể nào…?

“Nhưng mà vẫn có vài người là nam phải không?” Duẫn Hạo mang một chút hy vọng nói.

“Có vẻ như thế! Aiz, nghĩ tới mỗi ngày phải đối mặt với một nữ nhân kỳ quái, nàng còn dạy con cầm, thiên a, mới tưởng tượng thôi đã cảm thấy thật đáng sợ!!” Xương Mân nói xong, toàn thân nổi da gà.

Duẫn Hạo không nói gì, hắn trời không sợ đất không sợ, duy nhất sợ chính là điều này?

Nữ nhân, thật đúng là đáng sợ….

Trận đấu có người vui mừng kẻ lo âu cuối cùng cũng bắt đầu.

Trịnh Duẫn Hạo ngáp lần thứ n.

Quả đúng như lời Xương Mân nói, nữ nhân dự thi rất nhiều, hơn nữa các nàng vừa đàn vừa ra sức liếc mắt đưa tình về phía hắn, khiến cho hắn cả người không được tự nhiên.

Về phần cầm nghệ của hai nam tử kia không có gì phải nói…. đừng hiểu lầm, là chán đến không muốn nói, khiến cho Trịnh Duẫn Hạo vô cùng tuyệt vọng!

Trời ơi, chẳng lẽ thực sự phải nhận một cái mê gái… Nga không, là một nữ tử đảm đương việc dạy cầm cho Xương Mân?

Mắt thấy chỉ còn một người cuối cùng,mà Duẫn Hạo cùng Xương Mân đã muốn tuyệt vọng, phần đông người xem cũng bắt đầu không kiên nhẫn, một dáng người vận bạch sam quen thuộc bước lên sân khấu, toàn bộ đều nhất thời rơi vào im lặng.

Vì sao? Chỉ vì người này một thân áo trắng như tuyết, dung mạo bất phàm, mái tóc đen mượt mà được buộc gọn ở phía sau, tóc mái rất dài, nhưng cũng không che khuất được cặp mắt to, đen láy trong suốt, làn da trắng nõn cùng đôi môi hồng nhuận thoạt nhìn không giống như đã qua son phấn, người này ngoài Tại Trung ra thì còn có thể là ai?

Có phải là thần tiên không? Trong suy nghĩ của mọi người đều hiện lên câu hỏi này.

“Nha! Tại Trung ca ca!!!” Xương Mân đột nhiên nhảy dựng lên kêu một tiếng, nhóc lúc này chính là hận không thể chạy đến bên Tại Trung ca ca.

Mà Duẫn Hạo ngồi kế bên không khỏi ngây người.

Tại Trung… Tựa hồ so với lần trước còn đẹp hơn….

Tại Trung đối Xương Mân khẽ mỉm cười, sau đó ôm cầm của mình ngồi xuống, điều chỉnh tư thế, bắt đầu dạo đàn.

Động tác của Tại Trung vô cùng tao nhã, mười ngón tay nhỏ và thon dài không ngừng lướt nhẹ trên dây đàn, tiếng đàn vang dội mà dễ nghe, nên hình dung như thế nào đây? Tiếng đàn khi nhanh thì dâng trào, mà khi trầm lại như sóng biển mãnh liệt, khi lại nhẹ nhàng uyển chuyển, lộ ra một chút bi ai cô liêu, giống như toàn bộ ngọt bùi đắng cay của nhân gian cùng tụ lại một chỗ, cảm giác thực đặc biệt.

Điệu nhạc kết thúc, tất cả mọi người dường như vẫn còn đang đắm chìm trong những cung bậc cảm xúc từ tiếng đàn của Tại Trung, cho nên một hồi lâu bọn họ mới phản ứng lại, đồng thời tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Kết quả đã có thể thấy được, về công và tư, Tại Trung đều trở thành quán quân.

Thật vất vả đợi đám người tản đi, Tại Trung lúc này mới chính thức cùng Duẫn Hạo và Xương Mân gặp mặt, Xương Mân nhanh chóng chạy về phía Tại Trung.

“Tại Trung ca ca, thật tốt quá! Huynh từ nay về sau là sư phụ của đệ! Chúng ta mỗi ngày đều có thể gặp mặt! Ha ha!” Xương Mân ôm Tại Trung, hưng phấn nói.

“Ha hả, vậy về sau cũng mong Xương Mân chỉ giáo nhiều hơn!” Tại Trung cũng khó giấu nổi hưng phấn nói.

“Nói gì vậy, là chúng ta làm phiền cậu chỉ dạy cho Xương Mân mới phải, nó không gây phiền toái cho cậu là tốt lắm rồi!” Duẫn Hạo nói.

Xương Mân nghe phụ thân nói xấu mình cũng không nổi giận, được nhìn thấy Tại Trung ca ca, thật là hưng phấn!

“Trịnh Vương gia.” Tại Trung câu nệ xưng hô một tiếng.

Mà một câu xưng hô này lại làm Duẫn Hạo không vừa ý.

“Đừng gọi ta là Vương gia, cậu về sau là thầy dạy của Xương Mân, là bằng hữu của ta, cứ gọi là Duẫn Hạo, ta cũng gọi cậu là Tại Trung, thế nào?” Ngữ khí của Duẫn Hạo thật khiến cho người ta khó mà từ chối.

“Hảo, Duẫn Hạo.” Tại Trung đương nhiên cao hứng, vốn cho rằng khoảng cách của mình cùng người này rất xa, lại có thể gọi mình là bằng hữu, trong lòng cậu không ngừng tung hô.

Tại Trung bởi một câu nói của Duẫn Hạo trong lòng như nở hoa, chỉ còn thiếu mức bay lên trời, làm cho Xương Mân một bên hung hăng *BS đánh phụ thân nhà mình một phen.

(*BS: ngôn ngữ mạng TQ, viết tắt phiên âm của từ bishi, chỉ ý tứ khinh bỉ dành cho đối phương)

“Nói thật, cầm nghệ của cậu thật không bình thường, rất tuyệt vời, để Xương Mân nhận cậu làm sư phụ giống như là trèo cao vậy!” Duẫn Hạo nói.

“Không phải như vậy đâu? Xương Mân đáng yêu như vậy, tôi cao hứng còn không kịp.” Tại Trung cười cười nói, đột nhiên khuôn mặt lại trầm xuống, có chút buồn rầu nói:

“Chỉ là……”

“Làm sao vậy? Gặp gì khó khăn sao?” Duẫn Hạo phản ứng theo bản năng, vội hỏi.

“Không, chính là hiện tại tôi không có chỗ nào để ở, cũng có chút phiền não!” Tại Trung đem lời kịch đã sớm chuẩn bị nói ra.

Thực xin lỗi Duẫn Hạo, tôi không có ý gạt huynh.

“Nha, chuyện này thì đơn giản, phụ thân, để Tại Trung ca ca ở nhà chúng ta là được rồi, phải không?” Xương Mân cao hứng đề nghị, như vậy là có thể hàng ngày tiếp xúc gần gũi với Tại Trung ca ca.

“Đúng vậy, Tại Trung, cậu thấy thế nào? Vào ở trong phủ nhà ta đi?” Duẫn Hạo cũng theo Xương Mân đề nghị, cùng ở dưới một mái hiên, hắn có thể cùng Tại Trung gần gũi tiếp xúc.

“ Tốt, cám ơn huynh.” Tại Trung cười, nói.

Không thể phủ nhận, Duẫn Hạo lại vì nụ cười khuynh thành kia mà ngây dại.

Bên này Tại Trung vừa rời đi, Duẫn Hạo lập tức thay đổi thành bộ mặt nghiêm túc, tiếp theo hướng quản gia đứng một bên nói:

“Lưu quản gia, ngươi giúp ta truyền lệnh cho huynh đệ Ảnh môn, bảo bọn họ điều tra một chút về lai lịch của Kim Tại Trung.”

“Vâng, Vương Gia.” Lão quản gia đáp ứng một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tại Trung, ta không phải không tin cậu.

Trực giác mách bảo cậu là người tốt, đối với phụ tử chúng ta không có ác ý. Chính là, tha thứ cho ta, Tại Trung, lòng người khó đoán, điều tra rõ ràng mới có thể chứng minh cậu là bạn hay thù.

Ảnh môn, tổ chức ở trong bóng tối do Duẫn Hạo ngầm thành lập, chuyên phụ trách thu thập tài liệu và bảo vệ Xương Mân khi cần thiết.

Tổ chức này thực sự rất thần bí, trên giang hồ không ít kẻ đã nghe danh, làm việc cũng rất nhanh rất mạnh, chính là không ai biết môn chủ của Ảnh môn là ai, vì thế ở giữa đủ mọi loại suy đoán, hình ảnh môn chủ Ảnh môn tự nhiên trở nên thần bí.

Chính là nhân vật cường đại.

Ảnh môn môn chủ thần bí như thế nào? Thân phận thật sự của hắn, trên thế giới này chỉ có ba người biết.

Người thứ nhất, đó chính Lưu quản gia, nếu cho rằng ông chỉ là một quản gia bình thường thì quá sai lầm! Lưu quản gia tên là Lưu Tiêu, lúc trước là một sát thủ lãnh huyết khiến cho bất cứ ai nghe đến tên đều phải khiếp sợ. Một lần làm nhiệm vụ gặp mai phục, bản thân bị trọng thương, năm đó được Duẫn Hạo lúc ấy mới mười bảy tuổi cứu giúp, vì thế ông từ đó về sau thay đổi triệt để, cũng thề sống chết đi theo Duẫn Hạo.

Người thứ hai, là người phụ trách cao nhất của Ảnh môn, Triển Phi. Triển Phi nguyên là một tiểu tử nhà quê ngây thơ, một lòng muốn đến kinh thành kiếm tiền chữa bệnh cho bà nội, nhưng bởi vì quá thành thật nên đã bị kẻ khác lừa, thường xuyên bị người trong thành khi dễ.

May mắn lúc đó cậu ta được Duẫn Hạo cứu, hắn không chỉ cho cậu ta tiền đem về chữa bệnh cho bà nội, còn dạy cậu ta võ công, để cậu ta làm người thân cận. Về sau khi Duẫn Hạo có ý định thành lập Ảnh môn, người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Triển Phi, bởi vì cậu ta thành thật đáng tin cậy, làm việc cũng rất gọn gàng kín kẽ, đem Ảnh môn giao cho cậu ta tuyệt đối thích hợp.

Người thứ ba, là bằng hữu từ nhỏ đến lớn của Duẫn Hạo, Phác Hữu Thiên. Phác Hữu Thiên sinh ra trong một gia đình có truyền thống y học, cho nên có thể nói hắn là tử thừa phụ nghiệp, hiện tại là một Ngự y tài giỏi.

Lúc trước Duẫn Hạo lập ra tổ chức này mục đích là muốn bảo vệ Xương Mân. Bởi vì hắn là cái đinh trong mắt của nhiều vị đại thần, bản thân hắn thì không có gì đáng lo, chính là sợ sẽ liên lụy đến Xương Mân, dù sao hắn cũng không thể lúc nào cũng ở bên hài tử

Nhưng dù thế nào, hắn vẫn rất cao hứng.

Bởi vì, hắn cùng Tại Trung lại gặp nhau, chứng minh duyên phận của bọn họ cũng không tồi đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK