Buổi sáng sau khi cùng đại công tử ở chung, trên mặt Huyền Băng luôn thấy được vẻ tươi tắn, làm tứ đại thị vệ bọn hắn cũng vui theo. Nụ cười xuất phát từ nội tâm này, chỉ có Huyền Trần mới có thể cho nàng.
“ Ca .. ca hôm nay huynh ấy hôn ta’’ Nhịn xuống biểu tình mơ màng, Huyền Băng vui vẻ kể.
“ Xem ra công tử đã thông suốt” Huyền Vũ mỉn cười đưa nàng một chén trà .
“ Không phải đâu, hắn sau khi hôn ta liền ném ta xuống chạy đi, làm như ta là thú dữ ấy.’’ Huyền Băng nhận lấy chén trà, không thoải mái nghĩ đến buổi sáng lúc Huyền Trần quay lưng rời khỏi.
“ Băng chủ đừng buồn, tam công tử đã dùng bồ câu đưa thư đến, nói rằng có thể không tới ba ngày, sẽ về tới phủ.” Chu tước an ủi nàng, tay bóc vỏ quả vải, đưa tới môi Huyền Băng.
“ Thật? Quá tốt.” Cắn lấy phần thịt quả, Huyền Băng cảm thấy nhờ tin tức này làm quả vải bình thường dường như ngọt hơn. Không lâu sau, tam ca liền trở về, còn có thể mang theo cả nhị ca, nhất định nguyện vọng của nàng sẽ được thực hiện.
“ Tin tốt như vậy, Băng Chủ... người tính làm gì để cảm ơn ta ?” Chu Tước rút tay về, cắn lấy một nửa khác của thịt quả, yêu cầu được thưởng.
“ A Tước, ngươi muốn cái gì ? Lần nào ngươi cũng có lòng tham như vậy nha.” Thấy Chu Tước yêu cầu, đôi mắt đa tình biểu lộ ra vô vàn mê hoặc - Huyền Băng vui vẻ nói.
“ Không được ! Tiểu tước ngươi rất thích cướp công lao của người khác, bồ câu rõ rang là ta phóng, ngươi không làm gì lại muốn tới lĩnh thưởng.” Bạch Hổ bưng bữa trưa tới, vừa kịp qua tranh công.Hắn một bên xếp thức ăn, lại vừa hướng Huyền Băng nói: “ Băng chủ có thể không cần nghe lời tên tiểu thử thối kia, lần này người không thể để hắn chiếm tiên nghi ’’
“ Tiểu Bạch! Tên tiểu tử này, tốt xấu ngươi cũng phải gọi ta một tiếng anh ba, tiểu tử thối gì mà tiểu tử thối, thật không biết phân biệt lớn nhỏ” Nhìn thấy âm mưu của mình, bị vạch trần, Chu Tước thẹn quá hóa giận, ồn ào tiến lên như muốn bóp cổ Bạch Hổ.
“ Cái gì? Tam ca? Bộ dạng người có chỗ nào thích hợp làm ca ca? Ai da nhất định là mẹ lúc trước nhớ nhầm, nhìn ta trẻ hơn ngươi,nên ấn định ta thành lão tứ a!” Bạch Hổ nhảy lên lan can,nhìn hắn khinh bỉ kêu gào .
“ Tiểu Bạch! Ngươi có gan thì đứng lại đó cho ta!” Chu Tươc tức giận dùng khinh công đuổi theo, nhưng đáng tiếc lại chậm một bước.
“ Ngươi có giỏi liền đuổi theo mà bắt ta ! Ngươi bắt được ta, liền gọi ngươi một tiếng ca ca !” Bạch Hổ vừa nhảy nhót lung tung, lại không quên khiêu khích Chu Tước. Bạch Hổ tính nết vẫn còn trẻ con.
“ Cả hai lập tức xuống đây cho ta!” Thanh Long lên tiếng trách mắng, hai nam tử đang đùa giỡn liền nghe lệnh, ngoan ngoãn, ngồi xuống.
“ Ha ha ’’ Tiểu Bạch cùng Tiểu Tước rất sợ A Long nha ’’ Huyền Băng bật cười vui vẻ, nhận lấy đũa từ Huyền Vũ đưa lên chuẩn bị ăn cơm.
“Băng chủ, chẳng lẽ người nỡ lòng nào nhìn Tiểu Bạch khi dễ ta sao?’’ Cướp lấy vị trí bên trái Huyền Băng. Chu Tước ủy khuất nói nhìn qua, bộ dạng không khác gì đứa trẻ lên ba
“ Tiểu Tước, ngoan, còn ngươi nữa không mau ăn cơm đi chỉ lo nói a, ta đảm bảo lát nữa A Long cùng Tiểu Bạch, sẽ càng ra sức bắt nạt ngươi.’’ Huyền Băng vừa an ủi vừa khuyên giải, đưa tay sờ tóc của Chu Tước”
“ Được ’’ Nhìn Thanh Long ngồi bên phải Huyền Băng sắc mặt đã khác; Sờ sờ sống mũi, Chu Tước đành phải ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm. Đại ca cái gì cũng tốt, trừ tính khí nóng nảy, hắn thật sự không muốn bị đại ca dùng võ công đánh cho thê thảm đâu nha.
“ Băng chủ ăn thêm chút cá nha , cái này do Tiểu Bạch dùng cách mới nghĩ ra làm đó!” Bạch Hổ nhìn biểu cảm kinh ngạc của Chu Tước, đắc ý gắp cá đưa tới chén cho Huyền Băng.
“ Có rất nhiều xương nha! Không muốn ăn” Huyền Băng nhăn mày, oán hận, những thứ này hương vị rất tốt, bất quá ăn nó sẽ rất phiền toái.
“ Băng Nhi ngoan, để ta giúp nàng đem xương rút ra”.Thanh Long cầm chén của Huyền Băng, cẩn thận giúp nàng gỡ bỏ xương cá, sau đó chuyển lại cho nàng, mỉm cười .
“ A Long tốt nhất..” Huyền Băng cảm kích hướng bờ vai Thanh Long cọ xát, nàng cười tít mặt ăn cá.
“ Băng Chủ thật thiên vị, đại ca ta chỉ giúp nàng gỡ bỏ xương cá người liền nói hắn tốt, cá này là ta đã tốn thời gian rất dài để làm mà!” Bạch Hổ thấp giọng oán hận.
“ A, Tiểu Bạch rất tốt, rất ngoan, ngươi mệt mỏi làm đến trưa, ăn nhiều thêm một ít đồ ăn nhé. Nào mọi ngươi cũng ăn nhiều thêm đi.” Huyền Băng bởi vì tâm trạng vui vẻ, chủ động gắp đồ ăn cho bốn người.
“ Băng chủ tâm tình rất tốt.” Huyền Vũ mỉm cười cảm động nhận lấy đồ ăn, Huyền Băng rất ít khi có được tâm trạng vui vẻ
“ Đúng nha, từ sáng đến giờ tất cả mọi việc đều tốt nàng lẩm bẩm nói! Giờ chỉ cần đợi hai ca ca trở về giúp ta hoàn thành nguyện vọng ” Huyền Băng cười vừa ăn vừa nói, khẩu vị cũng tốt hơn mọi ngày, ăn xong một bát cơm đầy, còn uống thêm một bát canh.
"Băng Nhi không cho phép khóc nữa ." Đêm qua nếu lỡ người hầu kéo tới cả đây trông thấy thì thật là xấu hổ, Thanh Long cười khuyến cáo.
“ Ta biết rồi.” Huyền Băng lè lưỡi đồng ý, nhìn Chu Tước cùng Bạch Hổ ngồi bên cạnh đưa mắt ra hiệu với nhau, có chút không hiểu hỏi : “ Các ngươi muốn làm gì? “
“ Cái này …” Bạch Hổ da mặt mỏng, bị bắt quả tang liền thu lại ám hiệu
“Tiểu Bạch là muốn Băng Chủ thưởng cho bốn người chúng ta !” Chu Tước không có nhẫn nại, kéo ghế ngồi sát Huyền Băng yêu cầu được thưởng, trên mặt biểu lộ vẻ mờ ám.
Gặp hai người vò đầu bứt tai 10 phút hảo chơi, huyền băng cười hỏi: "Huyền Vũ, ngươi nói cần phải thưởng cái gì? Hôm nay ta tâm tình hảo, chỉ cần ngươi nói được ra, chờ hội cùng nhau thưởng cho các ngươi tứ cái."
Nhìn hai người vò đầu bứt tai suy nghĩ cả 10 phút nên chơi trò gì thích,Huyền Băng cười hỏi: “ Huyền Vũ, ngươi nói xem muốn được thưởng cái gì? Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, chỉ cần ngươi nói ta thấy được sẽ cùng một lúc thưởng cho bốn người các ngươi a”
"Liền thưởng... Liền thưởng..."Huyền Vũ lại bắt đầu lắp ba lắp bắp, xoay trái ngó phải không biết nên trả lời cái gì, dù sao thì bọn hắn cái gì cũng có đầy đủ rồi nha!
“ Băng Nhi thưởng hôn đi, đó không phải là nguyên nhân khiến nàng vui vẻ sao? Cùng chia sẻ với mọi người đi.” Thanh Long mỉm cười đề nghị, liền được Bạch Hổ cùng Chu Tước gật đầu đồng ý
“ Vậy được a ’’ thấy tất cả mọi người đều vui vẻ nhất trí, Huyền Băng liền lập tức đáp ứng.
" Vậy ta tới trước!" Chu Tước chiếm ưu thế về khoảng cách, liền ôm Huyền Băng ngồi lên trên đùi, nhắm mắt đưa môi chờ đợi được hôn.
“ Tiểu Tước cái gì cũng thích cướp.” Huyền Băng đưa tay quàng lên cổ Chu Tước, cười đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.
“ A? Chỉ có như vậy?” Đợi nửa ngày, hắn mới phát hiện nụ hôn chỉ như lông chim phớt nhẹ, không phải là nụ hôn triền miên như mong muốn, Chu Tước ồn ào kháng nghị.
“ Ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Huyền Băng tựa đầu lên vai hắn, cười hỏi.
“ Ta còn muốn …. Như vậy ’’ - Chu Tước nâng cằm nàng lên, cúi xuống ngậm lấy cánh môi mềm mại, liếm láp, khẽ căn, từ từ cảm nhận hương vị thơm ngon mời gọi.
" Ân... Thật ngọt." - Chờ đến lúc Chu Tước vươn đầu lưỡi tiến sâu vào khuôn miệng ấm áp của Huyền Băng, nàng liền dùng sức đẩy mạnh hắn ra, chỉ chỉ những người đang im lặng đứng nhìn, ý muốn nói tới lượt người tiếp theo!
“ A sớm biết như thế này, ta liền làm người cuối cùng” Chán nản nhìn mỹ nhân trong tay bị đại ca đem đi. Chu Tước mới biết vừa rồi mình chính là xúc động liền tính toán sai tất cả.
“ Ha ha ..” Nhìn thấy Chu Tước ôm đầu than thở, bốn người còn lại liền lớn tiếng cười, “ Thưởng hôn", trò chơi này càng chơi càng mê người, khiến những người khác nóng lòng mong đợi tới lượt mình càng sớm càng tốt.