----------------
Kỳ thật, Băng chủ như nàng đây lại thấy Huyền Băng Môn chính là một nơi tự do tự tại, chí ít là đối với nàng là như thế.
" Băng chủ, thời tiết đã trở lạnh, phủ thêm áo khoác nha?" - Một Nam tử khí suất hơn người, gương mặt anh tuấn cầm theo áo choàng bước đến bên cạnh thiếu chủ của mình nhẹ nhàng khoác thêm áo cho nàng, tránh khỏi gió Thu lạnh lẽo. Hắn ta lại dang rộng cánh tay nghênh đón thân thể mềm mại không xương của nàng dựa vào hắn.
" Chu Tước? Bọn hắn đâu cả rồi?" Nàng đón nhận sự ôn nhu hầu hạ của hắn, vùi đầu sâu hơn vào áo choàng rồi áp mặt lên khuôn ngực rộng lớn. Nhìn hắn linh lợi dùng mười đầu ngón tay thon dài thay nàng buộc dây áo, liếm liếm khoé môi thuận miệng hỏi.
" Bạch Hổ đang chuẩn bị bữa tối, những người khác đang đợi nàng ở nhà ăn." Ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc bồng bềnh, mượt mà xinh đẹp tựa mây trời; hắn hít hà hương thơm thuần khiết tỏa ra từ thân thể ấp áp của nàng, thấp giọng trả lời.
" Vậy ngươi ôm ta qua đó đi." Nàng vòng tay ôm lấy bả vai rắn chắc, nhảy lên người hắn quàng chân quấn chặt thắt lưng hắn lại làm nũng nói.
" Băng chủ, người càng lúc càng lười nha!" Hắn vui vẻ nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của nàng, ôm lấy cơ thể mềm mại hướng nhà ăn đi đến.